Vết Nhơ

Thú Huyết Ma và Cố Mang


trước sau

Cho dù ban đầu tính rằng ngày mai mới quyết chiến, nhưng ai cũng biết ngày mai chỉ là một dự đoán, chiến tranh giữa Trọng Hoa và nước Liệu hệt như một pháo đài đã châm mồi lửa, có thể bùng cháy vào bất cứ lúc nào.

Vì vậy lúc Cố Mang gấp rút triệu tập quân sĩ, chẳng ai cảm thấy bất ngờ, thực tế sớm đã có người vừa thấy ánh sáng kỳ dị kia đã tự hiểu phải đi đến giáo trường.

Bọn họ đều biết tối nay không ngủ được, lần đại chiến thứ nhất diễn ra ngay đêm nay. Nếu bọn họ có thể giết chết thú Huyết Ma trước khi nó trùng sinh, vậy thì quân Liệu sẽ lùi bước, nhưng nếu không thể…

“Không có không thể.”

—— Đây là lời mà chủ soái Cố Mang của bọn họ nói. Lúc y nói câu này không hề có hàm ý ra lệnh, mà là một lời hứa. Y không còn cao lớn như xưa nữa, những khổ nạn quá khứ đã mài y đến gầy gò, song tư thái mũ chiến phần phật tua đỏ trông vẫn oai hùng như ngày nào. Y nói với bọn họ:

“Ta từng đứng ở vị trí này, cùng vào sinh ra tử với các anh em của ta, trải qua đúng ba mươi chín chiến dịch lớn nhỏ. Đây là chiến dịch thứ bốn mươi.”

“Trước mỗi lần khai chiến, ta đều sẽ hứa hẹn cùng một điều với mọi người, ta nói rằng —— Ta sẽ đưa mọi người về nhà. Lời hứa này ta đã tuân thủ ba mươi tám lần, lần cuối cùng là trên núi Phượng Minh, ta thất hứa, ta bội ước, ta không có làm được. Có bảy vạn người bị ta ném lại trên núi Phượng Minh, thậm chí vì lập một tấm bia cho bọn họ, ta còn lằng nhằng lải nhải với Quân thượng hết mẹ nó nửa ngày.”

Lúc Cố Mang nói những lời này, y chắp tay sau lưng, giọng tràn trề sinh lực, cố gắng tỏ vẻ thoải mái và khẳng khái trước chuyện cũ đã rồi.

Thế nhưng Mặc Tức đứng bên cạnh y, Mộ Dung Liên đứng bên cạnh y, ai cũng thấy được đôi mắt của y đã chớm lệ.

Ánh mắt của Cố Mang sáng ngời ngợi, y nói: “Ba mươi tám lần giữ lời, một lần thất hứa. Hôm nay là lần thứ bốn mươi. Nếu mọi người tin ta, vậy hãy đi theo ta, nghe mệnh lệnh của ta, cùng ta đánh bại con chó con vừa mới chào đời kia, sau đó —— Ta đưa mọi người về nhà!”

Ta đưa mọi người về nhà.

Về với bảy vạn vong hồn.

Về với bình yên muôn đời.

Chỉ cần mọi người bằng lòng tin ta một lần nữa, Cố Mang ta, bất luận sống hay chết, cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình. Không phụ lòng hôm nay mọi người gọi ta một tiếng “Cố soái”.

Ta đưa mọi người về nhà.

Binh sĩ bên dưới không nói gì, từng gương mặt ngẩng lên, im lặng mà nghiêm túc nhìn thủ lĩnh quân Bắc Cảnh của bọn họ, dũng sĩ của đế quốc bọn họ, chủ soái thương tật chất đầy mình.

Đột nhiên ánh giáp lóe lên, đao kích nện từng nhịp xuống đất, tiếng động hùng hồn đó như phát ra từ sâu dưới lòng đất, từ ngàn vạn lồng ngực làm rung chuyển đất trời ——

“Cùng sống cùng chết!”

Tiếng hô tuôn trào như sóng tuyết, mạnh mẽ mà quyết liệt, truyền khắp đại địa Cửu Châu.

“Cùng sống cùng chết!”

Ngày Mặc Tức còn bé, do từ nhỏ đã được dạy dỗ, hắn từng cho rằng nếu một đất nước không có một quân chủ, tất nhiên không được rồi.

Nhưng hôm nay Trọng Hoa mất đi Mộ Dung Thần, thế mà lại đoàn kết hơn bất cứ lúc nào. Tai kiếp hệt như một con dao găm vậy, có thể khiến người hiểu được nỗi đau của da tróc thịt bong, nhưng cũng có thể đánh thức rất nhiều người trước đây cố tình ngủ say, để họ nhìn thấu những trái tim không rõ thiện ác xung quanh mình.

Binh khí sắc lạnh, chiến giáp sáng loáng, đoàn quân bắt đầu xuất chinh. Từng thanh kiếm một, từng con ngựa phép chở chủ nhân của chúng bay lên khỏi mặt đất, các tu sĩ trông như muôn ngàn vì sao tụ thành dải ngân hà, càng tụ càng rộng lớn, hùng hổ lao về phía ngoại thành.

Mộ Dung Liên chợt “ồ” khẽ một tiếng, nói: “Bên dưới xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Mang cúi đầu quan sát, chỉ thấy cổng thành Trọng Hoa rộng mở, dưới đại quân ngự kiếm của bọn họ, vô số võ sĩ trúc và dị thú nghe lệnh chỉ huy chạy rầm rập hất bụi, theo sát chủ quân xông về nơi quyết chiến.

Là Nhạc Thần Tình!

Và rất nhiều tu sĩ, quý tộc, dân thường chưa từng nhập ngũ của Trọng Hoa… Dưới mệnh lệnh tự phát trong thành, tất cả ùn ùn lao ra, chạy về phía quân doanh của nước Liệu.

Cố Mang sửng sốt, nhìn cảnh tượng lạ thường trước giờ chưa từng có bên dưới. Dòng sông này không phân biệt đục trong, không phân chia sang hèn, cùng đổ vào một chỗ, tuôn về phía quân địch.

Y lẩm bẩm: “Ta nói sai rồi.”

Mộ Dung Liên: “Cái gì?”

“Lần này, bọn họ không cần ta đưa bọn họ về nhà.” Cố Mang nói, hốc mắt đỏ hoe: “Bởi vì nơi này, chính là nhà của chúng ta.” Nói xong, y lia mắt đến bờ sông cách đây không xa không gần, nơi đó dựng một tấm lá chắn phòng hộ lớn nhất vương đô Trọng Hoa —— Kết giới Đế đô. Phía sau kết giới trong suốt kia là nơi đóng quân của hàng chục vạn ma tu nước Liệu, cùng với ác thú Huyết Ma sắp phá thế trùng sinh.

Cố Mang khép hai ngón tay, tăng tốc độ ngự kiếm, phóng tới con sông quyết chiến.

Trong bóng đêm, bọn họ càng lúc càng thấy rõ pháp trận trùng sinh thú Huyết Ma của nước Liệu, nó đang hấp thu sinh mệnh của tế phẩm từ một đầu sông khác, đồng thời bộc phát hào quang ngày một chói lọi. Chính giữa pháp trận nổi lên một ảo ảnh khổng lồ bán trong suốt, cao như núi ngang trời, đó chính là dị thú Huyết Ma đang trùng sinh.

Cố Mang lơ lửng bên kết giới Đế đô, tà áo bay phần phật, ngước nhìn hình dáng ban đầu của con thú khổng lồ này. Ngay vào khoảnh khắc ấy, sườn sọ của y đau nhói, trước mắt lại hiện lên ảo ảnh của Thẩm Đường trăm năm trước.

Mấy trăm năm trước, cũng trong trận chiến sống còn như hôm nay, cũng là bên mép nước, cũng là bên bờ sông.

Thẩm Đường nhíu chặt mày kiếm, lạnh lùng nhìn Hoa Phá Ám: “Ngươi mưu cầu quá nhiều, làm sao ta tha cho ngươi được.”

Cố Mang nhắm nghiền mắt vì cơn đau bên sườn sọ, nhưng lần này không giống những lần trước, Cố Mang đã khôi phục toàn bộ ký ức và thần thức hiểu rõ tại sao mình lại có thể nhìn thấy bóng hình của Thẩm Đường trăm năm trước ——

Sợi dây liên kết này bắt nguồn vào năm năm trước, y phụng mệnh xâm nhập vào nước Liệu, thăm dò bí mật hắc ma của bọn chúng, đặc biệt là bí thuật liên quan đến thú Huyết Ma. Y mất rất nhiều thời gian, cuối cùng mới chiếm được lòng tin của thủ vệ đứng đầu trông coi thú Huyết Ma, thiết lập quan hệ cá nhân với gã ta.

Quãng thời gian đó, y thường xuyên đến quan sát tinh nguyên còn sót lại của thú Huyết Ma. Dẫu cho lúc đó thú Huyết Ma chỉ là một đốm sương bạc không toàn vẹn, hồn phách, năng lượng, ký ức… tất cả đều khuyết thiếu, song Cố Mang vẫn cảm nhận được hồn lực quá đỗi hùng mạnh và tà ác của nó.

“Ha ha, Cố huynh huynh nhìn đi, mấy năm qua nước ta vẫn luôn nghĩ cách đánh thức nó lần nữa, chỉ cần nó khôi phục trạng thái, toàn bộ Cửu Châu sẽ nằm chắc trong lòng bàn tay của Đại Liệu ta!”

Cố Mang nhìn đốm sương mỏng kia, thản nhiên cười đáp: “Đúng vậy.”

Thủ vệ nói không sai, thú Huyết Ma mà trở lại trần thế tất sẽ là đại kiếp, cho dù cuối cùng hai mươi bảy nước tu chân cùng liên hợp đối kháng, nhất định cũng sẽ có ngàn vạn người hy sinh.

Lúc đó Cố Mang chưa thăm dò được ý đồ thật sự của Quân thượng nước mình, nhưng y đã lờ mờ cảm thấy, sát khí đáng sợ của thú Huyết Ma dù thuộc về nước nào hay người nào cũng cực kỳ nguy hiểm. Y có thể tạm thời tin tưởng Quân thượng, giúp Quân thượng nghĩ cách chiếm đoạt năng lượng của thú Huyết Ma, nhưng y sẽ không dễ dàng giao loại năng lượng này cho Mộ Dung Thần.

Thậm chí từ lần đầu tiên nhìn thấy đốm sương bạc của thú Huyết Ma trong mật thất ở nước Liệu, Cố Mang đã suy tính, rốt cuộc có cách nào tốt hơn để đảm bảo mọi việc không có sơ hở không.

Cho dù ngày nào đó thú Huyết Ma thật sự sống lại, bất luận nó bị nước Liệu phục sinh, trung thành với Liệu, hay bị Trọng Hoa phục chế, trung thành với Trọng Hoa, y cũng sẽ có cách dùng hy sinh nhỏ nhất để kết liễu đời nó.

Đây mới là cách chu toàn nhất.

Ngày ngày đêm đêm ở nước Liệu, Cố Mang nghĩ ra rất nhiều giả thiết và suy đoán.

Cuối cùng để lại cho y chỉ có một con đường:

Cộng tâm.

Thật ra cũng không có gì phức tạp, đây không phải là pháp thuật ghê gớm gì. Mà nói trở lại, mục đích ban đầu khi y nghiên cứu pháp thuật này cũng rất trẻ con và ngây thơ.

Y từng có một ảo tưởng tốt đẹp, dù biết chặng đường phía trước rất mịt mờ, y cũng hy vọng mình có thể ở bên tiểu sư đệ cả đời. Hệt như ngày xưa bọn họ từng nói nửa đùa nửa thật với nhau vậy, có một mái nhà, nuôi vài con chó mèo, trong sân trồng một gốc cây đào —— Cùng nhau cởi giáp về quê, cùng nhau già đi, cùng nhau lìa đời.

Dù biết không có khả năng nào, Cố Mang vẫn kiềm lòng không đặng lén lút nghiên cứu thuật Cộng Tâm. Một khi thi triển nó, y sẽ có thể cộng hưởng ý chí của mình và Mặc Tức, chỉ cần đôi bên đồng ý, bọn họ sẽ có thể thấy được đủ mọi quá khứ trong cuộc đời đối phương, chia sẻ ký ức, tình cảm, tâm nguyện… thậm chí cả sinh mệnh của nhau.

Một pháp chú cần đôi bên thân mật và tin nhau vô hạn, lý tưởng đến mức tưởng chừng như hoang đường.

Cố Mang cứ ngỡ không bao giờ dùng được, y cũng chỉ định vui đùa một chút để tạm thời ủi an ảo tưởng tốt đẹp của mình thôi.

Thế nhưng khi đứng trước linh thể của thú Huyết Ma, y chợt nhận ra ——

Thì ra mệnh trời đã định sẵn, đích đến của thuật Cộng Tâm, kỳ thật không phải vì bầu bạn, mà là vì biệt ly.

Cuối cùng y thừa dịp thú Huyết Ma suy yếu, lặng lẽ gieo bí pháp này vào linh thể của nó. Ngay khi thi triển thuật Cộng Tâm, y đã cảm nhận được một dòng chảy yêu tà khủng khiếp tràn vào trong mạch máu của mình, pháp chú hắc ma trong xương cốt của y bị thú Huyết Ma kích thích đến rục rịch, một lượng lớn ma khí tuôn vào trong cơ thể của y.

Đó là sinh mạng bẩn thỉu của thú Huyết Ma.

Linh hồn ác thú tạo nên từ tính mạng của vô số tế phẩm, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch và bách tính bình thường —— Cộng sinh trong cơ thể của y.

Giây phút đó, y như biến thành nó, y nhìn thấy nó bị Hoa Phá Ám luyện ra như thế nào, trăm năm trước dùng khe núi làm lò, dùng thiên lôi làm lửa, dùng ngàn vạn người sống làm vật tế, cuối cùng luyện ra con yêu thú hung ác tột độ này.

Tiếng rống át mây.

Y chính là nó, nó cũng là y.

Y dùng đôi mắt của thú Huyết Ma, thấy được đủ mọi quá khứ. Y nhìn thấy năm xưa Hoa Phá Ám đứng trên đỉnh núi luyện ma, nhìn thấy gương mặt tà đạo mà u ám của hàng trăm năm trước.

——

“Quân chủ Trọng Hoa đày ta làm nô lệ, nâng họ Mộ Dung của mình làm quý tộc, đúng là nực cười tột độ!”

Hoa Phá Ám từng thì thầm lẩm bẩm với nguyên hình của thú Huyết Ma, trút hết tất cả thù hận của mình vào trong nó.

“Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, ta đã cảm thấy hết sức tò mò, tại sao ta là tiện nô hầu hạ người, mà có kẻ lại trời sinh phú quý? Đám già dịch kia nói với ta rằng đây là mệnh trời, số mệnh của ta nên là như thế.”

“Nhưng số mệnh của ta thật sự nên là thế sao? Ta cần mẫn hơn đám hậu duệ quý tộc kia, ta có thiên phú hơn tất cả bọn chúng, đây là cái mệnh trời gì chứ? Lẽ nào không kỳ lạ?”

Gương mặt của Hoa Phá Ám trông vặn vẹo cùng cực.

Chỉ có thù hận như thế mới có thể sinh ra con ác thú như vậy.

Gã nói với thú Huyết Ma vẫn còn đang thai nghén: “Tịnh Trần, ngươi biết không… những năm làm nô lệ, ta đã tìm đọc đủ mọi điển tịch trong học cung Trọng Hoa, từ từ đào bới gốc rễ của đất nước này, ta muốn biết tại sao họ Mộ Dung là hậu duệ quý tộc, còn những người như ta lại phải làm nô lệ. Vậy mà lại để ta lục ra được nguyên nhân, nhưng cái nguyên nhân đó quả thật khiến ta giận điên người!”

“Thì ra ban đầu khi Trọng Hoa lập quốc, vốn dĩ có hai anh em cùng nhau làm tướng soái, thống lĩnh bộ hạ của mình trấn áp các nước khác, lập nên quốc gia này. Bọn họ đày con dân nước khác không chịu đầu hàng làm nô lệ, tước quyền lợi tu luyện của những người đó, để tránh sau này những người đó dấy binh khởi nghĩa, lật đổ đất nước mà bọn họ xây dựng.”

“Nhưng giết chóc lại không hề chấm dứt, một núi không thể chứa hai hổ, sau khi chào đón bình yên ngắn ngủi, đôi anh em ngày xưa sống chết có nhau rơi vào cục diện bế tắc ai tiếp nhận ngai vàng. Một trận nội đấu, ngươi lừa ta gạt, cuối cùng huynh trưởng thất sách, biến thành bại tướng. Thế là đệ đệ của ông ta chém sạch bè cánh của ông ta, con cháu cũng bị đày làm nô lệ ti tiện nhất, phế bỏ linh hạch, in dấu nô tịch, cả đời không trở mình được.”

“Ta chính là hậu duệ của nhánh dòng dõi đó —— Không cam lắm phải không?”

Gã bật cười: “Rõ ràng trên người ta chảy dòng máu tương tự họ Mộ Dung, nhưng lại vì thất bại năm xưa của một người, tư dục của một người, tranh đấu giữa hai người, mà sa đọa đến mức ngay cả mình họ gì tên gì cũng không thể biết được.” Hoa Phá Ám gằn giọng: “Nếu đổi thành ngươi, ngươi bình tĩnh được không?”

Thú Huyết Ma Tịnh Trần bắn ra một tia lửa từ bên trong lò luyện, dường như đang trả lời câu hỏi của gã ta. Tia lửa kia rọi cho ánh mắt của Hoa Phá Ám càng sáng thêm gấp bội.

Đất trời như sắp bị hủy diệt trong ánh mắt si cuồng ấy.

“Ta chưa bao giờ cam nguyện sống cuộc đời như thế. Vì vậy từ đầu linh hạch bạo tẩu là ta đã tính sẵn. Ta đoán chắc cái tên Thẩm Đường nực cười mềm lòng kia nhất định không nhẫn tâm giết ta, thậm chí sẽ niệm tình ta ngoan ngoãn đáng thương, thay ta cầu xin Quân thượng, cho ta được phá lệ tu hành.”

Ánh lửa trong núi luyện ma hệt như đầu lưỡi của lệ quỷ, thò ra từ dưới địa ngục, nhảy múa một cách điên cuồng, chiếu rọi gương mặt của Hoa Phá Ám năm nào —— Dục vọng, thù hận, dã tâm…

Cố Mang có thể thấy được, đó chính là ấn tượng đầu tiên của thú Huyết Ma đối với nhân thế này, ấn tượng mà Hoa Phá Ám trút vào trong người nó.

“Tịnh Trần, ta luyện ra ngươi, là vì muốn ngươi thay ta giành lại Trọng Hoa.”

“Đất nước này, ta
cũng có thể làm vua!”

Nó là ác thú đúc ra từ thù hận và dục niệm, máu thịt của người chết đã biến thành máu thịt của nó, dã tâm của Hoa Phá Ám đã biến thành dã tâm của nó, bây giờ nó cộng hưởng cái ác của nó với Cố Mang, Cố Mang gần như sắp bị mùi máu tanh đáng sợ kia đẩy xuống vô gián địa ngục.

(1) Vô gián địa ngục: Một trong 8 địa ngục nóng, dành cho 5 đại trọng tội gồm giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại đạo trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu. (theo wiki)

Cố Mang buồn nôn cực độ.

Nhưng y vẫn kiên trì cộng tâm với nó.

Chỉ vì…

Kèn lệnh vang lên, trống trận đùng đùng. Cố Mang ngoảnh đầu nhìn đại quân bao la cuồn cuộn của Trọng Hoa, nhìn các anh em và chiến hữu của mình, những người năm xưa cùng mình vào sinh ra tử, những người mình từng hứa sẽ đưa họ về nhà, những người gọi mình là Cố soái.

Tia lửa lốm đốm bay lượn trên chiến trường sắp nổ, đáy lòng y dậy sóng, ấp ủ một bí mật mà không ai hay biết —— Tất nhiên y có thể thắng, tất nhiên y có thể thắng rồi.

Trên đời này, không còn ai hiểu rõ thú Huyết Ma hơn y.

Bản thân Hoa Phá Ám cũng chỉ là chủ nhân của nó, không có cộng linh hồn, cộng sinh mệnh với nó.

“Điều khiển tu sĩ phòng ngự, gia cố kết giới Đế đô ở hai cánh trái phải, các đội trị liệu làm trung tâm trận pháp, quân Phi Mã nhiễu loạn quân trận tiếp ứng ở doanh trại phía Bắc của quân Liệu, quân Bắc Cảnh theo ta.”

“Rõ!”

Cố Mang nheo mắt, quan sát doanh trại đao kiếm sáng loáng của quân Liệu.

Cách một con sông rộng lớn và một lá chắn ngang trời, đại quân Trọng Liệu đứng đối diện lẫn nhau. Nước Liệu sớm đã chuẩn bị cho việc Trọng Hoa sẽ tấn công vào bất cứ lúc nào, vì thế bọn chúng tập kết cực kỳ nhanh. Cố Mang liếc nhìn chiến giáp như vảy cá lúc nhúc ở bên dưới, hiểu rằng chỉ cần dẫn binh băng qua lá chắn này, chém giết sẽ lập tức bắt đầu.

Y hít sâu một hơi, dưới trăng sáng nhô cao, quát lớn: “Vượt qua kết giới!”

“Rõ!!”

Theo tiếng ra lệnh này, tu sĩ Trọng Hoa như đàn chim săn mồi che trời lấp đất lao xuống từ trên không, ngay khi băng qua kết giới, pháp chú hắc ma của tu sĩ công phạt bên phe địch phóng vùn vụt như mưa tên rợp trời, vô số ác thú hắc ma đã thuần hóa bị bọn chúng thả ra khỏi doanh trại thuần thú, nào chó thây ma mọc cánh đen, nào chim ưng ma quái mỏ tẩm đầy nọc độc, cả đám điên cuồng lao về phía tu sĩ của Trọng Hoa như tên bay tán loạn.

Dưới mặt đất, Nhạc Thần Tình thống lĩnh đội quân võ sĩ trúc như đàn ngựa băng băng trên thảo nguyên, lội qua con sông bảo vệ thành, chạy rầm rập về phía trận doanh của quân Liệu nằm ở bờ bên kia.

Đội quân tiên phong của Trọng Hoa hệt như một thanh đao nhọn, chém mạnh vào tấm khiên của quân Liệu, đao khiên va nhau bắn tia lửa tung tóe, thanh đao đâm thẳng vào hạch tâm. Phía sau tấm khiên thình lình xộc ra hàng loạt thanh giáo dài, chính là sự phản kháng của tu sĩ công phạt bên nước Liệu, nhất thời tiếng gào rống rung trời, máu lửa văng khắp nơi.

“Giết ——!”

Hệt như vô số sao băng rơi xuống đất, pháo hoa nổ liên hồi, rõ ràng đại chiến tàn khốc đến thế, nhưng dưới màn đêm mịn như nhung, nó lại vô cớ sản sinh nét hùng vĩ tráng lệ mà rực rỡ lóa mắt.

Xác chết nhanh chóng nhuộm nước sông thành một màu son đỏ, Cố Mang dùng lưỡi lê chém chết con chim quỷ bổ nhào về phía mình, quát lớn: “Đừng lưu luyến trận địa, theo ta đến chỗ luyện chế thú Huyết Ma!”

Cạnh nơi luyện chế thú Huyết Ma có một lồng giam tế phẩm to khổng lồ, bên trong nhốt đầy Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch mà nước Liệu lùng bắt nuôi dưỡng mấy năm qua. Bọn họ bị tu sĩ nước Liệu áp giải từng người một, đi tới chính giữa lò luyện ma, trông chẳng khác gì quặng sắt, đá tảng… hoặc là những thứ vặt vãnh không có sinh mạng khác được dùng để luyện kiếm, bị ép nhảy vào lò, trở thành nguồn năng lượng cho thú Huyết Ma trùng sinh.

“Hu hu… mẹ ơi…”

“Ta không muốn chết… ta không muốn chết…”

Những người này đang gào khóc thảm thiết, tiếc rằng người Liệu không hề động lòng trắc ẩn trước những lời van nài khổ sở của bọn họ, chúng đã thấy được hình dạng của ấu thú Huyết Ma, biết rằng nó sẽ là ác thú có thể thay đổi đất trời như thế nào. Chúng quát mắng, xô đẩy, thúc giục, liên tục dồn những người sống còn tồn trữ một lượng máu ma thượng cổ kia xuống lò sôi sùng sục.

Một cô gái dung mạo xinh đẹp thấy sắp đến lượt mình, nước mắt tuôn như suối, vì nguyên nhân huyết thống, nước mắt của nàng ta có màu vàng —— Đây cũng là đặc điểm nhận dạng lớn nhất của nước Liệu trong những năm lùng bắt Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, thân có máu ma, mắt có lệ vàng.

“Xin ngài tha cho ta đi!” Nàng ta đột nhiên hoảng loạn túm lấy một tu sĩ nước Liệu: “Ta đang mang bầu, ta muốn con ta được sống… xin ngài đó… xin ngài đó…”

Đáp lại nàng ta chỉ là tiếng cười sằng sặc của tu sĩ nước Liệu: “Mang bầu càng tốt! Mang bầu càng nhiều ma khí! Ha ha ha ha!!!”

Cô gái kia rưng rưng nước mắt, đang lúc tuyệt vọng, trên trời bất ngờ bổ xuống một tia sáng màu xanh, kết giới hùng mạnh sáng chói trồi lên khỏi mặt đất, bao phủ các Mỹ Nhân Tịch còn lại sau kết giới. Cô gái vừa mừng vừa sợ, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một nhóm tu sĩ Trọng Hoa đang ngự kiếm bay tới, thống soái dẫn đầu giáp bạc ủng đen, mắt xanh lóng lánh, tua đỏ trên mũ chiến tung bay.

Dải lụa nền xanh viền vàng đại diện cho dòng máu anh liệt buộc ngay ngắn dưới tóc mái của y —— Là con của Vọng Thư, thống soái quân Bắc Cảnh, Cố Mang.

Mà bên cạnh y, là Hi Hòa quân áo đen viền vàng bay phần phật, và Vọng Thư quân áo xanh viền vàng mặt đầy vẻ hợm hĩnh.

“Bắt người sống đi luyện ma thú, ghê tởm cũng vừa thôi.” Mộ Dung Liên tặc lưỡi: “Đê tiện còn hơn ta, phục rồi phục rồi.”

Mặc Tức triệu hồi Suất Nhiên, đằng xà phóng thẳng lên trời, quấn lấy lồng giam hắc ma vây khốn đám tế phẩm kia, siết nó vỡ thành muôn ngàn mảnh!

“Chạy đi.” Hắn rũ đôi mắt đen, nói với đám tế phẩm nửa kinh nửa ngờ kia.

Đám tế phẩm sửng sốt hồi lâu rồi mới phản ứng lại, bắt đầu nháo nhào như đàn cá trong ao, có người chắp tay trước ngực, lạy trời vái đất, òa khóc nức nở. Mặc Tức lệnh cho một phân đội phòng ngự hộ tống bọn họ rút về nơi an toàn, nhất thời chỉ nghe những người này khóc lóc giàn giụa nói: “Đa tạ… các tu tiên quân…”

Cô gái mang bầu liên tục chắp tay vái lạy, bị tu sĩ phòng ngự thúc giục đi mau, nàng ta mới rơm rớm nước mắt quay đầu nhìn bọn họ lần nữa rồi xoay người rời đi.

Ngay khi Cố Mang định dùng lực lượng áp đảo giải phóng các tế phẩm và trấn áp đám quân nước Liệu này, chợt nghe một tiếng nhạc thê lương xé trời vang lên ——

Cố Mang là người phản ứng nhanh nhất với âm thanh này, y nghe mà thảng thốt, ngẩng phắt đầu lên: “Phong Ba?!”

Một bóng người mờ ảo lướt tới từ phía xa, cũng ngự kiếm đứng thẳng trên không trung.

Người đó mặc một bộ áo trắng, cổ áo thoải mái phanh rộng, tay cầm một thanh thần võ màu đồng gỉ buộc lụa trắng phất phơ. Người nọ ngước mặt lên, quả nhiên là dung mạo tuấn tú, mắt đen sáng ngời, dáng cười ngạo nghễ.

Lần này ngay cả Mặc Tức lẫn Mộ Dung Liên đều sững sờ.

“Cố Mang?!!”

Ảo ảnh đang ngự kiếm thế mà lại là Cố Mang!! Còn là Cố Mang trẻ tuổi, anh dũng hiên ngang, chưa từng bị tôi luyện lần nào!

“Chuyện, chuyện gì thế này?” Mộ Dung Liên ngỡ ngàng nói.

Nhưng Mặc Tức chỉ ngớ người giây lát rồi lập tức hiểu ra, hắn giương đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm bóng hình của người xưa, giọng trầm khàn: “Đàn chín mắt…”

“Cái gì?”

“Đàn chín mắt của quốc sư nước Liệu.” Mặc Tức nói: “Trong đàn giấu chín con mắt, mỗi con mắt đều là năng lượng của một tu sĩ.” Hắn nói đến đây, đầu ngón tay run rẩy, ghim sâu vào lòng bàn tay.

Giọng nói vì hận thù sâu nặng mà đè nén đến mức gần như không nghe được: “Cái này luyện từ pháp thuật Trọng Hoa tróc từ trên người Cố Mang.”

Mộ Dung Liên: “!!!”

Mộ Dung Liên quay đầu nhìn Cố Mang, song Cố Mang lại không có quá nhiều cảm xúc, cứ như chữ “tróc” đau đớn đẫm máu mang ý nghĩa rạch da lóc xương và rút mất linh lực trong lao tù kia chẳng can hệ gì đến mình. Cố Mang chỉ nhìn ảo ảnh kia đăm đăm, nhìn “chính mình” có thể sử dụng pháp thuật của Trọng Hoa và triệu hoán Phong Ba.

Lát sau, y bình tĩnh nói: “Xem ra dù quốc sư đang ở nơi bí mật tiến hành nghi thức trùng sinh thú Huyết Ma, nhưng lúc này gã cũng hết ngồi yên được rồi, vậy mà lại phái ta đến đối phó chính ta.”

“…”

“Trông ta cũng bảnh phết.”

“…” Mộ Dung Liên nói: “Tàm tạm thôi, còn kém ta chút xíu.”

Cố Mang bật cười, vừa định nói gì đó, chỉ thấy “chính mình” lại giơ kèn xôna, ngón tay ấn lên lỗ kèn, tư thế đó Cố Mang hiểu quá rõ, y vội nhướn mày quát:

“Tất cả mở kết giới chắn âm!”

Tu sĩ sau lưng y rối rít làm theo, nhưng chung quy không phải ai cũng nhanh nhẹn như vậy, trận pháp vừa mở được phân nửa, “Cố Mang” đã thổi một chuỗi âm.

“A ——!”

Tiếng kèn tuy yếu ớt nhưng lại như xuyên mây thủng trời, lập tức cuốn bay cả đội quân. Những người không kịp mở kết giới phát ra tiếng kêu la thảm thiết, bỗng chốc ngã xuống khỏi thân kiếm, nằm la liệt dưới đất, có người bị âm thanh của thần võ làm cho thất khiếu chảy máu, có người chưa chống được bao lâu đã hôn mê bất tỉnh.

Cố Mang mắng thầm một tiếng, mặc dù y đã khôi phục thần thức, nhưng linh lực vẫn không trở về được, y chỉ triệu hoán được lưỡi lê hắc ma, ngặt nỗi lưỡi lê đánh đơn thì lợi hại, trước quân trận lại kém xa âm thanh của Phong Ba.

Tình cảnh thoáng chốc hỗn loạn, đúng vào lúc này, đám ma tu nước Liệu vốn đã bị áp chế lại bùng lên phản kích, chiến cục lập tức xoay ngược lại.

Một vài tu sĩ nước Liệu đuổi theo những tế phẩm tụt lại ở phía sau, bắt các Mỹ Nhân Tịch gào thét ầm ĩ kia trở về, ném từng người một vào lò luyện. Màu của dung nham trong lò luyện sáng chói, giữa trận pháp trùng sinh ở cách đó không xa, ảo ảnh của thú Huyết Ma cũng ngày càng rõ nét.

“Bắt tiếp! Bắt thêm một ít nữa!” Một tu sĩ cấp cao của nước Liệu hét như điên: “Sắp sống lại rồi! Nó sắp sống lại rồi! Còn thiếu chút nữa thôi!”

Mặc Tức muốn gọi Thôn Thiên hiện thế, nhưng vì sức mạnh của Thôn Thiên quá khủng khiếp, thật ra một năm chỉ gọi được vài lần, hắn đã sớm dùng đến cực hạn rồi. Hơn nữa lần trước giao đấu với Mộ Dung Thần, Thôn Thiên hao tổn quá nhiều, bây giờ không thể thuận lợi triệu hoán nữa.

Ngay vào giờ phút nguy cấp này, Mặc Tức chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng nhạc công phá trận địa của quân địch.

Hắn quay phắt đầu lại, Cố Mang cũng kinh ngạc quay đầu.

Người tấu ra tiếng nhạc công phá trận địa của quân địch lại là… Mộ Dung Liên?!!

Hết chương 186

Stormi: Bộ cái nước Trọng Hoa có ổ kim cương hay ổ vibranium gì hay sao mà mấy ông tranh nhau làm vua quá vậy… Hoa Phá Ám về team anh Thần là đẹp đội hình rồi đó, hai anh mê làm vua chúa quá chứ hổng ai mê hết á. Phải chi hai anh sinh cùng thời chắc giờ đã là 1 cặp đôi tri kỷ tâm đầu ý hợp rồi, anh Thần cũng sẽ không cô đơn vì không có ai thấu hiểu mình:v

Hồi xưa tác giả có bảo không cho Liên dùng thần võ quá sớm vì sợ lộ tình tiết, chắc do họ Mộ Dung toàn dùng nhạc khí nên tác giả sợ các thánh soi nhìn ra chùm quan hệ huyết thống =)) (Mộ Dung Huyền có được nhắc là dùng nhạc khí nè, Quân thượng dùng tiêu, Mang dùng kèn xôna, Liên dùng đàn).

Chuyện về Thẩm Đường và Hoa Phá Ám có thể xem lại ở chương 71 nha, biết đâu sẽ cần.

Chương này hại não mình quá, ớn mấy cảnh chiến đấu ghê, phải vắt hết cả óc để tưởng tượng, mà chắc cũng chém gió nhiều =_=

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện