Thú Huyết Ma hút hết ma khí trong thành, ước chừng cần gần nửa canh giờ. Trong thời gian đó, xung quanh nó phủ lá chắn ma khí, không ai có thể tiếp cận được.
Nhạc Thần Tình dẫn một nửa quân phòng ngự chạy đến núi Chiến Hồn, Cố Mang dẫn một nửa số tu sĩ còn lại, trấn giữ bên bờ sông cuộn trào.
Bấy giờ trời đã sắp sáng, phía trên chiến trường ngập khói lửa, không trung dần hiện màu trắng bạc. Cố Mang quay đầu nhìn Mộ Dung Liên và Mặc Tức đang giao chiến với quốc sư ở đằng xa, dường như muốn nói gì đó với bọn họ, nhưng rồi chỉ quyến luyến nhìn bọn họ một cái.
Những lời nên nói đều đã nói, thù oán đã giải, hiểu lầm đã tan.
Chỉ có quãng đời còn lại không cho được.
Nhưng đời người nào có nhiều viên mãn như vậy.
Cuối cùng Cố Mang không còn lưu luyến gì nữa, có lẽ vì từ lâu y đã diễn thử rất nhiều lần biệt ly thế này trong suy tính của mình.
Người khác chỉ cho rằng y đi giữ chân thú Huyết Ma, chỉ có chính y biết mình đi làm chuyện gì.
Cố Mang triệu hoán ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết, buộc khăn anh liệt lại ngay ngắn, mũ chiến đỏ thắm, lụa xanh viền vàng, y phóng ngựa bay lên, dẫn theo các chiến hữu của mình, lao đi tập kích sau lưng thú Huyết Ma.
Bên phía núi Chiến Hồn loáng thoáng phát ra tiếng động, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được bóng dáng các binh sĩ Trọng Hoa chạy thoăn thoắt giữa cỏ cây đến gần đỉnh núi chôn xác kia.
Nhạc Thần Tình đang hoàn thành nhiệm vụ Cố Mang giao, mà đó cũng là lúc sinh mạng của Cố Mang đếm ngược…
Mây tía hiện lên, thái dương chiếu rọi, khi tia nắng đầu tiên xé rách bóng tối tuôn ra từ sâu trong màn đêm, thú Huyết Ma đã hút xong luồng ma khí cuối cùng bên trong thành Trọng Hoa.
Cùng lúc đó, đỉnh núi Chiến Hồn nổ “ầm ầm”, bảy pho tượng tiên vương sừng sững nguy nga đổ sầm sập, giữa rừng núi gỗ đá bùng phát hào quang màu đỏ vàng, cung Thần Ma trồi lên khỏi lòng đất!
Cố Mang biết, đó là tiếng động chứng tỏ Nhạc Thần Tình đã hoàn thành lời nhờ cậy của mình, thành công triệu hoán cung Thần Ma.
Là trận quyết đấu cuối cùng rồi.
Cố Mang cảm nhận được vị tanh ngọt của quyết chiến, tất nhiên thú Huyết Ma cũng ngửi ra mùi nguy hiểm, nó gào rống ầm ĩ, hết nuốt ma khí vào họng rồi lại nhả ma khí nồng nặc. Sau giây lát đứng giậm chân tại chỗ, cuối cùng nó phóng thẳng lên trời, nhe răng trợn mắt hùng hổ bay đến núi Chiến Hồn.
Trên đỉnh núi Chiến Hồn, mũi tên vạn linh chớp lóe chờ phát động, dưới sự chỉ huy của Nhạc Thần Tình, chỉa thẳng vào chỗ hiểm của thú Huyết Ma.
Nhưng thú Huyết Ma bay thật sự quá nhanh, không tài nào nhắm trúng vị trí bảy thước dưới ngực được. Nhạc Thần Tình hơi biến sắc, mắt thấy nó càng bay càng gần, hầu kết không khỏi trượt lên xuống, không chắc có nên lập tức bắn tên không.
Đúng lúc này, Cố Mang rút đao ra, dưới nắng trời chiếu rọi, y nghiêm giọng ra lệnh: “Kết chú!”
Y cưỡi ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết nhảy qua con sông cuồn cuộn sóng, lớn tiếng ra lệnh với trăm vạn binh sĩ dũng mãnh sau lưng mình. Tiếng quát đó bị thuật khuếch âm phóng đại, xuyên qua khói lửa chiến tranh, truyền khắp đồng bằng bát ngát.
“Trói thân!”
“Rõ!!”
Theo tiếng ra lệnh của Cố Mang, các tu sĩ cùng hào hùng đáp lại. Tiếp theo đó, lòng bàn tay mỗi người bắn ra hàng loạt sợi xích linh lực màu vàng kim, những sợi xích mỏng ấy tụ thành một tấm lưới trời rực rỡ lóa mắt mà hừng hực khí thế, bay tới sau lưng thú Huyết Ma, trói chặt cần cổ và tứ chi cường tráng thô chắc của nó.
Thú Huyết Ma bị chọc giận, phát ra tiếng rống càng đinh tai nhức óc, nó nhe răng trợn mắt, giận dữ giãy quyết liệt, vừa nhích một cái là ngàn vạn sợi xích vàng đứt toạc.
“Trói tiếp!!”
Vô số ánh vàng lại bắn ra, tiếp tục lao đến chỗ thú Huyết Ma lần nữa.
Cố Mang dừng ngựa chiến trên mây, mặt trời bắt đầu mọc lên ở hướng Đông, trỗi dậy từ vực sâu tăm tối, ánh sáng trên bầu trời dần dần đỏ hơn máu tươi dưới nền đất, sườn mặt anh tuấn của Cố Mang bị nắng sớm bao phủ, nhuộm một lớp hào quang xán lạn tựa sao trời.
Lúc các tu sĩ dùng pháp chú trói chặt thú Huyết Ma lần hai, Cố Mang nâng tay kết ấn, nhắm nghiền mắt lại —— Ngay khi vừa nhắm mắt, y bất ngờ sử dụng đôi mắt của Tịnh Trần, nhìn Nhạc Thần Tình đã sẵn sàng thế trận trên đỉnh núi Chiến Hồn, nhìn vương đô nay tan hoang đổ nát, nhìn trẻ con khóc lóc và cụ già bất lực, nhìn các tu sĩ chưa một lần lùi bước.
Năm năm ở nước Liệu, những người mà y không thể không tổn thương, giờ phút này y lại dùng đôi mắt của thú Huyết Ma để ngắm nhìn bọn họ.
Y nhìn thấy những tuyệt vọng từng khiến mình dù mơ hay tỉnh đều bất an, nhìn thấy những thù hận khiến mình hổ thẹn không sao yên lòng nổi, nhưng lần này, cuối cùng y không cần tổn thương bọn họ nữa.
Cuối cùng y có thể bảo vệ bọn họ rồi.
Bảo vệ sự sống, thiện lương, nhỏ bé, tươi mới trên đời này —— Y dùng thương tật chất chồng và mình đầy máu bẩn, y bằng lòng trở thành bùn đất, chỉ cần bọn họ có thể nở ra bông hoa đẹp đẽ trên máu thịt của mình.
“Tới đi.” Cố Mang lẳng lặng nhủ thầm.
Dường như y thấy được một linh hồn khác đứng trước linh hồn của chính mình, linh hồn thuộc về thú Huyết Ma Tịnh Trần. Trông nó đồ sộ mà dữ tợn đến thế, mỗi một động tác đều rung chuyển đất trời.
Thế nhưng y không hề sợ hãi, cũng chẳng hề cảm thấy không thể chiến thắng được.
Y bước về phía nó.
“Tới đi, ngươi chính là ta, ta cũng là ngươi.”
Giữa ảo cảnh thần thức nhìn thấy khi nhắm mắt, y giang rộng cánh tay với thú Huyết Ma, hệt như điều Thẩm Đường từng làm trong ký ức.
“Tất cả kết thúc rồi.”
Bị suy nghĩ của Cố Mang quấy nhiễu, thú Huyết Ma quằn quại trong đau đớn, nó bị trói chặt cứng, gầm rú inh ỏi nhưng lại nhất thời giãy không ra.
Trên núi Chiến Hồn, Nhạc Thần Tình trông thấy cơ hội duy nhất này.
Tất nhiên Nhạc Thần Tình không biết cái chết của thú Huyết Ma sẽ khiến cho Cố Mang chịu tổn thương thế nào, cậu ta vội nhấc tay, làm theo mệnh lệnh trước đó Cố Mang giao, quát lớn: “Bắn tên!”
“Vù” một tiếng, tên lao như gió.
Lúc mũi tên vạn linh bắn trúng tử huyệt của thú Huyết Ma, mặt trời vừa phá mây mà ra, tia nắng chói lóa rọi khắp muôn phương từ phía sau đồi núi cao mịt mù, nhân gian huy hoàng đến lạ kỳ.
Sáng sớm bao giờ cũng thanh tịnh thuần khiết, thậm chí cả tiếng gào rống đau đớn của ác thú cũng bị hòa tan giữa bình minh trang trọng đang dâng lên, không còn đáng sợ như đêm dài khi nãy.
Người người trên đỉnh núi Chiến Hồn đưa mắt nhìn, người người bên bờ sông đưa mắt nhìn, bách tính trong thành Trọng Hoa đưa mắt nhìn.
Như bị chất sơn dính nhớp bọc lấy, động tác của Tịnh Trần chậm lại, nó ngửa đầu trước nắng sớm uy nghi, ở bảy thước dưới ngực, đầu mũi tên ghim sâu, máu tươi đẫm da lông.
Nó ngẩng đầu lên, đột nhiên tru tréo thảm thiết, bốn chân thoắt cái giãy khỏi xích vàng trói buộc của các tu sĩ bên bờ sông.
“Không ổn!”
“Vô dụng thôi! Nó sắp cuồng bạo rồi!”
Cố Mang lại không lên tiếng, y ngồi trên lưng ngựa, lơ lửng nơi đầu sông, hai mắt mở thật to, quan sát con ma thú có thể lay chuyển đất trời giữa ánh nắng ngày một chói lọi này.
Nó phẫn nộ kêu gào, từ từ đứng dậy ——
Cố Mang lẳng lặng nhìn nó, y có thể cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt, hệt như năm xưa mình phụng mệnh xâm nhập vào nước Liệu, bị tróc mất linh lực rồi trút ma khí vậy, đau đớn như sắp chết.
Nhưng lúc này đây, có lẽ vì lòng biết cơn đau của mình bắt nguồn từ con ma thú này, Cố Mang hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, trái lại còn khuây khoả, an tâm, bình tĩnh…
Chỉ là vẫn có tiếc nuối và áy náy.
Từ thật lâu về trước, y đã chọn một con đường chông gai, chưa từng nghĩ đến việc quay đầu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước y không dám dễ dàng hứa hẹn bất cứ tương lai nào với Mặc Tức, y luôn cảm thấy như vậy quá đỗi bất công với Mặc Tức, không ai nên ở bên một người đã sẵn sàng hy sinh vào bất cứ lúc nào.
Trong lòng của Cố Mang, phồn hoa trên đời quan trọng như tiểu sư đệ của y vậy.
Chỉ là cuối cùng, quanh đi quẩn lại, chung quy vẫn không… thể nào lưỡng toàn.
Cố Mang nghiêng đầu, nhìn Mộ Dung Liên và Mặc Tức đang giao chiến với quốc sư ở đằng xa, y cố gắng nhớ lại những lời cuối cùng mình nói với Mặc Tức, nhưng lại nhớ không ra.
Hình như y đã định dùng một câu dịu dàng nhất để kết thúc, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Mặc Tức, y lại nhịn không được muốn nói thêm một câu, rồi lại một câu nữa, toàn nói những chuyện vụn vặt không đâu chẳng hề liên quan đến đau khổ.
Thật ra nào có ai thật sự thích làm anh hùng hay làm mật thám đâu? Ai cũng hy vọng có một chốn an cư, vài ba người bạn tốt, một người để yêu thương, cùng cười vì phong hoa tuyết nguyệt viết trong sách, cùng sầu vì ngày mai lại mưa không thể phơi quần áo, chỉ bận lòng vì thức ăn ở chợ Đông lại tăng giá, gạo mì mới mua không ngon như lần đầu.
Nhưng lúc vận mệnh tìm đến cửa, cũng nên có người đi.
Không ai muốn đi cả, nhưng cũng nên có người đi làm cái gì đó —— Bởi vì y từng nếm trải nỗi đau của cầu mà không được, thấu hiểu nỗi đau của yêu mà lại phải lìa xa, nên mới không đành lòng muốn người khác phải chịu cảnh như mình.
Chỉ là trước đó đã động lòng phàm, đã có vướng bận, đánh sai một nước cờ, cuối cùng cô phụ tình yêu của đời mình.
“Mặc Tức.” Cố Mang nhẹ giọng gọi Mặc Tức ở ngoài xa.
Môi lưỡi mềm mại như muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết phải nói thêm gì nữa, y và Mặc Tức quen nhau nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, từng nói nhiều lời như vậy, rất nhiều chuyện trong lòng cả hai đều tỏ tường. Vì vậy cuối cùng Cố Mang chỉ lặng lẽ gọi tên Mặc Tức thêm vài lần, đến tận khi nghe được tu sĩ bên cạnh mừng rỡ hô to: “Mau nhìn kìa!”
“Mau nhìn kìa!! Thú Huyết Ma nó, nó không xong rồi!”
Cố Mang quay đầu lại, nở nụ cười.
Ta đưa mọi người về nhà, ta dẫn mọi người lên bờ, không phải vì mảnh đất này tốt đẹp thế nào, mà vì ta luôn tin tưởng cái thiện sẽ thay thế cái ác, cái mới sẽ thay thế cái cũ, giống như đêm tối rồi cũng sẽ trôi qua, bình minh sớm muộn cũng sẽ đến. Trên đời này vẫn còn quá nhiều hạt giống và hy vọng.
Ta mong rằng chúng nó đều có thể nở hoa. Cho dù chỉ là một đóa thật nhỏ bé… không đáng để mắt đến.
Thú Huyết Ma vùng vẫy, cuối cùng ngã “ầm” xuống đất —— Sinh mạng của nó đang trôi đi, hóa thành muôn vàn điểm sáng bay về màn trời xán lạn.
Mọi người lặng ngắt như tờ, sau đó tiếng hoan hô bắt đầu bùng phát từ bên núi Chiến Hồn, nơi tập trung nhiều tu sĩ trẻ tuổi. Cố Mang nghe mà rất muốn cười to, y biết những sinh mạng non
trẻ này dù sao vẫn tràn trề sức sống và hy vọng hơn hẳn, có thể phát hiện ra thắng lợi, phát hiện ra niềm vui nhanh hơn trái tim đã già cỗi của y.
Y cũng từng có một thời tuổi trẻ, cùng Lục Triển Tinh, cùng Mặc Tức, cùng các anh em của mình thúc ngựa băng băng trên thảo nguyên rộng lớn.
Gió mát của thuở ấy lướt nhẹ qua gò má, tưởng như có thể rửa sạch cát bụi của cả một đời người.
Sau này, y bỏ lại các anh em của mình trên núi Phượng Minh, y tận mắt chứng kiến Lục Triển Tinh đầu rơi xuống đất, y tự tay cầm lưỡi lê đâm vào buồng tim của Mặc Tức. Kể từ khi giết chết người vô tội đầu tiên, y đã già yếu rồi, Cố soái của Trọng Hoa đã héo mòn, đã chết rồi.
Thật ra từ trước tới nay, Cố Mang giãy giụa rất mệt mỏi. Y đã sớm tan thành tro bụi rồi, là niềm tin giúp y miễn cưỡng dán mình lại.
Lần này, cái người đã chết này, cuối cùng đã hoàn thành lời hứa chưa trọn vẹn trong chiến dịch ba mươi chín của mình ——
“Ta đưa mọi người về nhà.”
Giữa tiếng hoan hô ầm ĩ như núi hô biển gào, Cố Mang nhẹ giọng thì thào mấy chữ này. Y nở nụ cười như ngày còn trẻ tuổi, y nhìn thú Huyết Ma ngã xuống hóa thành cát bụi và điểm sáng, y nhìn người người khắp thành khắp núi đang nhiệt liệt kêu to và ăn mừng. Từ trong những người đó, Cố Mang thấy được Lục Triển Tinh, thấy được Mặc Tức thời niên thiếu, thấy được chính mình thời niên thiếu, thấy được tất cả chiến hữu chết trên núi Phượng Minh, những cái tên tầm thường không một ai ghi nhớ mà mình chưa bao giờ dám quên.
Mười vạn núi sông mười vạn máu.
Hôm nay cuối cùng… ta đưa người trở về.
Cuối cùng ta cũng có thể… về lại với mọi người rồi.
Cố Mang nhắm mắt lại, ngã xuống từ trên lưng ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết, khăn lụa vàng xanh phất phơ giữa mái tóc, y từ từ thả lỏng, rệu rã rơi xuống dòng sông chảy xiết giữa tiếng hoan hô không ngớt của muôn người.
Tốt quá.
Cứ như cả đời chưa từng thất bại, cởi giáp khải hoàn trở về.
Tất cả khổ nạn, đều phai nhạt rồi…
“Tùm” một tiếng, dòng sông cuồn cuộn tức khắc nuốt lấy Cố Mang, y chìm sâu xuống dưới, bên tai là tiếng nước ùng ục, y mở cặp mắt xanh thẳm giữa dòng nước, cuối cùng ngước nhìn ánh nắng ngày một xa dần kia.
Hệt như thuở thiếu niên bọn họ ngắm sao ở biên giới phía Bắc, dưới trời đêm đầy sao, Lục Triển Tinh cười to, các anh em uống rượu, gió Bắc đượm mùi Lê Hoa Bạch. Còn Mặc Tức yên lặng ngồi bên cạnh đống lửa, nghe y nói chuyện giang sơn, nhìn y tuổi trẻ ngông cuồng.
Đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời y.
“Cố Mang…!!!!”
Khi tất cả mọi người đang mừng rỡ tột độ vì thú Huyết Ma bị tiêu diệt, không ai chú ý đến tình trạng của Cố Mang, đột nhiên có một tiếng rống gọi tên y.
Bờ sông dậy sóng, đầu tiên các tu sĩ giật mình quay đầu nhìn Mặc Tức, sau đó mới hoảng hồn phát hiện, lúc bọn họ vui sướng nhất, trên ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết đã không còn bóng dáng của Cố Mang.
Bấy giờ cả bọn mới hớt hải kêu lên: “Cố soái!!”
“Có chuyện gì thế!”
“Cố soái sao vậy!”
“Mau đi cứu y! Mau xuống dưới cứu y!!”
Giữa khung cảnh hỗn loạn, quốc sư thừa cơ gảy đàn đánh trúng Mặc Tức đang rối loạn tâm thần, vừa định tiếp tục tấn công, lại bị Mộ Dung Liên đón đỡ. Mộ Dung Liên cũng biết bây giờ giao đấu với quốc sư tuyệt đối không phải là thượng sách, đang định cùng Mặc Tức chạy qua cứu Cố Mang lên bờ, lại nghe quốc sư cười gằn một tiếng ——
“Các ngươi? Các ngươi cứu được y chắc?”
Mộ Dung Liên tái mặt: “Ngươi có ý gì!”
Mặc Tức lại không nói một lời, cả người run bần bật, hắn bất chấp tất cả, cũng không nghe lọt bất kỳ âm thanh nào, chỉ biết đỏ mắt lao tới dòng sông nơi Cố Mang biến mất. Mộ Dung Liên ngăn không được, mà gã quốc sư kia cũng chẳng buồn cản lại, mặc kệ Mặc Tức chạy đến bên bờ sông.
Mộ Dung Liên quay đầu chất vấn quốc sư: “Rốt cuộc ngươi có ý gì!!”
“À, Cố Mang dùng thuật pháp tương tự Thẩm Đường năm đó, đánh tan thú Huyết Ma rồi phong ấn.” Quốc sư nói khẽ, tròng mắt sau tấm mặt nạ chớp động những tia u ám khó dò: “Thẩm Đường giết thú Huyết Ma, chính mình cũng chết luôn. Hôm nay Cố Mang cũng như vậy.”
Mộ Dung Liên giận dữ: “Ngươi nói bậy!”
Quốc sư cười nhạo: “Nếu ngươi không tin, vậy cứ theo Hi Hòa quân đi tìm người đi —— Tiện thể nói một câu.”
Gã thình lình ôm đàn lùi ra sau, đứng trên một mỏm đá nhô cao, lạnh lùng nói: “Hành động năm xưa của Thẩm Đường hại ta công thành thất bại. Chuyện đã qua trăm năm, tất nhiên ta sẽ không để chuyện này tái diễn. Vì vậy khi luyện lại thú Huyết Ma Tịnh Trần, ta đã dung hợp một pháp thuật mới…”
Mộ Dung Liên sững sờ, sau đó đột ngột phản ứng lại: “Ngươi nói cái gì?”
Một chút màu máu ít ỏi trên mặt cũng rút sạch.
“Năm đó ngươi công thành?!”
Quốc sư cười lạnh: “Phải.”
Sắc mặt của Mộ Dung Liên trắng như tờ giấy: “Vậy ngươi… ngươi là…”
Quốc sư thản nhiên tháo mặt nạ, để lộ gương mặt anh tuấn sắc sảo mà ngập tràn tà khí. Mộ Dung Liên như bị sét đánh chết, bỗng dưng lùi về sau vài bước.
“Ngươi —— Ngươi lại là ——!”
Quốc sư ngẩng đầu nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng ởn.
“Nếu đã đến nước này, ta cũng lười che giấu cái gì nữa —— Hoa Phá Ám quân chủ trước đây của nước Liệu, đúng vậy.” Gã cười nói: “Chính là tại hạ.”
“!!!”
Cổ họng của Mộ Dung Liên khô khốc, nhất thời không thốt được lời nào. Lúc này chợt nghe bờ sông đằng xa truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của các tu sĩ: “Chuyện gì thế này!”
“Đây là cái gì?!!”
Mộ Dung Liên quay phắt đầu lại, nhìn thấy nơi thú Huyết Ma biến mất đột nhiên xuất hiện một mảng hồ máu sủi bọt sùng sục, hồ máu kia cứ như có sinh mạng, thế mà lại dùng tốc độ chậm rãi không ngừng lan rộng ra bên ngoài…
Hoa Phá Ám hờ hững nhìn hồ máu một cái, sau đó nghiêng đầu cười nói: “Sao hả, ta rút kinh nghiệm từ chuyện năm xưa Thẩm Đường hy sinh cứu tổ quốc, dung hợp thêm pháp thuật mới —— Một khi thú Huyết Ma bị giết chết, máu tươi của nó sẽ biến thành một hồ máu không ngừng lan rộng ra, trừ phi ta hạ lệnh, nếu không nó sẽ liên tục khuếch tán, nuốt trọn núi sông thành quách lẫn người chết người sống xuống dưới hồ… Nếu như các ngươi không đầu hàng, ta không ngại biến Trọng Hoa thành một biển máu đâu.”
Gã liếm liếm môi, giọng nhỏ dần, âm trầm nói: “Dù sao đã qua trăm năm, mọi sự đều đã đổi thay. Trọng Hoa cũng chẳng còn thứ gì đáng để ta lưu luyến nữa.”
Dứt lời, gã tiện tay ném mặt nạ xuống đất.
“Để lại cho ngươi một cái mạng, trở về nói với người Trọng Hoa.” Hoa Phá Ám nói: “Hồ máu nuốt trọn thành Trọng Hoa chỉ cần đúng mười ngày. Cho các ngươi thời gian mười ngày, đầu hàng, hoặc chết. Các ngươi tự chọn cho kỹ đi.”
Dứt lời phất ống tay áo, dùng khinh công lướt đi như diều giấy, biến mất vào sâu trong doanh trại mịt mù khói lửa của nước Liệu.
Hết chương 188
Stormi: Mình không biết cuộc đời của Cố Mang được mấy ngày hạnh phúc nữa. Từ đầu đến cuối đều là bi kịch mãi không bao giờ dứt. Phải chi anh sinh ra làm người bình thường thì biết đâu đời anh sẽ yên bình hơn nhiều. Cái nước Trọng Hoa tự nhìn lại có thấy mình nợ Cố soái của mình quá nhiều không? Còn Mặc Tức nữa, không biết có nên nói yêu Cố Mang cũng là bi kịch của đời anh hay không, trải qua biết bao nhiêu năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện, níu kéo, không buông bỏ được, tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng cho dù Cố Mang không toàn vẹn cũng không sao, anh sẽ dùng cả cuộc đời của mình dán lại từng mảnh của thứ đã vụn vỡ, cuối cùng trả lại Cố Mang toàn vẹn cho anh chưa được bao lâu lại cướp đi. Kết cục sẽ HE, nhưng mà vẫn rất đau lòng khi nghĩ tới Mặc Tức như vậy.
Mục đích Cố Mang cộng tâm với thú Huyết Ma là để hiểu rõ nó, biết được điểm yếu của nó, chứ nếu không làm sao biết hạ gục nó đường nào, với lại nếu thật sự không có cách giết nó thì ôm nhau chết chùm, hai bên cộng tâm mà (Cho dù ngày nào đó thú Huyết Ma thật sự sống lại, bất luận nó bị nước Liệu phục sinh, trung thành với Liệu, hay bị Trọng Hoa phục chế, trung thành với Trọng Hoa, y cũng sẽ có cách dùng hy sinh nhỏ nhất để kết liễu đời nó)
Mình nhớ thế giới tu chân của tác giả thì tuổi thọ cũng như người bình thường, tự nhiên lòi ra Hoa Phá Ám sống dai như đỉa… người cần sống thì lại chết… đắng lòng.