(Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, gọi là lễ nhược quán)
Bản thân Mặc Tức không giỏi nấu ăn, đành phải làm phiền ngự trù dậy nấu chút thức ăn lót dạ.
Nơi bọn họ dựng trại nằm gần hồ nước, sản sinh nhiều cá chép tươi sống, ngự trù không dám chậm trễ, vội vã nấu cho Hi Hòa quân một chén cháo cá, lại hấp một lồng bánh bao gạch cua, đang định nấu thêm đồ ăn thì nghe Mặc Tức nói: “Không cần đâu, không ăn được quá nhiều.”
Lúc trở lại lều lớn, tay hắn bê một chiếc khay gỗ.
Hắn thả màn lều xuống, lấy kìm cời than cho lửa cháy mạnh hơn, sau đó đi qua gọi Cố Mang dậy.
Cố Mang chậm rãi mở mắt ra, trong lúc mơ mơ màng màng, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Tức, y ngọ nguậy muốn nói gì đó, nhưng Mặc Tức đã ngăn lại trước: “Được rồi.
Đừng nói gì mà bẩn với không bẩn nữa.”
Tiếp theo cũng không định chờ Cố Mang trả lời, kéo chiếc khay gỗ đặt bên giường qua đây, nói: “Ăn gì đi.”
Giọng điệu của hắn không hẳn là dịu dàng, nhưng so với cái người nổi cơn thịnh nộ trong hồ nước nóng hôm đó thì tốt hơn rất nhiều.
Cố Mang cũng không muốn làm khó mình, ngửi được mùi thức ăn, y bèn ngồi dậy đưa tay bưng chén, vùi đầu lẳng lặng ăn.
Cháo mịn thanh đạm, lát cá trắng tinh tan ngay trong miệng.
Cố Mang húp cái roẹt là xong, bấy giờ mới khôi phục chút sức, thế là lại thò tay định bốc bánh bao súp.
Mặc Tức cản y lại: “Đũa.”
“…” Cố Mang không thích dùng đũa, y dùng không thạo lắm.
Nhưng nếu “chủ thượng” đã nói thế, y cũng không còn cách nào khác, chỉ đành vụng về cầm đũa lên, nhọc nhằn chọt bánh bao.
Chọt một cái, vỏ bánh mỏng như tờ giấy rách ngay tắp lự, nước súp trào hết ra ngoài.
Cố Mang loay hoay cả buổi, chọt cho lồng hấp biến thành đống bùi nhùi, nhưng vẫn không thể gắp được viên bánh đã rách vỏ chảy nước kia, chỉ khều được một ít vỏ bánh, nhân thịt đã lăn qua một bên.
Mặc Tức nhìn không nổi nữa, sầm mặt cầm lấy đũa ngọc trong tay y, gắp viên bánh bao te tua đó cho vào miệng, sau đó gắp một viên căng tròn khác, đưa đến bên miệng Cố Mang.
Có lẽ cảm thấy Mặc Tức quá kỳ lạ, đằng kia hung dữ nạt nộ mình, đằng này lại tự đút mình ăn, đầu óc của Cố Mang hơi chậm tiêu, cứ ngơ ngác giương mắt nhìn Mặc Tức.
Mặc Tức buồn bực nói: “Há miệng.”
Cố Mang thật sự rất đói bụng, ngần ngừ một chốc rồi mở miệng, cắn viên bánh bao Mặc Tức gắp cho mình.
Chỉ nghe “phụt” một tiếng, váng dầu nóng hổi bắn ra, Mặc Tức tránh không kịp, bị nước súp văng trúng ngay má.
Cố Mang cũng không khá hơn là bao, môi bị phỏng rát, nửa miếng bánh bao súp đã cắn bị y phun trở ra, miệng xuýt xoa hít hơi liên tục.
Quả nhiên Mặc Tức hận mình, muốn làm mình đau…
Chưa kịp nghĩ xong, Cố Mang đã bị nắm cằm nâng mặt lên.
Y nhất thời cho rằng Mặc Tức lại nổi giận muốn tát mình, tròng mắt xanh biếc bất an chuyển động.
Nhưng cơn đau trong dự đoán lại mãi không thấy đến, Cố Mang cụp mắt, run nhẹ hàng mi, lẳng lặng quan sát Mặc Tức, lại phát hiện Mặc Tức chỉ đang nhìn chằm chằm môi mình.
Ánh mắt của Mặc Tức hơi khó dò, hồi lâu sau, Cố Mang nghe hắn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm: “Huynh thật là, sao cứ…”
Cứ cái gì?
Mặc Tức không nói tiếp nữa.
Cố Mang bỗng thấy nhói ở đầu, một ít hình ảnh vụn vặt mơ hồ xẹt qua chớp nhoáng.
Dường như vào lúc nào đó, từng có chuyện tương tự xảy ra, mình ăn cái gì gấp quá nên bị phỏng lưỡi —— Sau đó thì sao?
Sau đó hình như là, cũng có người nắm cằm mình như thế, nâng mặt mình lên nhìn cho kỹ, còn vừa nhìn vừa trách mình không cẩn thận.
“Huynh cắn miếng nhỏ trước rồi ăn không được à, có ai giành với huynh đâu.”
“Để ta xem xem, có phỏng rách da không.”
Sau đó nữa, không biết xảy ra chuyện gì, người kia nhìn một lát rồi bất ngờ cúi người hôn môi mình, cánh môi lành lạnh ngậm mút môi lưỡi vì bị phỏng mà trở nên mẫn cảm của mình.
Hình ảnh này gợi lên một loại cảm giác mờ mịt và rung động trong lòng Cố Mang, y vô thức liếm liếm môi, mà động tác này cứ như đặt mồi lửa vào lòng Mặc Tức, lửa cháy hừng hực trong lồng ngực, màu mắt lại tối dần đi.
Im lặng một hồi, Mặc Tức chậm rãi nới lỏng ngón tay nắm cằm y.
Rồi xoay gương mặt tuấn tú trắng ngần đi.
Ăn xong, Mặc Tức lại canh chừng Cố Mang uống thuốc.
Cố Mang biết không cò cưa được, chỉ đành mau chóng uống cạn chén thuốc, cứ tưởng thế là xong việc, nào ngờ Mặc Tức lại đưa cho y một bình thuốc khác.
Cố Mang thoắt cái trợn to mắt.
“Thuốc hạ sốt.” Mặc Tức nói: “Mới vừa bảo dược tu đi theo điều chế.
Uống đi.”
Cố Mang đành phải uống luôn bình thuốc này, sắc mặt đã khó coi lắm rồi.
Mặc Tức dọn dẹp đồ đạc, nói: “Ngủ đi.”
Cố Mang ngần ngừ nói: “Đây là giường của ngươi.
Hôm qua ngươi nói ta…”
“Chuyện hôm qua ta không muốn nhắc lại.” Mặc Tức ngắt lời: “Ta chăm sóc huynh cũng không phải vì cảm thấy áy náy.
Huynh bị bệnh, ta sẽ gặp phiền phức.
Ta không muốn thêm phiền.”
Cố Mang không đáp.
“Huynh nghe hiểu không?”
Cố Mang gật đầu.
“Vậy ngủ đi.”
Mặc Tức trả đồ đạc cho ngự thiện trù rồi trở về, Cố Mang đã ngoan ngoãn nằm ngủ.
Có điều hẳn vì tối qua ở hồ nước nóng bị hắn dọa sợ, Cố Mang không dám càn rỡ quá, chỉ rúc vào một góc nhỏ bên mép giường.
“…” Lẳng lặng nhìn Cố Mang một hồi, Mặc Tức cầm lấy chăn nỉ, giở ra đắp lên người y.
Có lẽ vì nằm ngủ trên giường của Mặc Tức, đêm nay Cố Mang mơ hay tỉnh đều ngửi được mùi của đối phương.
Cố Mang chau mày, ngủ không yên giấc, trong đầu cứ thoắt ẩn thoắt hiện một ít hình ảnh.
Lúc đầu những hình ảnh đó còn mờ căm không liền mạch, cuối cùng lại như dòng sông rục rịch tuôn trào, một đoạn ký ức rõ ràng trở về trong đầu óc phát sốt của Cố Mang.
Là một đoạn ký ức.
Liên quan đến ngày Mặc Tức tròn hai mươi.
Đoạn ký ức này thiếu sót không toàn vẹn, bắt đầu từ lúc y đi dạo một mình trong chợ, sau đó hình ảnh ngày một rõ ràng, Cố Mang từ từ nhớ lại ——
Hôm đó, y gom một túi bối tệ kêu “lanh canh”, đến khu chợ lân cận mua một vò Lê Hoa Bạch và hai ba món đồ nhắm.
Đêm tối gió lạnh hiu hắt, Cố Mang ôm vò rượu và xách hộp thức ăn, chạy vào trong lều của Mặc Tức.
“Sư đệ ơi sư đệ!”
Trong trí nhớ, thiếu niên Mặc Tức mặc áo trắng đang ngồi đọc sách bên giá cắm nến, ngẩng đầu thấy Cố Mang thì sửng sốt ra mặt: “Muộn thế này rồi, huynh đến đây làm gì?”
Cố Mang mỉm cười đặt đồ xuống, cử động tứ chi nhức mỏi, nói: “Đến ở cùng đệ.
Qua thêm vài canh giờ, đệ sẽ tròn hai mươi.”
Mặc Tức không khỏi kinh ngạc: “Ta suýt quên luôn…”
“Ha ha ha ha! Ta biết ngay ngoại trừ chú quyết và pháp thuật, đệ chẳng để ý gì hết mà, ngay cả chuyện này cũng quên được.” Nói đoạn, Cố Mang kéo một chiếc bàn nhỏ trong lều qua, vừa dọn dẹp vừa hớn hở nói: “Nhưng mà không sao cả, đệ quên rồi, sư ca của đệ nhớ giùm đệ.”
Mặc Tức khép sách đứng dậy, thấp giọng nói: “Cảm ơn huynh.”
“Cảm ơn ta làm gì, cả đời có một lần thôi mà.
Một mình đệ ở ngoài tội nghiệp lắm, qua đây qua đây, để sư ca ở cùng đệ.” Cố Mang cười cợt nói: “Cùng đệ từ một tên tiểu quỷ, trở thành một người lớn.”
Nói đến đây, y lại chớp chớp mắt, hắng giọng một cái, làm bộ nghiêm túc nói: “Cùng đệ tuổi trẻ khinh cuồng, cùng đệ mừng lễ nhược quán.”
“… … …”
Cố Mang mở hộp thức ăn ra, là một vài món không thể bình thường hơn.
Cố Mang đặt từng món lên bàn, lại đặt một bình rượu ngon lên lò sưởi để hâm nóng.
Hai anh em vừa ăn vừa trò chuyện, bất tri bất giác, đêm đã về khuya.
Cố Mang nhớ lúc đó mình chỉ xem Mặc Tức là một tiểu sư đệ dễ thân, không hề cảnh giác gì với hắn.
Uống hơi quá