Vết Nhơ

Dằn lòng khó đặng duyên đứt đoạn


trước sau

Sau khi Mộ Dung Hoàng qua đời, Mộ Dung Sở Y trở nên càng trầm lặng ít nói, thường xuyên tự giam mình trong phòng luyện khí, trên dưới Nhạc phủ chỉ có Giang Dạ Tuyết dễ dàng gặp được hắn.

Trong thời gian để tang, Mộ Dung Sở Y lặng lẽ nặn rất nhiều tượng đất, rót linh lực cho chúng, chậm rãi điều chỉnh và thử nghiệm, bảo chúng học theo thần thái và ngôn hành của Mộ Dung Hoàng, đi qua đi lại trong sân nhỏ của mình. Giang Dạ Tuyết hiểu được nỗi đau trong lòng hắn nên cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy bản vẽ của tượng đất rồi nặn theo.

Có điều Giang Dạ Tuyết không chỉ nặn mỗi Mộ Dung Hoàng, tượng đất nặn ra từ tay hắn, có vài con giống Mộ Dung Sở Y, có vài con giống chính bản thân hắn, thậm chí còn có vài con giống đứa trẻ tên Nhạc Thần Tình vừa chào đời.

Đám tượng đất ồn ào nhốn nháo kia đi tới đi lui trong sân nhỏ, hét la ầm ĩ, phá vỡ bầu không khí vốn ngột ngạt trĩu nặng.

Mộ Dung Sở Y sầm mặt nhìn Giang Dạ Tuyết: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Kiếm chuyện hả?”

Giang Dạ Tuyết đi đến bên cạnh Mộ Dung Sở Y, muốn kéo tay đối phương, nhưng cuối cùng chỉ níu ống tay áo của hắn: “Sở Y, huynh không thể chỉ sống dưới cái bóng của dì Hoàng được.”

Mộ Dung Sở Y thình lình rút tay áo về, ương ngạnh nói: “Ta không có.”

Dứt lời có vẻ không muốn nhiều lời với Giang Dạ Tuyết, chỉ xoay người bước một mình đến trước đài cơ giáp, nhìn đống mảnh vụn của tượng đất, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bên cạnh lại truyền đến giọng nói ôn hòa kia, có thứ gì đó nhẹ nhàng níu tay áo của hắn, cố chấp gọi: “Sở Y, Sở Y…”

“Đã nói ta không có rồi! Ngươi đừng ——”

Quay đầu phát hiện người nói chuyện chỉ là một tượng đất nho nhỏ, mặt mũi có nét của Giang Dạ Tuyết, đang vụng về dỗ mình vui: “Đừng buồn mà, đừng buồn mà.”

Mộ Dung Sở Y: “…”

“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.”

Mộ Dung Sở Y lẳng lặng lườm nó, lườm một hồi, hốc mắt từ từ đỏ lên. Hắn quay đầu lại, trông thấy Giang Dạ Tuyết đứng dưới hàng hiên rộng lớn của gian nhà, sau lưng là màn trời màu xám chì và hoa tàn rơi như tuyết, tay áo màu ngó sen phất phơ theo làn gió.

Hai người cách nhau một khoảng, nhìn nhau từ xa, vài lần Mộ Dung Sở Y định mở miệng, nhưng đều kẹt lại giữa răng môi, cuối cùng hắn chỉ hậm hực lầm bầm một câu: “… Ngươi nặn xấu quá đi.”

Giang Dạ Tuyết phì cười ra tiếng, dường như cấm chế nào đó đã tan biến, hắn bước về phía Mộ Dung Sở Y, ngẫm nghĩ giây lát rồi dùng một tư thái trấn an nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Sở Y.

“Huynh nói đúng lắm.” Giang Dạ Tuyết dịu dàng dỗ dành hắn: “Vậy tiểu cữu tự mình dạy ta nên nặn thế nào đi, được không?”

Mộ Dung Sở Y: “…”

Quan hệ của hai người lúc đó thật sự là thoải mái nhất, Giang Dạ Tuyết vẫn kiềm chế được dục vọng, Mộ Dung Sở Y cũng rất thân cận với hắn. Thật ra sau này Giang Dạ Tuyết thường nghĩ, nếu mình không ngăn cản chuyện kia xảy ra, phải chăng mọi thứ giờ đã khác.

