Một giọt sương rơi xuống từ lá cây bách.
Tay áo rộng của Mặc Tức bay phần phật trong gió mát, hắn đứng trên sườn dốc trồng đầy tùng bách trong lăng liệt sĩ ở núi Chiến Hồn, nhìn bóng hình nho nhỏ giữa rừng bia uốn lượn.
Đây là đêm đầu tiên, sao trời giăng khắp nơi.
Sau lần tranh chấp với Mộ Dung Liên, Cố Mang thật sự bắt đầu lạy từng ngôi mộ trên núi Chiến Hồn.
Rõ ràng Mộ Dung Liên chỉ muốn y nhục nhã, y lại xem nó như một lối ra, y muốn dùng sự cố chấp mà cả mười con trâu cũng kéo không về để chứng minh ý chí nảy mầm lại lần nữa của mình.
“Huynh thật sự phải làm vậy sao?”
“Thật.”
“Dù cho không thể thay đổi được gì hết?”
“Thay đổi được chứ.” Cố Mang nói: “Chí ít bản thân ta sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Thế là Mộ Dung Liên biết mình đã được như ý, còn Mặc Tức biết Cố Mang đã quyết định rồi sẽ không quay đầu lại.
Sau đó Mộ Dung Liên bỏ đi, Mặc Tức cũng phải đi.
Một mình Cố Mang dập đầu quỳ lạy trong mộ viên ríu rít tiếng chim, dần dà chim mệt về rừng, nắng chiều lụi tắt, trăng lên sương lạnh, mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh mịch, chỉ có Cố Mang là tiếng động duy nhất của tòa thành chết chóc này, hết quỳ lại lạy.
Sau đó nữa, Mặc Tức không yên lòng nên lại tự mình trở về đỉnh núi Chiến Hồn.
Hắn không tiện lộ diện, bèn đứng trên sườn dốc đằng xa nhìn bóng hình trắng xóa kia.
Cố Mang quỳ suốt một đêm, Mặc Tức cũng đứng dưới tàng cây nhìn cả đêm.
Chờ khi bình minh ló dạng, có người đến tảo mộ tế bái, Mặc Tức cũng lặng lẽ rời đi.
Hắn còn phải chầu triều, không thể ở lại lăng liệt sĩ mãi được.
Chẳng biết có phải là Mộ Dung Liên cố tình châm ngòi thổi gió không, việc Cố Mang quỳ lạy hồn thiêng trên núi Chiến Hồn như được chắp thêm cánh, chưa đầy buổi sáng đã truyền khắp thành Trọng Hoa.
“Tên này lại đang mưu đồ gì thế?”
“Nghe bảo là bất ngờ tỉnh ngộ, cảm thấy trước đây mình làm sai nên muốn tạ tội.”
“Y thật sự có tấm lòng đó sao? Hay là chồn chúc Tết gà đấy.”
“Đi xem không?”
Vào ban ngày, giới quan chức cấp cao ở thành Trọng Hoa làm gì có thời gian rảnh để lên núi Chiến Hồn kiếm chuyện, thế nhưng có nhiều kẻ nhàn tản mọi khi ham ăn biếng làm, nghe được tin này thì đổ xô đến lăng liệt sĩ như muỗi ngửi thấy máu, ngoài miệng bảo là đi tảo mộ, thật ra chỉ muốn tận mắt chiêm ngưỡng kịch vui lần này thôi.
Những kẻ đó nể mặt Hi Hòa quân nên không dám gây khó dễ trực diện cho Cố Mang, trái lại chẳng tiếc lời mỉa mai châm chọc.
Thế là trong lúc Cố Mang quỳ lạy, bọn chúng dùng tay áo che miệng rủ rỉ với nhau: “Đúng là quỳ ra hình ra dáng thật, trước đây lúc y hầu khách trong biệt viện của Vọng Thư quân cũng chẳng thấy thái độ của y tốt như vậy.
Sao vào tay Hi Hòa quân dạy dỗ mới nửa năm đã ngoan ngoãn đến thế?”
“Thì tại Hi Hòa quân thủ đoạn cao siêu chứ sao.”
“Nếu bảo ta nói, ai mà chẳng biết Hi Hòa quân ăn mềm không ăn cứng, chắc chắn họ Cố cũng đã nhìn thấu tính tình của Hi Hòa quân, thế nên mới giả vờ sám hối, làm bộ làm tịch, lừa người gạt quỷ.”
“Thì ra là vậy! Vẫn là ngươi nói chí lý, ây dà, đúng rồi đấy, nếu y thật sự hổ thẹn như thế, sao không dứt khoát tự sát cho rồi đi?”
“Quả nhiên vẫn là kẻ lường gạt!”
Cố Mang mắt điếc tai ngơ, giữa những lời dèm pha chỉ trỏ, y bước lên từng bậc thang một, vừa quỳ lạy vừa dập đầu, miệng không ngừng lặp lại câu mà Mộ Dung Liên đã dạy mình:
“Phản thần Cố Mang, chết vạn lần khó chuộc tội máu.”
Y đọc một cách đầy thành kính, cứ như câu này là chú vãng sinh có thể đưa linh hồn tội ác của mình ra khỏi biển khổ vô bờ.
Người thù ghét y quá nhiều, người phỉ nhổ y quá nhiều, y vùng vẫy trong biển khổ, người đứng trên bờ lại ném đá xuống, nói với y rằng trở về đi, chết chìm đi, cả đời ngươi xứng đáng với kết cục như thế.
Giữa dòng nước chảy ngược đó, Cố Mang không ngừng lặp lại động tác quỳ lạy, trán đập ngàn lần vạn lần xuống nền đá cứng lạnh.
Bước chân của y trĩu nặng, thân hình của y lầm lũi, nhưng mà ánh mắt vẫn sáng ngời, cho y điểm tựa để bước tiếp.
Cố Mang khom sống lưng, cúi thấp đầu của mình.
“Phản thần Cố Mang.”
Y thành kính khép tay, từ lúc đất trời hửng sáng, đến khi màn đêm tối mịt.
“Chết vạn lần khó chuộc tội máu..”
Đến ngày thứ ba, bầu trời phủ đầy mây đen, thành Trọng Hoa đổ mưa xuân rả rích.
Quần áo của Cố Mang vốn đã phong phanh, quỳ dưới tiết trời rét lạnh quá lâu, cuối cùng cơ thể cũng bắt đầu chống không nổi.
Y ráng dùng cả tay lẫn chân bò lên một bậc thềm đá nữa, sau đó quỳ xuống trước bia ngọc đầu tiên.
Môi y mấp máy, muốn nói chuyện lại không thốt nên lời, nước mưa thê lương chảy dài trên mặt y.
Cố Mang ngẩng đầu lên, ngước nhìn bia liệt sĩ sừng sững trang nghiêm đó.
“Vọng Thư quân đời thứ bảy, Mộ Dung Huyền, hồn thiêng an nghỉ.”
Thì ra đã lạy đến cha của Mộ Dung Liên rồi…
Cố Mang nhìn hàng chữ vàng uy nghiêm, chữ trên bia liêm chính và nghiêm minh đến thế, còn mình chẳng khác gì đống bùn nhão hay nắm đất co ro trước thần linh.
Bờ môi run bần bật, cổ họng gần như không còn cất nổi tiếng giật giật, Cố Mang ráng mở miệng thì thào: “Phản thần Cố Mang…”
Sấm mùa xuân rục rịch, nặng nề như màn trời biến thành cái trống khổng lồ đập thình thình.
Cố Mang run rẩy nâng đôi tay như bị rót chì, khép thành chữ thập đặt trước trán, sau đó nhắm mắt lại, khom người quỳ xuống.
“Chết vạn lần… khó chuộc tội máu…”
Thiên lôi xé trời.
Dường như bị tiếng sấm đó đánh sụp, lần này sau khi quỳ xuống, Cố Mang không còn đứng dậy nữa.
Dập đầu không ngủ không nghỉ suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng đã khiến y chịu không nổi mà ngất xỉu.
Thấy Cố Mang chật vật ngã dưới mưa, cuộn mình trước bia mộ của Mộ Dung Huyền, đám người vốn dĩ đến xem náo nhiệt hệt như kền kền ngửi được mùi thịt chết, lập tức nhao nhao đến gần xem thử.
Bọn chúng liếc nhìn thân thể gầy yếu ướt đẫm kia —— Chuyện Cố Mang phát rồ bọn chúng có biết đến, thế nên lúc Cố Mang tỉnh táo, bọn chúng không dám càn rỡ quá mức, nói chuyện phần lớn đều rù rì rủ rỉ.
Nhưng giờ đây Cố Mang đã hôn mê bất tỉnh, mệt mỏi đến cùng cực, lá gan của một số kẻ cũng to lên.
“Tên cẩu nô tài này, nói là thành tâm tạ tội, còn chưa dập đầu xong đã hết hơi ngã lăn đùng ra đấy, ngất thật hay ngất giả thế?”
“Đá một cái là biết ngay chứ gì.”
Thế là có người bước lên đá đá gò má tái nhợt của Cố Mang, chờ chốc lát vẫn không thấy Cố Mang có phản ứng gì —— “Y ngất thật rồi!”
Xung quanh tức khắc trở nên nhốn nháo, hệt như đê đập thủng một lỗ.
“Bảo y tới núi Chiến Hồn dập đầu chứ có phải bảo y tới núi Chiến Hồn nằm ngủ đâu!”
“Đáng đánh!”
Kể ra cũng thú vị, những kẻ hiện giờ tụ tập trên núi Chiến Hồn đa số đều không phải con cháu nhà tướng hay hậu duệ liệt sĩ gì.
Các quý tộc cấp cao có thù máu với Cố Mang chẳng hơi đâu leo núi lâu như thế, hì hà hì hục mất cả ngày trời chỉ để xem náo nhiệt.
Bọn họ chỉ muốn thấy Cố Mang bị xử tử, nếu không thể xử tử, vậy chẳng thà không đi nhìn còn hơn, nhìn chỉ tổ ghét thêm.
Về phần nhóm người thật sự có năng lực và quyền lực, chẳng hạn như công chúa Mộng Trạch, chẳng hạn như Khương Phất Lê, chẳng hạn như Nhạc Quân Thiên và Mộ Dung Sở Y, lớp quý tộc và trọng thần này càng không có khả năng đến đây hùa hợt theo.
Bởi vậy mới nói vật họp theo loài, mấy kẻ cố ý lên đỉnh núi nhìn Cố Mang mất mặt toàn là bè lũ xu nịnh đức hạnh như nhau, đa số chẳng có bản lĩnh gì, còn ăn rảnh ở không.
Rõ ràng Cố Mang chẳng nợ bọn chúng bất cứ mạng người nào, bọn chúng còn tỏ ra kích động hơn con cháu liệt sĩ thứ thiệt, định bụng gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ.
Mà trên đời này, người gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ có thể chia thành hai loại:
Một là thật sự không chịu được, có chuyện nên nói chuyện.
Hai là thật sự rảnh rỗi quá, không có chuyện nên kiếm chuyện.
Đám người hiện giờ tụ tập trên núi Chiến Hồn tất nhiên thuộc loại thứ hai, nhưng ngoại trừ mấy kẻ không có chuyện nên kiếm chuyện đó, cũng có một số người thật sự lên núi Chiến Hồn tế bái tảo mộ gặp phải cảnh tượng này.
Thế là giữa đoàn người rụt rè nao núng, đột nhiên có tiếng gọi khe khẽ của một đứa bé truyền ra, giọng nghe non nớt mà nghẹn ngào, không nhịn được nữa phải thốt lên: “Thúc bá di nương (Chú dì cô bác), mọi người… mọi người đừng đánh huynh ấy được không…”
Lời còn chưa dứt đã bị một cái tay to bụm lại.
Đám người kia ngoảnh đầu, thoạt tiên không biết là thiên kim nhà ai dám thẳng thắn mở miệng can ngăn nên còn hơi sờ sợ, nhủ thầm đừng là khuê nữ con nhà quý tộc quyền quý nào đấy nhé? Nhưng khi thấy rõ người lên tiếng, vẻ hốt hoảng của chúng biến còn nhanh hơn sóng ngừng gợn, thoắt cái đổi sang mặt hung ác: “Trường Phong quân? Con gái của ông lại lên cơn gì thế?”
Thì ra đứa nhỏ vừa lên tiếng chính là Tiểu Lan Nhi.
Hôm nay Tiểu Lan Nhi cũng theo cha đến lăng viên cúng mộ, không ngờ lại gặp phải tình hình như thế.
Từ khi mắc bệnh đến nay, nó đi tới đâu cũng chịu cảnh miệt thị, không ai dám chơi với nó, không ai chịu nghe nó nói, ngoại trừ cha thì chẳng còn ai từng cười với nó cả.
Mặc dù chỉ gặp nhau một lần ở phủ Dược Sư, nó với Cố Mang thật ra cũng chỉ nói vài câu, nhưng chỉ vài câu đó và một con chuồn chuồn cài bên tóc mai của nó, vậy mà lại là sự hồn nhiên chân chất đầu tiên nó nhận được sau bao năm ròng rã.
Lúc này thấy đại ca ca bị ức hiếp như thế, nước mắt của nó không khỏi tuôn ào ạt.
Trường Phong quân vội nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Đám người kia lại không chịu để yên, mồm giễu cợt: “Nói con gái của ông là chó điên quả không sai chút nào, thế mà lại cầu tình thay hạng ghê tởm này.”
“Lo quản cái miệng thối của con gái ông đi, bây giờ nó còn được đi học ở học cung đều nhờ bọn ta thấy ông tội nghiệp nên cho ông cơ hội đấy, nếu như không thức thời, sớm muộn gì cũng móc cái linh hạch tai hại của nó thôi!”
Thậm chí có kẻ còn quá đáng hơn, chua ngoa nói: “Trường Phong quân, chắc không phải con gái của ông háo sắc từ nhỏ chứ, bộ nó coi trọng con chó này rồi hả?”
Trước những lời lẽ cay nghiệt như thế, bất kỳ người cha bình thường nào cũng không thể nhịn được.
Ngặt nỗi Trường Phong quân không thuộc nhóm “bình thường”, ông là con nai đã bị dồn vào đường cùng, đối mặt với hổ sói nhe nanh hút máu, ông còn có thể làm được gì? Dẫu cho tức giận cỡ nào, giận đến đứt ruột, giận đến run người, ông cũng chỉ đành cố dằn cơn giận xuống.
Mặc dù gân máu trên cổ đã trồi lên, Trường Phong quân cũng chỉ có thể cười xòa dạ vâng.
Bọn chúng nói đúng, Tiểu Lan Nhi không gánh được bất cứ sai lầm nhỏ nhặt nào, nó có thể bị móc linh hạch và trục xuất khỏi học cung mọi lúc.
Trường Phong quân vừa khom người xin lỗi vừa hối hả bế con gái lên, dẫn nó rời khỏi chốn thị phi này.
Sau khi ra khỏi lăng viên, ông vừa buông tay bụm miệng Lan Nhi, tiểu nha đầu đã òa khóc.
Nó nằm trên lưng ông, nức nở nói: “Cha ơi, rốt cuộc đại ca ca kia phạm lỗi gì vậy…”
Trường Phong quân vuốt tóc nó: “Tội chết con à, tội chết phản quốc đấy.
Lan Nhi, đừng nhiều lời nữa.”
“Không thể tha thứ cho huynh ấy sao?”
“Tội không thể tha, không tha thứ được.”
Nước mắt của Lan Nhi rơi lã chã như chuỗi ngọc bị đứt: “Nhưng mà… nhưng mà…”
Lan Nhi được cha bế xuống đường núi, nó nằm trên vai cha, nhìn Cố Mang và đám người kia xa dần mờ dần trong tầm mắt.
Con nít không rành thế sự, lại càng không biết Cố Mang đã mất cha mẹ từ sớm, nó nghẹn ngào nói: “Nhưng mà huynh ấy như vậy… nếu cha mẹ của huynh ấy thấy được… sẽ đau đớn cỡ nào…”
Nếu cha mẹ của huynh ấy thấy được.
Sẽ đau đớn cỡ nào…
Chỉ là Lan Nhi hoàn toàn không biết, Cố Mang không có cha mẹ, y sớm đã mất đi