Mặc dù sớm đã đoán được suy nghĩ của Quân thượng, nhưng khi câu đó thật sự nện xuống như búa tạ, giọng nói của Cố Mang vẫn run rẩy: “Vì sao?!”
“Vì quân cờ trắng này đã tẩm ma khí, linh lực của Lục Triển Tinh không còn thuần khiết nữa. Khanh cảm thấy khả năng Trọng Hoa cho phép một người mang trên mình pháp thuật hắc ma sống yên ổn là bao nhiêu?”
Quân thượng nói tiếp: “Từ xưa đến nay, những người nhiễm khí tức hắc ma nếu không bị ngũ mã phanh thây thì sẽ bị cột trên đài thí luyện hành hạ đến bo. Khanh muốn để Lục Triển Tinh rửa sạch tội danh rồi bị hành hạ đến chết vô ích như thế, hay muốn cái chết của khanh ấy chí ít cũng trải đường về phía trước cho Trọng Hoa, cho các khanh.”
Cố Mang: “…”
“Cô muốn Trọng Hoa chấp nhận nô lệ, thấu hiểu hắc ma.” Dừng một lát, Quân thượng nói: “Thế nhưng cái giá phải trả là, án oan của Lục Triển Tinh đã định trước chỉ có khanh biết cô biết, Lục Triển Tinh nhất định phải bị kết án.”
Vài ngọn nến lại bị gió mạnh thổi tắt ngóm, ánh sáng trong đài Hoàng Kim càng lúc càng mờ tối.
Nghe xong câu này, Cố Mang khẽ ngẩng đầu lên, dường như đang nín thứ gì ướt át trong hốc mắt. Một lát sau, y có vẻ không muốn tiếp tục tranh cãi Quân thượng, khàn giọng hỏi: “… Vậy… tiếp theo thì sao? Sau khi kết án, lại làm thế nào?”
“Tiếp theo, cô sẽ trải con đường phản quốc thuận lý thành chương cho khanh. Sau mùa thu săn bắn năm nay, Lục Triển Tinh sẽ bị xử trảm theo lệ, tàn quân của khanh sẽ bị bắt giam, cô sẽ không thả bất cứ tín hiệu nhân từ nương tay nào với tu sĩ nô tịch —— Cô sẽ làm thật rốt ráo, để văn võ cả triều đều cho rằng cuối cùng cô chọn giai cấp lão sĩ tộc, để mọi người nhìn thấy cô tước quyền của khanh, cách chức khanh, xa lánh khanh… cô sẽ dồn khanh vào đường cùng.”
“…”
“Chờ khi xử trảm sau thu kết thúc, cô sẽ cho khanh một lực đẩy cuối cùng, để khanh có lý do phản quốc vẹn toàn.”
Cố Mang hỏi: “Đầu quân cho nước Liệu?”
“Đầu quân cho nước Liệu.”
Cố Mang cười khẽ một tiếng, như thể nghe được truyện cười nào đó hoang đường tột độ: “Quân thượng phải làm đến mức nào, mới khiến người khác tin rằng Cố Mang thần sẽ chọn đất nước đen tối nhất sa đọa nhất trong số hai mươi tám nước Cửu Châu? Đầu quân cho nước Liệu…” Nụ cười của y bỗng dưng vặn vẹo, thậm chí gương mặt thanh tú còn vì thù hận mà lộ ra vài phần hung tợn của loài thú.
“Thần phải bị dồn đến bước đường nào mới có thể đầu quân cho đất nước hoang đường đã giết vô số anh em chiến hữu của thần, đốt lửa chiến tranh khắp toàn bộ Cửu Châu?!”
Quân thượng nói: “Vì vậy Lục Triển Tinh phải chết.”
“Nếu như Lục Triển Tinh không chết, không ai sẽ cho rằng Cố soái từng oai phong một cõi, trung với vua với nước sẽ chọn đi về phía cổng thành của nước Liệu —— Chỉ khi Lục Triển Tinh chết rồi, hạt giống thù hận trong lòng khanh mới có thể đâm chồi, mọi việc mới có một bước ngoặt, mới thuận lý thành chương.” Dừng một thoáng, Quân thượng nói tiếp: “Cố khanh, khanh nghĩ thử xem, nếu như bảo vệ Lục Triển Tinh, tổn thất sẽ là gì?”
“Nhìn vào cứ ngỡ khanh ấy bị oan uổng, oan khuất của khanh ấy được rửa sạch. Nhưng khanh ấy đã định trước vẫn sẽ bị xử tử vì nhiễm khí hắc ma, khanh có thể cho rằng khanh ấy chết như thế, chí ít bảy vạn ngôi mộ ba vạn anh hào trong đội quân của khanh sẽ được đối xử công bằng, nhưng mà cô nói cho khanh biết, không có chuyện đó đâu.”
Tròng mắt đen kịt của Quân thượng như chất chứa mây mù khói đặc, đó là hàng lớp vòng vây mà bây giờ sức lực của một người không thể nào đột phá.
“Lục Triển Tinh vừa chết, cho dù cô muốn sửa lại án sai cho đội quân của khanh, muốn phong thưởng lập bia cho tướng sĩ của khanh, lập tức sẽ có lão sĩ tộc nhảy ra dùng đủ loại lý do trên trời dưới biển để liều chết can ngăn. Thậm chí đáng sợ nhất là… bọn chúng sẽ nói, Lục phó soái đã nhiễm ma khí, khó đảm bảo trong quân sẽ không có người bị nhiễm lây, thà giết lầm còn hơn bỏ sót —— Bọn chúng thậm chí sẽ ép cô giết sạch ba vạn anh em còn lại của khanh đấy!”
“Cố khanh, hiện giờ đội quân của khanh giống như một ngôi nhà cũ gặp hỏa hoạn, cô tróc được thứ gì ra từ nó thì sẽ tận sức tróc thứ đó. Ngặt nỗi Lục Triển Tinh chính là nơi mồi lửa rơi xuống, khanh ấy đã bị đốt thành tro, không tróc được nữa rồi.”
“Cô thật sự xin lỗi.”
“…” Cố Mang im lặng thật lâu, giọng nói gần như hờ hững: “Được. Thần hiểu rồi. Chúng thần là báu vật, nhưng chỉ một mồi lửa là có thể khiến báu vật của Quân thượng biến thành tro.”
Y giương mi mắt: “Quân thượng, người có biết đội quân của thần là gì trong mắt thần không?”
Đây quả là câu vặn hỏi lật trời, song Quân thượng lại chẳng hề phản bác, trái lại còn giật giật hàng mi, ánh mắt né tránh thấm đậm nỗi bi thương.
Cố Mang nói: “Bọn họ là máu của thần, mắt của thần, hai tay và hai chân của thần, người thân và tính mạng của thần.”
“Báu vật có quý giá hơn nữa, rớt bể sẽ không còn tác dụng, lửa đốt sẽ biến thành tro tàn. Thế nhưng người thân và xương máu thì không giống như vậy, cho dù đã chết, cho dù đốt trụi, cho dù đã thành tro… bọn họ cũng vĩnh viễn có được một tấm bia trong lòng thần, thần sẽ ghi nhớ tên họ của mỗi người, dáng hình của mỗi người, đến tận ngày chính thần cũng chết đi.”
Quân thượng nói: “Ý cô không phải vậy…”
“Vậy người có ý gì?” Cố Mang nở nụ cười hư ảo gần như là bi ai với đối phương: “Quân thượng, người nói chúng thần là báu vật của người, nhưng báu vật chung quy không phải là vật sống, chúng thần là người sống sờ sờ kia mà! Từng chảy máu cho người, từng chảy nước mắt cho Trọng Hoa, từng báo ơn từng trả giá từng nỗ lực —— Thậm chí là bỏ mạng… chẳng hay người đã nhìn ra chưa?”
Cố Mang đuổi sát từng bước một, như thể bảy vạn chiến sĩ tử trận đều biến thành lệ quỷ, chiếm cứ xác của y, bám vào trên người một mình y.
Bọn họ đang đòi nợ Quân thượng của bọn họ.
“Cố soái…” Sắc mặt Quân thượng dần dần xám ngoét, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Mang: “Cô vẫn thấy được tất cả.”
“Nhưng vì danh dự của một người mà trả giá bằng tính mạng của ba vạn người, lễ tang long trọng của bảy vạn người và tương lai của tất cả tu sĩ nô tịch ở Trọng Hoa, có đáng không?”
Bờ vai của Cố Mang giật giật, đôi môi run bần bật, y muốn phản bác nhưng không sao thốt nên lời.
Y là tướng tài xuất chúng, tất nhiên y biết Quân thượng nói không sai.
Lời quân vương vô tình, nhưng lại chính xác nhất, hy sinh con đường nhỏ nhoi nhất, chỉ là… chỉ là làm sao y gật đầu được, làm sao y nguôi ngoai được…
“Hôm đó trên điện Kim Loan, khanh quỳ gối trước mặt cô cầu xin lập bia cho chiến sĩ tử trận của khanh, cho tàn quân của khanh con đường sống, cô trách mắng khanh si tâm vọng tưởng —— Nhưng bây giờ cô đứng trước mặt khanh, cô có thể thề với trời, cô tuyệt đối sẽ không cô phụ sự hy sinh của Lục phó soái. Cô có thể chấp thuận mọi điều hôm đó khanh yêu cầu, ngoại trừ tính mạng của Lục Triển Tinh —— Bảy vạn bia mộ mà khanh muốn, chốn về cho ba vạn tàn quân của khanh, cô có thể cho khanh tất cả.”
Quân thượng nói: “Thậm chí cô có thể hứa với khanh, cô nhất định sẽ cho khanh thấy được tương lai anh hùng không bàn đến xuất thân, người người đều có được công bằng.”
Cố Mang lùi về sau một bước, y lắc lắc đầu, lời hứa của quân vương quá nặng nề, đè lưng y còng xuống. Hồi lâu sau, Cố Mang mới khàn giọng lẩm bẩm: “… Nói bừa…”
“Cô chưa bao giờ nói dối.”
Cố Mang sắp bị dồn ép đến phát điên, y thình lình ngẩng đầu, ánh mắt đỏ thẫm như thanh kiếm sắc nhọn bay khỏi vỏ, bất chấp tất cả giận dữ quát vào mặt Quân thượng: “Lừa đảo!!!”
Sấm sét nổ đùng đoàng.
Gió sấm cuồn cuộn tuôn ra từ đám mây, mãnh thú mù mắt gãy móng trên thần đàn bị mật đường và gậy gộc quấy cho không biết nên tin vào bên nào. Nó phát ra tiếng gầm rống với chủ thượng thuần phục mình, tông cho lồng giam vây hãm nó kêu rầm rầm.
Mặc Tức nhắm mắt lại, cơ thể gánh chịu cơn đau sửa ngọc giản, nhưng vẫn không đau bằng trái tim quặn thắt đang rỉ máu.
Mãnh thú trên thần đàn… mãnh thú trên thần đàn…
Năm xưa người ngoài đều nói đây là tiếng thơm lưu truyền khắp thiên hạ của Cố soái, nhưng giờ đây Mặc Tức chỉ thấy được một con thú bị lột da máu me chảy đầm đìa, rúc trong lồng giam kêu thảm thiết.
Con thú của quân vương, con thú của Trọng Hoa, nó quằn quại trước nỗi khổ của anh em chiến hữu, nhưng kẻ nuôi dưỡng nó lại lột da nó xuống, muốn bọc lớp da khác quanh cơ thể máu thịt nhầy nhụa của nó, bọn họ muốn đưa nó đến một quốc gia khác, bắt nó nhịn đau châm hết ánh sáng và hơi ấm cuối cùng.
Trong tiếng mưa xối xả, Quân thượng đứng thẳng tắp, như thể trời sinh có năng lượng nào đó thuộc về quân vương đang ủng hộ hắn, giúp hắn có thể không chùn bước, không né tránh trước những cảm xúc kịch liệt của Cố Mang.
Mặc dù sắc mặt của hắn đã có chút khó coi.
Nhưng mà hắn vẫn còn nhịn được.
“Khanh cho rằng cô đưa ra quyết định như vậy, lòng cô yên được sao?” Sau phút chốc im lặng, cuối cùng Quân thượng nhẹ giọng hỏi: “Khanh cho rằng lúc cô mưu hại trung lương, lòng cô yên được sao?”
“…”
“Khanh cho rằng cô hành hạ tướng lĩnh tài giỏi nhất dưới trướng đến thương
tích đầy mình rồi còn phải đuổi người đó sang nước khác, lòng cô yên được sao? Khanh cho rằng hôm nay cô đứng đây, đứng trên đài Hoàng Kim dưới sấm nổ rung trời chính miệng nói ra những câu này với khanh, lòng cô yên được sao!!” Nói đến đây, giọng của Quân thượng càng lúc càng vang dội, ngón tay của hắn đang run rẩy, tia sáng trong mắt cũng run rẩy: “Cố khanh… khanh từng nói, chiến dịch núi Phượng Minh cướp đi bảy vạn người, khanh nhìn thấy bảy vạn oan hồn ngày đêm không ngừng nghỉ đòi nợ khanh, chất vấn khanh chửi rủa khanh phỉ nhổ khanh hỏi khanh cớ vì sao…”
Giọng nói của hắn run dữ dội, từng câu từng chữ nặn từ hàm răng đều rướm máu: “Khanh cho rằng những cảnh tượng này… cô không nhìn thấy sao?!”
Cố Mang ngước mắt lên, cảm thấy thật hoang đường: “Quân thượng nhìn thấy cái gì?”
“Quân thượng nhìn thấy bảy vạn báu vật vỡ nát à? Hay thấy những tượng đất ngũ quan tương tự bị phá hủy?”
Điên rồi, điên thật rồi.
Câu chữ đại nghịch bất đạo buột miệng thốt ra, bị bẻ gãy cánh tay và khoét mất trái tim, bây giờ lời gì Cố Mang cũng dám ném vào mặt quân vương.
“Quân thượng luôn miệng nói xem chúng thần như con người, luôn miệng nói nhìn thấy được những anh em thần mất đi những thần tử đã bỏ mạng của người… nhưng người chỉ đang đau lòng đội quân thiện chiến của người thiệt hại mất bảy vạn, thứ mà người đang đau lòng chỉ là một con số và một nhóm anh hào, không phải đang đau lòng cho mỗi con người bằng xương bằng thịt bọn họ!”
Tiếng cuối cùng vừa dứt, ngoài đài Hoàng Kim là mưa gió bão bùng, trong đài Hoàng Kim lại lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu sau, Quân thượng nhắm chặt hai mắt rồi mở ra. Hắn mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi vẫn mím lại… Qua thêm giây lát, cổ họng của hắn nghẹn ứ, buồn bã nhẹ giọng thốt ra ba chữ kỳ lạ khó hiểu ——
“Từ Tiểu Mao.”
Vẻn vẹn ba chữ. Cố Mang cứng lại rồi.
Ngón tay vốn đang giận dữ run rẩy của Cố Mang như bị băng đá đông cứng, y gần như sững sờ, nhìn Quân thượng với vẻ không thể nào tin nổi, dường như cảm thấy vừa rồi nhất định là ảo giác của mình, nhất định là mình đã nghe lầm, nên mới nghe được cái tên hèn mọn mà buồn cười của chiến hữu bật ra từ trong miệng Thiên tử.
Nhưng từng cái tên một tràn ra từ răng môi Thiên tử, rành mạch, đau xót, nghiêm trang.
“Lan Vũ Phi, Kim Thành, Tôn Hạc, Lạc Xuyên…” Hết cái tên này đến cái tên khác bị Quân thượng nói ra, hắn còn chưa nói ai là ai, trước mắt Cố Mang đã hiện lên thần thái và diện mạo khi nói cười của người anh em đó thuở sinh thời.
Chàng trai thích uống rượu Thiêu Đao Tử.
Ông chú có nốt ruồi to trên sống mũi.
Thằng ranh cược là thua nhưng dạy mãi không sửa.
Còn có tiểu quỷ mười lăm mười sáu tuổi mặt mũi còn non choẹt liều lĩnh chen vào trong quân ngũ.
Giữa những tiếng luyên thuyên nghe tưởng như gọi hồn, Cố Mang khom lưng vùi mặt vào lòng bàn tay, ngón tay luồn vào trong mái tóc, nức nở nói: “Đừng nói nữa…”
“Tần Phi, Triệu Thịnh, Vệ Bình…”
Tiếng cười sang sảng của Tần Phi như xuyên qua ranh giới sống chết trở về bên tai y.
Đêm đóng quân nào đó, Triệu Thịnh từng chạy đến lều trại của y đưa cho y một bình rượu ủ thơm ngọt mang đến từ trong trấn, bình rượu cất trong ngực, vẫn còn hơi âm ấm.
Vệ Bình rõ ràng đã ba mươi tuổi mà trông vẫn còn búng ra sữa, cười lên sẽ thấy hai chiếc răng nanh ngọt ngào, lúc hắn xin ở lại chặn địch trên núi Phượng Minh từng cười rất ranh mãnh, không ngờ đó lại là lời chia tay cuối cùng với Cố Mang.
Tên của những người này, ai sẽ nhớ chứ… ai sẽ nhớ chứ…?!!
Cố soái…
Cố soái…
Sống làm bậc tuấn kiệt, chết làm quỷ anh hùng…
Không không, những lời này đều sáo rỗng, ta chỉ hy vọng mọi người có thể bình an về nhà sau mỗi một chiến dịch, không ai lại hy vọng anh em của mình da ngựa bọc thi hài trong lễ tang long trọng.
“Đừng đọc nữa…” Cố Mang đau khổ ôm đầu, y còng lưng quỳ xuống, kêu khóc thảm thiết như con thú bị vây hãm: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!!”
“Ta nhớ hết đấy.”
“…”
Quân thượng không đọc nữa, hắn đi tới bên người Cố Mang, nhìn người đang vùi vào bụi trần co rúm trong bùn cát trước mặt mình, sau đó khẽ khàng nói: “Cố Mang, ta nhớ hết đấy.”
Lúc hắn nói câu này, thậm chí còn không tự xưng mình là cô.
“Xin lỗi, ta chưa từng ở chung sớm chiều với bọn họ như khanh, chỉ nhớ được tuổi tác, tướng mạo, sở thích… và những chuyện lặt vặt khác của bọn họ. Nhưng từ khi nhận được tấu sớ về binh sĩ tử nạn trên núi Phượng Minh, ta vẫn luôn nhớ tên của bọn họ.”
Vầng trán lạnh buốt của Cố Mang chật vật áp trên nền đất, nước mắt rơi lã chã từ gò má, y nghẹn ngào, gào khóc…
Y sụp đổ thật rồi.
Y gắng gượng tấm thân đầy thương tích, vất vả lắm mới tự liếm máu trấn áp được cơn đau, miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh xuất hiện trước mặt Quân thượng, nhưng Quân thượng lại thẳng thừng xé toang máu thịt vừa khép lại của y, máu thịt đỏ tươi tranh nhau trào ra ngoài, đau khủng khiếp, đau khủng khiếp… đau đến sắp chết!
“Lúc đó ta nhủ thầm.” Quân thượng nói: “Dù ta không thể lập cho bọn họ một tấm bia liệt sĩ danh chính ngôn thuận, ta cũng phải chôn cất những cái tên này trong lòng… Cố soái, mỗi một ngày một đêm, ta đều khắc sâu trong trí nhớ. Xin lỗi, cô có rất nhiều chuyện khó xử, rất nhiều việc khó làm…”
Quân thượng nắm cánh tay của Cố Mang, đỡ Cố Mang dậy, để Cố Mang chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vành mắt của Quân thượng cũng đã ươn ướt rồi.
“Nhưng mà xin khanh tin tưởng cô, cả đời này, cô chưa bao giờ, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ xem các khanh như chó săn cỏ rác, nô lệ ti tiện.”
Rõ ràng chỉ là một câu hết sức đơn giản, chẳng thể bình thường hơn, không có khen ngợi, không có tán dương, nhưng Cố Mang lại òa khóc nức nở. Y khụy xuống, lảo đảo, giãy khỏi bàn tay của Quân thượng, đi đến bên rìa đài Hoàng Kim, nhìn núi xanh sừng sững, nhìn trời cao mênh mông, tiếng gào khóc thảm thiết của y như bị móc ra từ cổ họng, dính máu tươi giàn giụa.
Mưa to tức khắc nuốt trọn tiếng khóc của Cố Mang, núi sông cô quạnh trong mưa gió. Cố Mang như bị kiệt sức, tựa đầu vào lan can chạm trổ, bờ vai run bần bật, đuôi mắt và chóp mũi đỏ hoe, không nói được bất cứ lời nào nữa.
Thật lâu sau, Quân thượng bước chầm chậm đến bên người Cố Mang, môi lưỡi động đậy, thấp giọng nói: “Cố khanh, bây giờ khanh tin được chưa? Mỗi câu của cô đều thật lòng thật dạ, chưa từng dối gạt khanh.”
“Cô thậm chí có thể thề với trời.” Hắn giơ hai ngón tay kề bên thái dương, đây là hành động lập thề của Trọng Hoa.
Trên đài Hoàng Kim sấm rung chớp giật gần như xuyên thủng chín tầng mây, Tân vương của Trọng Hoa hứa hẹn với trọng thần.
“Nếu Cố soái đồng ý với yêu cầu hôm nay của cô, cô nhất định sẽ giữ lời hoàn thành ba chuyện quan trọng. Thứ nhất, ba vạn tàn quân của Cố soái, cô sẽ an bài thỏa đáng. Thứ hai, điều luật nô lệ Trọng Hoa được phép tu tiên, tuyệt đối không thay đổi. Thứ ba, bảy vạn hồn thiêng hy sinh trên núi Phượng Minh, cô sẽ an táng theo quốc lễ trên núi Chiến Hồn, lập bia khắc rõ ràng. Ba chuyện kể trên, hễ có chuyện nào thất hứa, cô sẽ sống không có con nối dõi báo hiếu, chết không có chỗ chôn thân, vận mệnh của Trọng Hoa sẽ bị hủy hoại trong tay cô, cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ suốt cuộc đời.” Dừng một lát, vài chữ cuối cùng nặn ra từ kẽ răng.
“Còn sống hay đã chết, vĩnh viễn không yên bình.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Đừng sốt ruột, còn có lớp chân tướng thứ ba, ai trắng ai đen, mọi người đừng kết luận vội vã ~ Chụt một cái thiệt bự! Moa moa!!