Bên trong động Hồn Thiên, Giang Dạ Tuyết nâng tay bóp cổ Nhạc Thần Tình, đầu ngón tay lành lạnh, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác sởn gai ốc như bị rắn quấn thân.

Giang Dạ Tuyết cúi người, đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm, quan sát Nhạc Thần Tình: “Nhạc Thần Tình, đệ có biết lúc đó, nếu không nhờ ta giúp đỡ, đệ đã sớm bỏ mạng trong tay mẹ ta không?”

Nhạc Thần Tình run rẩy.

Tròng mắt nâu của Giang Dạ Tuyết dí sát vào cậu ta, bên trong như chớp động những tia sáng đã tan biến thật nhiều năm về trước.

——

Không lâu sau khi Mộ Dung Hoàng qua đời, một ngày nọ, Giang Dạ Tuyết cầm đồ chơi nhỏ bằng gỗ mà Mộ Dung Sở Y làm cho đứa bé kia, định vào phòng chơi với Nhạc Thần Tình.

Mặc dù hắn biết rất nhiều người trong phủ thay đổi thái độ với mình cũng vì sự chào đời của Nhạc Thần Tình, nhưng đối với đứa bé còn bọc tã lót ấy, thật ra hắn không có bất cứ địch ý và ác ý nào.

Ngược lại là Mộ Dung Sở Y, dù lòng thương tiếc đứa bé này, nhưng vì sĩ diện nên chưa bao giờ chủ động đến tìm nó, chỉ tùy tiện nhét những món đồ chơi đã dày công đẽo gọt cho Giang Dạ Tuyết, bảo Giang Dạ Tuyết tặng cho Nhạc Thần Tình. Theo thời gian dần trôi, người gỗ nhỏ, ngựa gỗ nhỏ, cá gỗ nhỏ, thỏ nhỏ dựng lỗ tai… một đống đồ lặt vặt do Mộ Dung Sở Y làm chất đầy nôi của Nhạc Thần Tình.

Giang Dạ Tuyết nhìn sóc gỗ trong tay, vừa buồn cười vừa thở dài bất đắc dĩ, hắn nghĩ, thật sự nên bảo Mộ Dung Sở Y tự đến xem, nếu còn tặng kiểu này, bé Thần Tình làm gì còn chỗ ngủ?

Dọc đường nghĩ miên man, đi đến ngoài cửa phòng của Nhạc Thần Tình, lúc đẩy cửa bước vào lại nghe một tiếng “xoảng”.

Giang Dạ Tuyết trông thấy nhũ mẫu của Nhạc Thần Tình như chim sợ cành cong quay phắt đầu lại, chén thuốc làm đổ vỡ nát dưới đất, nước thuốc bên trong phát ra tiếng “xèo xèo” khác thường trên nền đá.

“Dạ, Dạ Tuyết công tử!”

Giang Dạ Tuyết lập tức nhận ra thứ nằm trong chén vốn là thuốc độc làm nát ruột đứt hồn, dưới cơn phẫn nộ và kinh ngạc, hắn túm lấy nhũ mẫu đã sợ đến quýnh quáng: “Chuyện gì thế này?! Bà đang làm gì vậy?!”

Nhũ mẫu là kẻ tham sống sợ chết, lập tức dập đầu liên tục, quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể sự thật cho Giang Dạ Tuyết nghe, nói rằng Tạ phu nhân ép buộc mình, muốn mình thừa lúc trong phòng không có ai đổ thuốc độc vào miệng Nhạc Thần Tình, nếu như không nghe theo, tính mạng cả nhà sẽ khó mà bảo toàn.

Nghe về hành vi của mẹ mình, Giang Dạ Tuyết chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Bất luận thế nào hắn cũng không dám tin mẹ ruột của mình sẽ lại vì quyền thế mà tàn nhẫn đến mức này, hắn bèn dẫn nhũ mẫu đi tìm Tạ phu nhân.

Mà kết quả nhận được, lại là trận đánh chửi cuồng loạn của Tạ phu nhân.

“Con có cái gì để chỉ trích mẹ? Mẹ đang dọn sạch chướng ngại trên con đường sau này của con đấy! Đồ vô dụng không biết tranh không biết giành!”

“Đạo nghĩa cái gì, lương tâm cái gì… thói đời ngày nay vốn là mạnh được yếu thua, là con quá ngây thơ đấy Nhạc Dạ Tuyết! Con có biết mẹ con đi từng bước thế nào mới đi được đến vị trí hôm nay không? Con chưa từng giãy giụa dưới bùn lầy nên con chẳng hiểu được cảm giác làm nô lệ của người khác là thế nào! Con cứ chờ xem, hai mươi năm sau… không, không cần hai mươi năm, mười năm sau con sẽ biết tất cả những chuyện tàn nhẫn mà mẹ làm đều là vì con thôi! Nơi này là Nhạc phủ, không phải loại nhà ất ơ nào, có nó không có con, có con không có nó! Con hiểu không?!”

“Nhạc Dạ Tuyết, sao mẹ lại sinh ra thứ khốn kiếp lòng dạ đàn bà như con chứ!”

Lúc đó Giang Dạ Tuyết cũng vừa đau lòng vừa giận dữ: “Mẹ à, đó là một sinh mạng đấy! Sao mẹ lại thành ra như vậy…”

“Con hỏi được câu này đã chứng tỏ con hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là gia tộc vương hầu! Nhạc Dạ Tuyết, mẹ của hôm nay chính là con của sau này!! Con cứ chờ xem! Con giữ nó lại, những thứ vốn dĩ thuộc về con mai này sẽ trở thành của nó, đến lúc đó…” Tiếng cười bén nhọn của Tạ phu nhân như truyền đến từ cái đêm của nhiều năm về trước, khiến người ta ớn lạnh như tiếng móng tay dài cào vét dưới đáy nồi: “Con nhất định sẽ hối hận hôm nay con ngăn cản mẹ con…”

“Con nhất định sẽ hối hận!”

Con nhất định sẽ hối hận…

Người phụ nữ hai mắt đỏ ngầu, con ngươi như hằn đầy tơ nhện càng ngày càng điên rồ, mắc phải chứng cuồng loạn, cuối cùng thậm chí còn nói năng lỗ mãng với Nhạc Quân Thiên, mắng lão là kẻ bội tình bạc nghĩa ngay trước mặt mọi người.

Kết quả của chuyện này, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Ban đầu Nhạc Quân Thiên sủng ái Tạ phu nhân là vì bà hiền hậu ngoan ngoãn, biết tiến lùi thoả đáng, giúp lão cảm nhận được sự dịu dàng vô hạn không thể tìm được trên người những phụ nữ dòng dõi quý tộc kia.

Giờ đây ôn nhu hương đã thành vạc dấm chua, lão còn gì để mà lưu luyến nữa?

Tạ phu nhân mất sạch sủng ái sau một đêm, mọi người thấy bà chọc Nhạc Quân Thiên chán ghét, không còn cơ hội vực dậy nữa, thế là lũ lượt ly tán, ngay cả dược tu chữa trị cho bà cũng không còn tận tâm tận sức nữa.

Giang Dạ Tuyết chứng kiến hết tất cả, dù sao hắn và Tạ phu nhân cũng là mẹ con, mẹ mình điên nặng như vậy, đứa con nào mà dễ chịu cho được. Hắn đến trước giường bệnh của bà chăm sóc bà, nghĩ cách mời dược sư khác ngoài phủ vào chữa trị cho bà, tiếc rằng hễ Tạ phu nhân nhìn thấy hắn là lại la hét đánh chửi, hết cắn lại xé, thậm chí suýt nữa đã dùng kéo đâm vào cổ họng của Giang Dạ Tuyết.

Bà không nhận ra ai nữa, người nào nói gì cũng không nghe, lại qua không bao lâu, Tạ phu nhân treo cổ trên xà nhà tự sát.

Lúc đám người hầu phát hiện ra thi thể của bà, bà chưng diện hết mức lộng lẫy, tóc đen ghim đầy châu ngọc hoa mỹ đắt giá nhất mà bà từng được nhận, trên cổ và cánh tay đeo hàng loạt vòng tay, vòng cổ, chuỗi hạt, bảo châu, hơn nữa còn làm trái lễ nghi mặc áo chim trĩ năm màu chỉ dành riêng cho phu nhân công hầu, là bà lấy trộm từ di vật của Mộ Dung Hoàng.

Thậm chí bà còn viết di thư, cả tờ chi chít lời hoang đường, nghiễm nhiên cho rằng mình mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, sở hữu địa vị và quyền lực cực cao…

Tạ phu nhân để lại dã tâm và ảo tưởng của mình trên đời này bằng một cách buồn cười mà bi thảm tột độ. Tờ di thư của bà khiến cho Nhạc Quân Thiên mất sạch chút cảm thông ít ỏi dành cho bà, có một câu bà nói không hề sai, Nhạc Quân Thiên đúng là kẻ bội tình bạc nghĩa.

Lão lệnh cho người gấp rút xử lý tang sự của bà, thậm chí chẳng buồn đến nhìn bà lần cuối. Trang phục phu nhân lộng lẫy trên người bà bị đổi thành đồ tang, giấc mộng rực rỡ chói lọi đã biến thành tấm bia buốt lạnh khó coi.

Mà do trong di thư Tạ phu nhân từng rồ dại viết rằng “con ta thiếu chủ Nhạc phủ Nhạc Dạ Tuyết”, thậm chí còn viết “con ta nhất định sẽ thay thế vị trí của Nhạc Quân Thiên”, dù rằng thừa biết là lời lẽ khùng điên, trong lòng Nhạc Quân Thiên vẫn nảy sinh khúc mắc dành cho Giang Dạ Tuyết. Thái độ của lão ảnh hưởng đến thái độ của người khác trong nhà họ Nhạc đối với Giang Dạ Tuyết, những xa lánh như có như không ngày trước, chỉ sau một đêm đã biến thành nhạo báng và khinh bỉ trắng trợn.

“Con trai của mụ điên.”

“Hai mẹ con bọn chúng có dã tâm lớn thật, ha ha ha ha.”

Giang Dạ Tuyết mất đi người thân, tâm trạng vốn đã không tốt, không muốn tiếp xúc với người khác, cộng thêm trước nay hắn luôn ôn hòa lễ độ, đọc nhiều sách thánh hiền, là một quân tử không muốn dây vào trong bùn lầy.

Vì thế dù chịu bao uất ức, hắn cũng không nhiều lời, người khác cho rằng hắn cùng một giuộc với Tạ phu nhân, hắn cũng không tranh cãi.

Hắn có thể tranh cãi cái gì đây? Chẳng lẽ lại nói ra chuyện lúc trước mình ngăn cản mẹ mình dùng độc ám hại đệ đệ sao? Cho dù bà tàn nhẫn và ác độc cách mấy, lúc trước cũng từng đối xử tốt với hắn, bây giờ người đã lìa đời, làm sao hắn đành đoạn phủ thêm một lớp ô danh lên quan tài của bà.

Thôi vậy.

Những khổ sở đó, hắn đều tự nuốt một mình.

Chỉ là lời nguyền rủa của Tạ phu nhân hệt như lá cờ trắng cứ u oán không nguôi phất phơ trước mắt hắn —— “Những thứ vốn dĩ thuộc về con mai này sẽ trở thành của nó…”

“Con nhất định sẽ hối hận…”

“Mẹ của hôm nay, chính là con của sau này. Con chỉ
chưa hiểu cái gì gọi là gia tộc vương hầu thôi.”

Bao lần choàng tỉnh lúc nửa đêm, mồ hôi lạnh đầy đầu, Giang Dạ Tuyết hoảng loạn nhìn ra ngoài, Mộ Dung Sở Y còn đang ngồi dưới ánh nến chăm chú điều chỉnh giáp gỗ.

Giang Dạ Tuyết lại thở hổn hển nằm xuống giường, may quá, chí ít Mộ Dung Sở Y còn tin tưởng hắn, không cho rằng hắn thèm khát quyền thế nên âm thầm thù hận Nhạc Thần Tình. Chí ít hắn còn có thể ở lại trong biệt viện của Mộ Dung Sở Y, mỗi khi tỉnh dậy vẫn có thể nhìn thấy người mình yêu đang ở bên cạnh mình.

Chính vì điều đó, Giang Dạ Tuyết cũng không ấp ủ quá nhiều oán hận.

Thậm chí sau khi Nhạc Thần Tình biết nói chuyện, ê ê a a chảy nước miếng cười vươn tay với hắn, gọi hắn là “ca ca, ca ca”, hắn vẫn thật lòng cảm thấy sinh mệnh nhỏ nhắn mềm mại này rất đáng yêu, đáng được bảo vệ và săn sóc, không cần phải chịu khổ nhọc giống như mình.

Cứ thế, Nhạc Thần Tình dần dần trưởng thành.

Chẳng mấy chốc đã đến tuổi có thể vào học cung tu hành, do Nhạc Thần Tình là con của Mộ Dung Hoàng, là huyết mạch vương thất, nhằm nịnh bợ Quân thượng, Nhạc Quân Thiên trao hết những thứ tốt nhất cho Nhạc Thần Tình, cơ hội gì cũng để dành cho Nhạc Thần Tình, thậm chí còn nói bóng nói gió đòi lại những pháp khí lúc trước mình tặng cho Giang Dạ Tuyết.

“Đệ đệ của con mất mẹ từ nhỏ, nó tội nghiệp lắm, con làm ca ca nên nhường nhịn nó nhiều một chút.”

“Đệ đệ của con cần được chăm sóc nhiều hơn, con rất hiểu chuyện, đừng giành với đệ đệ.”

“Từ nhỏ con đã đọc không ít sách thánh hiền, nên biết cái gì là giữ lễ khiêm nhường.”

Trong phủ có vài gã hầu mặt dày mày dạn chó cậy thế chủ cợt nhả mỉa mai hắn: “Dạ Tuyết công tử, biết khiêm nhường mới là quân tử nhé.”

Tống sư phụ nhìn mà chướng mắt toan mở miệng quở trách, lại bị Giang Dạ Tuyết ngăn cản, Giang Dạ Tuyết lắc đầu: “Bỏ đi, không cần chấp nhặt với bọn họ.”

Nhưng khi những thứ bên người từ từ dọn đi hết, cuối cùng trong lòng cũng bị thủng một lỗ, lỗ thủng đó ngày một lớn dần, thất vọng, sợ hãi, oán hận, đều lởn vởn bên trong.

Mãi đến một ngày nọ, Nhạc Quân Thiên gọi hắn đến trước mặt: “Dạ Tuyết, con theo Sở Y tu hành lâu như vậy, cái gì nên học cũng học cả rồi, sau này để Thần Tình theo Sở Y nhiều chút đi.”

Giang Dạ Tuyết sững sờ: “Cái gì?”

“Vi phụ nói là, con nít vỡ lòng, càng cần một sư phụ giỏi giang dẫn dắt nó. Con hiểu chuyện mà nhỉ, hôm nay dọn phòng chuyển ra đi, cho đệ đệ của con vào ở, nó cũng thích kề cận Sở Y. Hai đứa con không hổ là anh em, cái gì cũng giống nhau.”

Giang Dạ Tuyết chậm rãi lấy lại tinh thần từ cơn sửng sốt, song chẳng hề nhúc nhích.

Thái độ này của Giang Dạ Tuyết khiến cho Nhạc Quân Thiên cảm thấy hơi bất ngờ. Bởi vì Nhạc Quân Thiên đã quen với việc cái gì hắn cũng nói “được”, cái gì cũng nói “không sao”, vì vậy thấy hắn không lập tức đồng ý, lão không khỏi kinh ngạc: “Con sao thế?”

“Cha à.” Giang Dạ Tuyết nheo mắt, cố dằn lửa giận: “Chẳng lẽ con còn chưa đủ hiểu chuyện sao?”

“…”

“Cha cảm thấy con còn lại cái gì? Chi bằng cha đuổi con ra khỏi nhà này đi, như vậy có phải sẽ càng vừa lòng cha không, như vậy có phải Thần Tình sẽ thấy càng rộng chỗ chơi không?”

Nhạc Quân Thiên chưa từng bị Giang Dạ Tuyết buông lời chống đối như vậy, không khỏi nổi cơn thịnh nộ, đập bàn quát: “Mày láo xược!”

“Không phải con láo xược, là cha làm quá đáng! Rốt cuộc trong mắt cha con là cái gì chứ?!”

“Nhạc Dạ Tuyết!! Sao mày dám nói bậy như thế!!”

Hôm đó Giang Dạ Tuyết và Nhạc Quân Thiên cãi nhau ầm ĩ, Giang Dạ Tuyết chỉ là tốt tính, nhân phẩm đoan chính, chứ không phải nhu nhược, một khi hắn thật sự nổi giận sẽ chỉ khiến tình hình càng khó bề cứu vãn. Nhạc Quân Thiên bị chọc tức đến mặt mày xám ngoét mồm thở hồng hộc, cuối cùng chỉ vào mũi Giang Dạ Tuyết mà mắng: “Mày là đồ nghiệt súc! Mẹ mày nói mày muốn thay thế tao, tao thấy mày đúng là có dã tâm này! Mày đóng kịch quá giỏi!! Mày không mong cha mày được tốt! Không mong đệ đệ của mày được tốt!! Mày với mẹ mày rõ là cùng một giuộc!!”

Cuối cùng ầm ĩ đến mức cả phủ đều biết, cha con hai người vướng mắc về nhau đã lâu, rốt cuộc từ cãi cọ đã biến thành động thủ. Nhưng dù sao Giang Dạ Tuyết cũng còn trẻ, lại không có ai giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã bị Nhạc Quân Thiên áp chế.

Sợi roi quất mạnh xuống như gió táp mưa rào, máu tươi chảy ồ ạt.

Nhạc Thần Tình nghe tin chạy tới, thấy mà hoảng hốt, vội vàng cầu xin: “Cha ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh ca ca…”

“Con biết cái gì! Mẹ nó là người thế nào, nó cũng y như vậy!”

Nói đoạn, roi lại định quất vào gương mặt ương bướng không chịu khuất phục của Giang Dạ Tuyết ——

“Dừng tay.”

Một tia sáng lóe lên, là bùa chú mang linh lực hùng mạnh, căng thành kết giới trước mặt Giang Dạ Tuyết. Nhạc Quân Thiên không kịp đề phòng, cánh tay nhói đau, sợi roi trượt khỏi tay rơi mất. Lão vừa sợ vừa giận quay đầu lại, trông thấy Mộ Dung Sở Y bước vào từ ngoài cửa, cánh tay khoác phất trần, ngón tay kết chú ấn, lạnh lùng nhìn mình chòng chọc.

“Nhạc Quân Thiên, ông đủ chưa!”

“… Ngươi?” Bờ môi của Nhạc Quân Thiên run rẩy: “Ngươi, ngươi lại đi giúp cái thằng nghiệt súc này…”

Mộ Dung Sở Y đỡ Giang Dạ Tuyết dậy, quay đầu gằn giọng nói: “Hắn là cháu ngoại của ta.”

“Ông thử đụng vào một ngón tay của hắn lần nữa đi, xem ta có để ông yên không.”

Nhờ có Mộ Dung Sở Y ra mặt, cuối cùng sự việc không xé ra to thêm.

Trong biệt viện đêm dài vắng lặng, hai người ngồi trên bậc thềm dưới hàng hiên. Mộ Dung Sở Y giúp Giang Dạ Tuyết băng bó vết thương trên tay, miệng vết thương đó còn sâu hơn vết roi, là lúc hắn tranh chấp động thủ với Nhạc Quân Thiên bị thần võ của cha đánh trúng.

Cha con cãi nhau, kẻ làm cha lại cầm thần võ đối phó với con mình, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Mộ Dung Sở Y im lặng, hỏi một câu hiếm hoi: “Còn đau không?”

Giang Dạ Tuyết không đáp, thật lâu sau mới buồn bã cất lời: “Trước khi qua đời mẹ ta từng nói, không đến hai mươi năm, mọi thứ thuộc về ta đều sẽ trở thành của Thần Tình.”

“…”

“Nhưng nếu ta nói ta chưa từng nghĩ đến việc giành nhà họ Nhạc với Thần Tình, huynh có tin không?”

Mộ Dung Sở Y nói: “Ta tin.”

Giang Dạ Tuyết không ngờ Mộ Dung Sở Y lại đáp nhanh như vậy, thậm chí chẳng mảy may do dự. Thật ra ban đầu hắn không định khóc đâu, thế nhưng nghe Mộ Dung Sở Y kiên định nói hai chữ đó, đột nhiên hắn cảm thấy quá khó chịu, quá tủi thân, hắn bỗng chốc vùi mặt xuống đầu gối, khóc không thành tiếng.

Hắn nói trước giờ ta chưa từng muốn tranh đoạt cái gì.

Hắn nói ta thật sự không muốn làm chủ nhân của Nhạc phủ, ta không có dã tâm này.

Hắn nói cái gì cho được ta đã cho hết rồi, tại sao còn muốn cướp đi thứ duy nhất còn lại mà ta không thể cho được chứ.

Mộ Dung Sở Y ngồi bên cạnh hắn, cuối cùng khẽ khàng thở dài, vỗ vỗ vai hắn.

Lúc đó đầu óc của Giang Dạ Tuyết cũng rối như tơ vò, áp lực đè nén nhiều năm nứt ra một khe hở phát tiết, thật tình hắn không kiềm chế được, hắn giương mắt nhìn Mộ Dung Sở Y an ủi mình, cảm xúc trong lòng tựa sóng triều khó nén —— Giang Dạ Tuyết cũng không biết mình nghĩ như thế nào, hoặc là giây phút đó hắn chẳng hề nghĩ gì, chờ khi hắn phản ứng lại, hắn đã áp sát vào Mộ Dung Sở Y, cúi đầu hôn lên môi đối phương.

Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, như chuồn chuồn lướt nước.

Trong sọ như có pháo hoa nổ ầm ầm.

Đầu óc của hai người đều tức thì trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mộ Dung Sở Y cũng tỉnh khỏi cơn sửng sốt tột độ. Hắn như bị bò cạp đâm trúng, thình lình đẩy Giang Dạ Tuyết ra, thế rồi đứng bật dậy, gương mặt tuấn tú đã rút sạch màu máu.

“Ngươi làm gì vậy…!!?”

Giang Dạ Tuyết nhìn sắc mặt của Mộ Dung Sở Y, cuối cùng đầu óc váng vất cũng tỉnh táo trở lại. Hắn luống cuống tay chân, đỏ mặt quýnh quáng nói: “Sở Y, ta…”

Trước khi Giang Dạ Tuyết định đứng lên giải thích, Mộ Dung Sở Y bỗng nhiên lùi về sau vài bước, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn hắn.

“Tiểu cữu, xin lỗi, ta, ta chỉ là… ta…”

Xưng hô “tiểu cữu” càng khiến Mộ Dung Sở Y thêm hoảng loạn, trong mắt hắn như nổi mưa giật gió, hỗn loạn đến cực độ. Vài lần mấp máy môi, toan mở miệng nhưng lại cảm thấy quá hoang đường. Mộ Dung Sở Y đã quen dùng tư thái của trưởng bối đối xử với Giang Dạ Tuyết, nào ngờ Giang Dạ Tuyết lại ấp ủ ý nghĩ này với mình, hắn nhất thời cảm thấy sau lưng rét run, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng muốn người vừa bị cưỡng hôn như hắn đi răn dạy đối phương, thật sự chẳng còn uy nghiêm gì. Mặt mũi Mộ Dung Sở Y lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không chờ Giang Dạ Tuyết mở miệng lần nữa, hắn đã phất tay áo xoay người, cắm đầu chạy mất dạng.

Hết chương 172

Stormi: Tứ cữu quan tâm Tuyết vậy, Tuyết không yêu cũng khó, nghiệt ngã tình đời quá… Cảm giác như Nhạc Quân Thiên đòi Tuyết nhường cái gì Tuyết cũng chịu, mà ổng đòi Tuyết nhường Sở Y cho Tình cái sợi dây lý trí của Tuyết đứt cái phựt á…

Trời ơi cái bảng vote chương 169, trước hôm đăng 171 rõ ràng mình thấy vote Tuyết yêu Sở Y có tầm 7 người thui mà hình như sau chương đó bà con vô vote lại hay sao á, lên tới 17 người rồi… đã làm đảo loạn sự thật là ban đầu rất ít người nghĩ là Tuyết yêu Sở Y!!!

Nói chứ mọi người có công nhận là Mang Mang có số khắc “anh” không =))) Anh kết nghĩa Lục Triển Tinh vừa kết bái đã bị chém đầu, anh ruột Mộ Dung Liên vừa nhớ ra đã bị ám sát, anh họ Sở Y vừa định nhận cũng nửa sống nửa chết, nguy hiểm quá… May là không khắc chồng chứ không hạnh phúc sau này biết tính sao Mang Mang ơi!!! =))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện