*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ngơ ngác quay đầu, trông thấy một bóng người quen thuộc đang lẳng lặng nhìn mình.
Giữa ánh trăng dằng dặc, dưới bụi ngô đồng trên đài Phi Dao.
Người kia lại không phải Cố Mang — Tất nhiên không phải Cố Mang rồi, Mặc Tức tỉnh táo lại, âm thầm cười nhạo mình, nghĩ gì thế không biết.
Người nói chuyện là một nam tử có gương mặt dịu dàng, hắn ngồi trên xe lăn gỗ, khoác áo bông thuần trắng, trên đôi chân tàn phế phủ một tấm chăn mỏng màu hồng cánh sen.
Mặc Tức hơi sửng sốt: “Thanh Húc trưởng lão?”
Thanh Húc trưởng lão, Giang Dạ Tuyết. Hắn là anh trai của Nhạc Thần Tình.
Khác với tên ngốc vô tư vô lự Nhạc Thần Tình, số mệnh của Giang Dạ Tuyết rất kham khổ. Mẹ hắn qua đời sớm, sau này vì cố chấp muốn thành thân với con gái tội thần mà bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc.
Lúc đó Giang Dạ Tuyết và cô nương kia đều không có tiền của gì, hôn sự của hai người rất giản dị, hơn nữa do ngại uy thế của nhà họ Nhạc nên chỉ có vài người kiên trì đến dự, trong đó gồm Mặc Tức và Cố Mang.
Mặc Tức tặng cho bọn họ một tiểu viện. Cố Mang nhìn khế đất mà trợn mắt há mồm, sau đó nói với Giang Dạ Tuyết, người anh em, ta nghèo lắm, tặng không nổi cái này. Mọi người đều phì cười, Cố Mang phồng má dùng kèn xôna (1) thổi tặng bọn họ một khúc “Phượng Cầu Hoàng”.
(1) Kèn xôna, spoil nhẹ luôn tác giả nói đây là vũ khí của Cố Mang =)) Tiếc rằng tiệc vui chóng tàn, Giang Dạ Tuyết và vợ cùng nhau tòng quân, chiến hỏa vô tình, đầu tiên cướp đi người vợ kết tóc của hắn, sau lại đoạt mất đôi chân của hắn.
Mặc Tức không biết làm sao người đàn ông này chống chọi qua được. Cũng may Giang Dạ Tuyết ngoài mềm trong cứng, cuối cùng vẫn vực dậy tinh thần, giành được chức trưởng lão trong học cung tu chân, dạy về đạo luyện khí. Không ngờ việc đó lại chọc giận cha ruột của hắn, nhà họ Nhạc là thế gia luyện khí hàng đầu Trọng Hoa, