Cố Mang không thích uống thuốc do Khương Phất Lê kê.
Nguyên nhân rất đơn giản, quá cay —— Không ngờ Khương Phất Lê lại kê một phương thuốc cay kinh khủng khiếp chỉ nhấp một hớp là muốn phun ra, đã thế còn bảo mùi vị này tuyệt đối không sửa được, sửa lại sẽ mất linh.
Lý Vi hết sức bối rối về việc này: “Người ta thường nói hương thơm tiêu bầm mà? Trong lòng ứ đọng hẳn nên uống thuốc ngọt chứ.”
Câu này lọt vào tai Khương Phất Lê, phản ứng của Khương Phất Lê là: “Ổng biết cái gì.
Ổng là dược sư hay ta là dược sư?”
Thế là cảnh tượng ngày nào cũng thấy được ở phủ Hi Hòa chính là Lý Vi rượt theo Cố Mang, van ông lạy bà mời ngài uống thuốc, náo loạn gà bay chó sủa, mất nửa canh giờ là ít.
Mặc Tức thích thanh tịnh ghét ầm ĩ, thế nên thông thường Lý Vi toàn rót thuốc cho Cố Mang lúc Mặc Tức vào triều, nhưng hôm nay Cố Mang phản kháng hơi quyết liệt, Lý Vi và hơn mười gia đinh cũng không bắt được y, trái lại còn bị y đá mạnh một cú vào ngực, ấm thuốc suýt nữa bị đập nát.
Mắt thấy Cố Mang sắp chạy ra ngoài sân, Lý Vi vừa la lớn vừa hối hả đuổi theo: “Bắt người bắt người! Dùng Khốn Tiên Tác! Bà ngoại ngươi!”
Cố Mang vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, bất cẩn tông cái “rầm” vào một “bức tường” vừa cứng vừa nóng.
“Ui…” Cố Mang bụm vầng trán bị đụng đau, ngước mặt lên, vừa khéo trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Tức đang lạnh lùng nhìn mình.
“Huynh làm gì đó.” Mặc Tức nhìn xuống, hỏi.
Lý Vi thở hồng hộc đuổi tới, kêu to: “Chủ thượng ơi! Chủ thượng ơi y không chịu uống thuốc!”
Mặc Tức vừa chầu triều trở về, mình mẩy còn vương sương tuyết và khí lạnh bên ngoài.
Hắn lẳng lặng nhìn Cố Mang chốc lát, ngay khi Cố Mang thấy tình thế không ổn định bỏ chạy, hắn bất ngờ chụp lấy cổ tay của Cố Mang.
Mặc Tức vừa nhìn Cố Mang chằm chằm, vừa nâng tay trầm giọng nói: “Lý Vi.”
“Có, có ạ!”
“Đưa ấm thuốc cho ta.”
Cố Mang bị kéo vào phòng, Mặc Tức dùng quân ủng da đen đóng cửa lại, ấn mạnh Cố Mang lên vách tường.
Phòng treo mành trúc, tia sáng lờ mờ, ánh mắt của Mặc Tức lấp lóe trong bóng đêm, hắn cứ nhìn Cố Mang chăm chú một hồi, thế rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Thói quen tốt mất hết ráo, thói quen xấu lại chẳng hề thay đổi.”
Trước đây Cố Mang cũng mắc tật này, thà rằng bệnh thêm mấy ngày chứ sống chết không chịu uống thuốc.
Quả thật giống hệt ngày xưa!
Mặc Tức còn nhớ lúc đó mình đến thăm Cố Mang, Cố Mang hầm hừ núp trong lều trại, bọc chăn kín mít, chỉ lộ mỗi nhúm tóc đen mềm.
Nghe tiếng người vào, Cố Mang cứ ngỡ là Lục Triển Tinh, mắt cũng không mở, lèm bèm nói: “Triển Tinh, huynh đừng bưng thuốc tới cho ta nữa, mẹ nó ta không uống đâu… ta ngửi mùi thôi là buồn nôn rồi…”
Thiếu niên Mặc Tức đi đến bên cạnh y, đặt chén thuốc bốc hơi nóng lên bàn, sau đó ngồi xuống bên giường, trầm giọng nói: “Là ta.”
“Mẹ nó.” Cố Mang lập tức ló đầu ra khỏi chăn, mặt mũi lờ đờ, gò má đỏ bừng vì sốt, y ngơ ngác hỏi: “Sao đệ lại tới chỗ của ta?”
Mặc Tức không đáp, chỉ nâng tay sờ mặt y, nói: “Uống thuốc đi.”
“Ta không uống!” Cố Mang trợn trắng mắt, định bụng chui tọt vào chăn, nhưng lại bị Mặc Tức kéo ra.
Mặc Tức nói: “Không uống thì huynh sốt tiếp đó.”
“Sốt đi sốt đi, nướng chín ta tự ăn mình luôn (1), dù gì thuốc này cũng thấy gớm, ta còn chẳng muốn đụng vào nữa là.”
(1) Từ 烧 vừa có nghĩa là sốt, vừa có nghĩa là nướng.
Mặc Tức cau mày nói: “Huynh có còn là đàn ông không…”
Vừa nghe lời này, Cố Mang xụ mặt ngay, y quay phắt đầu lại, đôi mắt sốt đến mơ màng cố gắng trợn to, làu bàu mắng: “Ta có phải là đàn ông không, lẽ nào đệ không biết? Lúc đệ ngủ với ca ca của đệ bộ đệ không giám định ra à? Đồ khốn kiếp nhà đệ, ca ca của đệ vì nước vì dân, mẹ nó sốt đến nông nỗi này, đệ không vỗ tay tặng hoa cho ta thì thôi, lại còn nghi ngờ giới tính của ta, đệ đúng là nhóc xấu xa…”
Vốn dĩ đầu óc của y đã không được tỉnh táo, mũi hít hít miệng lèm bèm, nói toàn lời mê sảng.
Thấy vậy, Mặc Tức vừa đau lòng vừa buồn cười, mắt đen dịu dàng sâu thẳm nhìn sư ca cuộn mình trên đệm giường bừa bộn.
Cố Mang mặt mày đỏ ửng nói: “Đệ rõ là đứng nói không đau eo, đệ vốn dĩ không biết cái thuốc khỉ gió này đắng cỡ nào…”
(2) Đứng nói không đau eo: Ý bảo miệng nói thì hay, chưa đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nên không hiểu cái khổ của người ta.
Nếu đầu óc của y còn tỉnh táo, câu oán trách vừa rồi chắc chắn sẽ được thốt ra với giọng điệu lưu manh càn rỡ.
Nhưng trạng thái lúc đó của y không ổn lắm, ánh mắt mơ màng, bờ môi ẩm ướt, lúc hé ra khép lại trách cứ Mặc Tức, chẳng những không có khí thế gì mà còn để lại cả biển trời mềm mại.
Lúc ấy trong lòng Mặc Tức có một loại cảm giác, mà chỉ sợ nói ra Cố Mang nhất định có thể giằng khỏi cơn bệnh bóp chết mình —— Hắn cảm thấy Cố Mang thế này hệt như đang làm nũng.
Nhận thức một bên tình nguyện này khiến lòng hắn nóng ran, ngứa ngáy.
Mặc Tức rũ mắt nhìn Cố sư huynh tóc tai bù xù trong chăn, đường nhìn chưa từng dời đi, hắn cứ nhìn Cố Mang chăm chú như thế, sau đó nâng tay cầm chén thuốc cạnh bàn.
Cứ tưởng Mặc Tức định cố ép mình uống, Cố Mang nổi giận mắng to: “Mặc Tức đệ cút ra ngoài cho ta! Ta đã nói không uống là không uống! Ta ưm ——”
Câu tiếp theo đứt đoạn trong miệng y, Mặc sư đệ của y thế mà lại ngậm thuốc trong miệng, sau đó cúi đầu hôn y.
Nước thuốc đắng nghét lan ra trong miệng hai người, nhưng mọi cảm quan đã bị hơi thở nóng bỏng và đầu lưỡi thô bạo của Mặc Tức xâm chiếm triệt để.
Dưới sự kích thích đó, Cố Mang có ảo giác như mình đang say rượu.
Y mở to mắt, nước thuốc đậm đặc nhưng hàm lượng không nhiều, vậy mà Mặc Tức hôn y ít nhất hơn mười lần mới đút gần xong chén thuốc.
Lần đút cuối cùng, rốt cuộc Cố Mang mới tỉnh táo lại, định mắng Mặc Tức là đồ điên, nào ngờ đầu lưỡi thô ráp đút xong lại cường ngạnh xông vào, quấn quýt lật khuấy một cách đắm say, thậm chí còn có nước thuốc sót lại chảy xuống bên môi Cố Mang…
Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, tình yêu mới chớm sinh trưởng trong lòng mãnh liệt đến thế, không sợ trời không sợ đất, thậm chí khi tình quá đậm sâu cũng chẳng màng có ai vén lều nhìn thấy không.
Lúc thả Cố Mang ra, Mặc Tức còn dùng chóp mũi cạ nhẹ lên mặt Cố sư ca.
Hắn nhìn Cố Mang chằm chằm, ánh mắt sâu hoắm phản chiếu gương mặt nóng cháy của người dưới thân, dường như muốn dựng nên nhà tù kiên cố nhất thế gian trong mắt mình, hòng giam cầm bóng hình duy nhất ấy cả trọn đời trọn kiếp.
Giọng nói của Mặc Tức hơi khàn, hắn nhấc tay vuốt ve bờ môi bị mình hôn đến sưng đỏ và ướt át của Cố Mang, thế rồi cất giọng trầm đục: “Đắng à? Sao ta cảm thấy… sư huynh ngọt quá.”
Cố Mang nghiến răng nói: “Ông đây không phải kẹo! Ngọt khỉ gì!”
Mặc Tức nhìn vào mắt y, khoảng cách giữa hai người quá gần, lúc lông mi rung động tưởng chừng đã chạm nhau, Mặc Tức nhẹ giọng nói: “Nếu huynh còn náo loạn không chịu uống thuốc, náo loạn đến mức để ta biết chuyện, vậy mỗi lần đều sẽ đút kiểu này.
Thế thì huynh không thể trách ta đứng nói không đau hông nữa.”
“…”
“Huynh sợ đắng, ta nếm chung với huynh.”
Cố Mang trợn trắng mắt: “Ta sợ đắng? Ha ha, giỡn chơi à, Cố Mang ca ca của đệ mà sợ đắng sao? Ha ha ha ——”
Đáp lại y chính là Mặc Tức cụng nhẹ vào trán y, sau đó đứng dậy nâng tay lau vệt thuốc bên môi y.
Cố Mang nheo mắt nhìn Mặc Tức, nhìn một hồi rồi bỗng cười xấu xa: “Ta phát hiện đệ chẳng đứng đắn gì cả, tuy rằng đệ cứ im ỉm, nhưng cũng nhiều trò lắm nha.”
Thiếu niên Mặc Tức dẫu sao da mặt cũng còn mỏng, nghe Cố Mang nói vậy, tuy ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, song vành tai đã hơi đỏ rồi.
Cố Mang nói: “Sau này đệ cưới ai, vậy cũng xem như cô nương đó có phúc.”
Mặc Tức quay đầu lại lườm y.
Lúc đó hắn muốn nói với Cố Mang rằng —— Không phải, ta nhìn trúng người nào, cả đời nhất định phải là người đó, dù sống dù chết, dù giàu dù nghèo, ta chỉ đuổi theo bước chân của người đó, ta chỉ cần người đó thôi.
Huynh hiểu không?
Nhưng hắn mấp máy môi, khỏi nói ra miệng cũng biết Cố Mang sẽ trả lời lấy lệ thế nào, sẽ dạy hắn những đạo lý xằng bậy chói tai như “đàn ông phong lưu là bản tính”.
Cố Mang không hiểu, có một số người không thể đụng vào tim họ, họ chưa từng biết đùa, chỉ lẳng lặng gìn giữ một phần tình cảm chân thành, tư tình của họ cũng chỉ có bấy nhiêu, cả đời chỉ đủ để trao cho một người.
Cố Mang có tình cảm dạt dào như núi sông biển hồ, y làm sao hiểu được.
Giờ phút này, trong gian phòng mờ tối, Mặc Tức nhìn chằm chằm cặp mắt xanh của Cố Mang —— Cớ sao gân cốt bị đánh vỡ, hồn phách bị rút mất, thay đổi nhiều như thế, lại cứ khăng khăng giữ nguyên tật xấu phiền phức này.
Mặc Tức nói: “Há miệng.”
Cố Mang lườm hắn, rõ ràng mang ý từ chối.
Mặc Tức nắm cằm Cố Mang, không cho phản bác định đổ thuốc vào miệng y.
Ban đầu Cố Mang không chịu há miệng, ngặt nỗi Mặc Tức ra tay quá nặng, hắn trực tiếp bóp mũi Cố Mang, khiến y không thể thở nổi.
Chờ Cố Mang đỏ mặt giãy dụa, hắn lại bất ngờ nới tay, Cố Mang lập tức há miệng thở dốc, hắn canh ngay lúc này nắm cằm người ta, cố đổ thuốc vào.
Cố Mang ho khù khụ, mắt cũng đỏ hoe, khàn giọng quát: “Sao phải bắt ta uống thứ này!”
Mặc Tức nghiến răng, gằn giọng: “Bởi vì huynh có bệnh.”
“…”
“Sau này Lý Vi bảo huynh uống thuốc, tốt nhất huynh nên ngoan ngoãn uống hết.” Mặc Tức nói: “Nếu còn náo loạn nữa, náo loạn đến mức cần ta tới đút huynh,