Theo Mộ Dung Sở Y ngã xuống, sóng triều của kiếm Chiếu Tuyết và linh thể cá voi của quyền trượng Thôn Thiên va vào nhau trên không trung lần cuối, sau đó Chiếu Tuyết vì chủ nhân thất trận mà đột ngột biến mất, Thôn Thiên cũng bị Mặc Tức thu hồi, trận chém giết một giây trước còn rầm rộ khí thế sóng dâng vạn trượng, một giây sau đã lặng ngắt như tờ.
Mặc Tức đáp xuống từ đỉnh hang động, đi đến trước mặt Mộ Dung Sở Y.
Không biết Mộ Dung Sở Y đã chết hay đang hôn mê, nhưng cho dù không chết, Mộ Dung Sở Y cũng bị thương rất nặng, máu đỏ thấm ướt áo quần trắng tinh của hắn, hắn nằm ở nơi đó, chẳng còn chút sức sống nào, hệt như con rối rách nát bị rút sạch linh hồn.
Mất sự điều khiển của chủ nhân, đám võ sĩ trúc đang ngoan cố chống cự cũng lũ lượt tản ra như bùn cát, ngã trái ngã phải trên nền đất.
Nguy cơ như đã giải trừ, Tiểu Lan Nhi nhỏ giọng thút thít sau tai kiếp, Nhạc Thần Tình đã hao hết linh lực, hơn nữa cơ thể còn bị trọng thương, lúc này thậm chí không còn sức thi triển khinh công lướt qua hồ máu. Cũng may Giang Dạ Tuyết biết thuật cơ giáp, hắn triệu hồi võ sĩ trúc của mình, bảo nó đón Nhạc Thần Tình đang thoi thóp trên đài Quỷ Lệnh về.
“Ca…” Nhạc Thần Tình miễn cưỡng ngước mặt lên, ho ra bọt máu, ngắc ngứ nói.
Gọi xong tiếng “ca” này, cậu ta chậm rãi xoay tròng mắt, nhìn về hướng của Mộ Dung Sở Y. Vừa thấy tứ cữu nằm sõng soài dưới đất, gương mặt của cậu ta không khỏi co rút kịch liệt.
“…”
Nhạc Thần Tình không thốt nổi nên lời, càng không rõ lúc này mình cảm thấy thế nào, chỉ trong một buổi chiều, cậu ta như bị lóc ra xương cốt và máu thịt, bóp thành đống bùn cặn.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Lan Nhi đẩy xe lăn của Giang Dạ Tuyết qua, ba người ôm lấy nhau.
“Không sao rồi… không sao rồi… đệ đã làm tốt lắm rồi Thần Tình…” Giang Dạ Tuyết thấp giọng an ủi.
Nhưng bất luận Giang Dạ Tuyết có an ủi thế nào, Nhạc Thần Tình vẫn không thể ngăn mình run bần bật.
Thương tích của Nhạc Thần Tình không thể kéo dài, chuyện của Mộ Dung Sở Y và nhà họ Nhạc cũng phải nhanh chóng bẩm báo cho Quân thượng. Sau phút chốc ôm nhau an ủi, bọn họ đi đến bên cạnh Mặc Tức đang nhìn Mộ Dung Sở Y đến thất thần.
“Hi Hòa quân… đa tạ huynh… nếu hôm nay không có huynh, chỉ e tất cả mọi người trong nhà họ Nhạc đều phải bỏ mạng trong động Hồn Thiên rồi.”
Đối với lời cảm ơn của Giang Dạ Tuyết, Mặc Tức không trả lời, chỉ lắc lắc đầu.
Mà Nhạc Thần Tình đứng rất gần đó, kiềm lòng không đặng lại nhìn Mộ Dung Sở Y thêm lần nữa, thấy Mộ Dung Sở Y sống chết chưa rõ, nhất thời cũng không biết là hận nhiều hơn hay đau đớn nhiều hơn. Cậu ta chỉ cảm thấy xương sống của mình như bị tháo rời ra, đau đến quặp hẳn xuống, gương mặt thanh tú không ngừng túa mồ hôi lạnh.
Tiểu Lan Nhi đứng bên cạnh đỡ Nhạc Thần Tình, thấy Nhạc Thần Tình run rẩy càng lúc càng dữ dội, nó nhìn cậu ta rồi lại nhìn Mộ Dung Sở Y, nói khẽ: “Thần Tình ca ca, nếu, nếu huynh còn lời muốn hỏi huynh ấy… chỗ của muội… chỗ của muội có thuốc Tục Mệnh… là cha muội bảo muội cất trong người để bảo vệ bình an…”
(1) Tục mệnh: Kéo dài tính mạng.Nói đoạn, nó dè dặt móc ra một viên thuốc trong túi áo, líu ríu nói: “Cũng không biết còn hữu dụng hay không…”
Nó đang đỡ Nhạc Thần Tình, cơ thể nhỏ bé vốn đã phải gánh sức nặng, nhất thời không thể chìa tay đút thuốc cho Mộ Dung Sở Y.
Đúng lúc này, Mặc Tức đột nhiên nói một câu: “Để ta làm cho.”
Hắn nhận lấy thuốc của Tiểu Lan Nhi, đi đến bên cạnh Mộ Dung Sở Y, đưa lưng về phía mọi người cho đối phương uống thuốc. Sau đó hắn đứng dậy, lúc ba người kia cho rằng hắn chuẩn bị đưa mình và Mộ Dung Sở Y rời động Hồn Thiên, chợt thấy Mặc Tức nâng tay lên ——
Chỉ nghe tiếng linh lực kêu “xèn xẹt”, lối rời hang núi duy nhất đã bị kết giới của Mặc Tức phong bế.
Ba người còn lại khẽ giật mình.
Nhạc Thần Tình: “Hi Hòa quân…?”
Tiểu Lan Nhi cũng ngỡ ngàng gọi: “Hi Hòa ca ca?”
Giang Dạ Tuyết lại nhíu chân mày, ho nhẹ một tiếng bối rối nhìn Mặc Tức.
Mặc Tức không giải thích, chỉ đột ngột nói: “Xin lỗi. Ta có chuyện khác muốn hỏi ba người.”
Ba người không rõ vì sao Mặc Tức lại đột nhiên làm khó, ai nấy cũng sửng sốt không thôi.
Đầu tiên Mặc Tức xoay về phía Giang Dạ Tuyết: “Giang huynh, sau khi ta về Trọng Hoa, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở nơi nào?”
Giang Dạ Tuyết tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: “Là… đài Phi Dao? Sao vậy?”
Mặc Tức không đáp, câu thứ hai là hỏi Nhạc Thần Tình: “Thần Tình, lúc đóng quân ở biên giới phía Bắc, sạp mà đệ thường ghé ăn nhất bán cái gì?”
Dù rằng không hiểu ra sao, Nhạc Thần Tình vẫn khàn giọng trả lời: “… Là bánh nướng.”
Mặc Tức nhìn về phía Tiểu Lan Nhi.
Cô bé ngơ ngác đứng đó, mở to đôi mắt trong veo ướt át, ngửa đầu nhìn Mặc Tức: “Hi Hòa ca ca…”
Mặc Tức hỏi: “Muội từng tặng cho Cố Mang ca ca của muội một thứ, còn nhớ là gì không?”
Tiểu Lan Nhi cắn môi, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Muội, muội không nhớ nữa…” Nó có chút hoảng sợ: “Nhất định phải nhớ ạ? Vậy, vậy để muội nghĩ kỹ lại!”
Mặc Tức nói: “Muội không nhớ ra cũng không sao. Để ta đổi câu khác, muội và ta gặp nhau lần đầu tiên ở đâu?”
“Muội…”
“Cái này chắc muội cũng không đến mức chẳng có ấn tượng nào nhỉ.”
“…” Tiểu Lan Nhi ấp a ấp úng, nhất thời không trả lời được.
Màu mắt của Mặc Tức tối sầm, chỉ thấy bóng đen lướt tới, cần cổ của cô bé đã bị hắn bất ngờ chụp lấy!
Tiểu Lan Nhi hét to một tiếng, hoảng hốt kêu la: “A a a, muội… muội…”
Mặc Tức nâng tay còn lại lên, giữa hai ngón mảnh khảnh kẹp một viên thuốc màu trắng, chính là “thuốc Tục Mệnh” mà trước đó Tiểu Lan Nhi đưa cho hắn, muốn hắn cho Mộ Dung Sở Y uống.
Mặc Tức gằn giọng hỏi: “Viên thuốc này, ngươi cho rằng ta thật sự sẽ cho Mộ Dung uống sao?”
Lúc ấy hắn đã sinh nghi, thế nên tức tốc đổi thuốc trong tay áo, thứ vừa rồi hắn cho Mộ Dung Sở Y uống, thật ra là thuốc trị thương mà chính hắn mang theo trong túi Càn Khôn.
“Ngươi nói đây là thuốc Tục Mệnh… ta đây muốn xem thử ngoại trừ kéo dài tính mạng, bên trong thuốc này có còn thứ gì cướp đoạt tâm trí của con người hay không!”
Mặc Tức xe ngón tay, viên thuốc màu trắng bị bóp thành bột phấn, quả nhiên bên trong có một con cổ trùng nho nhỏ đang ngọ nguậy.
——
Quả nhiên!!
Mặc Tức thoáng chốc biến sắc: “Nói!”
Hắn nghiến răng, bóp cần cổ yếu mềm của Tiểu Lan Nhi, ánh mắt hung tợn như ưng nhìn nó chằm chằm.
“Rốt cuộc ngươi là kẻ nào ngụy trang!”
Tiểu Lan Nhi khóc lớn: “Muội không biết huynh đang nói gì hết, cứu mạng… cứu mạng…! Thần Tình ca ca, tiên sinh…”
Thấy nó vẫn không chịu thừa nhận, Mặc Tức không muốn nhiều lời, lòng bàn tay vận linh lực dò xét, phát hiện tuy rằng trông nó có vẻ hừng hực linh lực, nhưng thực tế chỉ là trên người phủ một lớp ảo thuật giả tạo mong mỏng thôi, thế là không khỏi bàng hoàng ——
Linh hạch bạo ngược của nó đã khô kiệt mất rồi…
Nó cũng là con rối!
Trực giác nhiều năm giao chiến với người khác khiến Mặc Tức thình lình rút tay về, thế nhưng đã quá muộn, một luồng khí đen dần dần lan từ đầu ngón tay của hắn, vậy mà lại là chất độc từ cỏ Thi Cương của nước Liệu!!
(2) Thi cương: Co cứng tử thi.“Ngươi…!”
“… Thật là khiến ta khó xử mà.” Tiểu Lan Nhi thoát khỏi kìm hãm, lùi về sau vài bước, trên gương mặt non nớt bỗng nhiên tràn ra một nụ cười ngọt ngào: “Mặc huynh, huynh đấy, sao không thể giả ngốc mà nhất định phải truy cứu tới cùng thế?”
Giọng điệu này, nghiễm nhiên không còn thuộc về một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Mặc Tức muốn áp chế ma độc ở đầu ngón tay, tiếc rằng chẳng có ích gì, độc tính của cỏ Thi Cương cực kỳ bá đạo, lan tràn lại nhanh, chẳng mấy chốc cảm giác tê liệt kia đã lan hơn quá nửa cơ
thể của hắn.
Mặc Tức thở hổn hển, nương theo tia sáng lay lắt trong động Hồn Thiên, nhìn cô bé lẳng lặng đứng bên cạnh hồ máu.
Cô bé dùng thần thái hoàn toàn không hợp với độ tuổi của mình, cười tủm tỉm: “Lẽ ra ấy, ta định cho huynh làm nhân chứng cơ, nhưng huynh lại muốn làm quỷ uổng mạng hơn.”
“Mặc huynh.” Nó thở dài, giọng từ từ nhỏ dần.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm khác cất lên sau lưng Mặc Tức.
“Đúng là nhân gian có đường huynh không đi, địa ngục không cửa huynh lại cứ xông vào…”
Mặc Tức cố nhịn cơn đau lan tràn của cỏ Thi Cương, quay phắt đầu lại.
Chỉ thấy Giang Dạ Tuyết ngồi trên xe lăn, mặt mũi vẫn lấm lem máu, nhưng không còn suy yếu như lúc trước.
Hai tay đặt chồng lên nhau, Giang Dạ Tuyết khoan thai nhìn Mặc Tức, nghiêng đầu cười khẽ: “Tại huynh biết quá nhiều đấy nhé. Huynh không thể trách ta giết huynh được.”
Lồng ngực của Mặc Tức quặn đau, nhưng lại không phải vì cỏ Thi Cương.
Hắn nhìn Giang Dạ Tuyết, một câu cũng thốt không nên lời, tầm mắt cũng dần dần nhòe đi.
Nhạc Thần Tình gần như sắp phát điên: “Ca…?”
Giang Dạ Tuyết mỉm cười “ừ” một tiếng trầm thấp —— Nhạc Thần Tình tức khắc sụp đổ, cả người run lẩy bẩy, tự ôm lấy đầu mình, chẳng thể nào tin nổi, càng không dám nghĩ nhiều: “Không… không thể nào… sẽ không đâu! Sao có thể!”
“Đồ ngốc. Trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối không thể nào.”
Giang Dạ Tuyết cười nhạt, ung dung nhổm người dậy, thế mà lại đứng lên khỏi xe lăn, đi về phía bọn họ.
Con ngươi của Nhạc Thần Tình co rút, mặt cắt không còn giọt máu: “Huynh… huynh vốn đã…”
Giang Dạ Tuyết khoác một thân áo màu ngó sen, dáng người cao ngất, tay áo phần phật, phong thái đó đích thực là quân tử như gió, ôn nhuận như ngọc. Nào có nửa phần què quặt tàn phế?
“Đúng vậy, ta đã sớm khoẻ mạnh rồi, chỉ là chưa nói cho đệ biết thôi.” Dứt lời, Giang Dạ Tuyết nâng tay, một ngọn lửa màu bạch kim phực lên giữa những ngón tay tựa sứ ngọc, là loại ánh sáng mà linh hạch của Tiểu Lan Nhi mới có.
Một chiêu sát chú ngưng tụ trong lòng bàn tay, Giang Dạ Tuyết dời mắt từ Nhạc Thần Tình sang phía Mặc Tức.
“Hi Hòa quân, xin lỗi. Ta phải xuống tay với huynh trước rồi.”
Không nói hai lời, lập tức nện xuống!
Trước đó Mặc Tức quyết chiến với Mộ Dung Sở Y đã tổn hao rất nhiều linh lực, bây giờ lại trúng độc của cỏ Thi Cương, độc này phát tác rất nhanh, có thể khiến toàn thân tê cứng trong thời gian cực ngắn, cuối cùng không sao nhúc nhích nổi. Mặc Tức miễn cưỡng chống đỡ, lúc linh lực va mạnh vào nhau, hắn thở hổn hển ngẩng đầu lên.
“Là huynh… cướp linh hạch của nó…”
“Ồ. Vừa giao chiến huynh đã cảm giác được rồi sao?” Điệu cười của Giang Dạ Tuyết vẫn lịch thiệp tao nhã như trước: “Đúng thế, linh hạch bạo ngược của Tiểu Lan Nhi ở lại trong người nó chỉ trở thành bệnh kín của nó mà thôi, nhưng sau khi ta dùng bí pháp hấp thụ linh lực từ viên linh hạch đó, nó lại có ích cho ta, trở thành lợi khí của ta, chữa lành đôi chân của ta.”
Nói đoạn, ánh vàng trong tay hắn càng lúc càng chói lọi, dồn ép về phía Mặc Tức.
“Bằng không huynh cho rằng tại sao ta phải thu nhận nó. Ta chẳng thích con nít chút nào hết, nhất là cái loại thích khóc này, phiền muốn chết.”
Trong lúc đôi bên giằng co, hào quang lóa mắt rọi sáng gương mặt tuấn tú vô ngần tựa hoa lê đêm trăng của Giang Dạ Tuyết. Thế nhưng Mặc Tức lại chưa bao giờ cảm thấy gương mặt này lạ lẫm như hôm nay.
“Giang Dạ Tuyết… huynh thật sự điên rồi!”
“Người lấy mật rắn làm thuốc chữa bệnh, ta cũng chỉ đang tìm phương thuốc chữa chân của mình thôi.” Giang Dạ Tuyết nói: “Huống chi lúc ta đưa nó về từ học cung, nó đã sắp bị tước lực linh hạch vì không thể kiểm soát bản thân rồi. Học cung cướp và ta cướp, có gì khác nhau đâu?”
Linh lực bạo ngược va vào linh lực bạo ngược.
Chỉ là một bên suy yếu, một bên hùng mạnh, Giang Dạ Tuyết thao túng linh lực của Tiểu Lan Nhi, từng bước áp chế Mặc Tức.
“Đừng cố chấp chống cự nữa, Mặc huynh. Huynh đã hao tổn quá nhiều khí lực rồi, bây giờ huynh căn bản không phải là đối thủ của ta.” Giang Dạ Tuyết nói không hề sai, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán của Mặc Tức, khí đen của cỏ Thi Cương cũng đang từ từ bò lên, xâm chiếm cổ tay và cánh tay của hắn.
Thậm chí Mặc Tức không thể gập ngón tay triệu hoán Thôn Thiên lần thứ hai.
Ngay lúc này, hắn chợt nghe Nhạc Thần Tình ở bên cạnh phẫn hận cực độ, khản giọng hô lên: “Âm binh ——”
Nhạc Thần Tình thế mà lại muốn điều động đám quái vật còn chưa quay về hồ máu ngăn cản Giang Dạ Tuyết tàn sát!
Ánh mắt của Giang Dạ Tuyết chợt trở nên hung ác, tuy rằng hiện giờ linh lực và thể lực của Nhạc Thần Tình đều đã đến cực hạn, dùng loại cấm thuật này biết đâu chẳng hiệu quả mà còn có thể trực tiếp chết tại đây, nhưng so với Mặc Tức bị cỏ Thi Cương thành công khống chế, lúc này rõ ràng Nhạc Thần Tình nguy hiểm hơn.
Vì thế lúc Nhạc Thần Tình ho ra máu, còn chưa kịp thốt hai chữ “nghe lệnh!”, Giang Dạ Tuyết thình lình thu hồi độ lực đặt trên người Mặc Tức, tay áo rộng phấp phới phóng đến trước mặt Nhạc Thần Tình.
Tung một cú thật mạnh, đánh Nhạc Thần Tình ngã sõng soài dưới đất.
Giang Dạ Tuyết âm hiểm nheo mắt lại: “Sao đệ cứ thích kiếm thêm chuyện cho ta thế, Nhạc Thần Tình.”
Hết chương 169
Stormi: Sao anh làm vậy với Sở Y hả Tuyết ơi =((( Mà mình hơi ngạc nhiên là chương trước không ai nghi ngờ câu “nếu ta có thể đánh thức âm binh trong hồ máu thì tốt rồi” của Tuyết cả, ban đầu mình đọc QT tới đó cũng thấy “có mùi” rồi, nói nghe như dụ Tình đi liều mạng đánh thức âm binh ấy, đã thế còn không muốn triệu hồi võ sĩ trúc của mình nữa, dù theo như Tuyết nói võ sĩ trúc của Tuyết không đánh lại Sở Y, nhưng đâu nhất thiết phải đánh lại, gọi ra kéo chân Sở Y cũng được chứ cần gì phải đánh lại mới gọi ra. Thêm Tiểu Lan Nhi nữa, ban đầu đọc mình còn nghĩ sao con bé này hèn thế, bảo công chúa đừng vào cứu người là sao, ra là bé bị oan huhu xin lỗi bé =((
Quỡn quá làm thêm cái poll nữa…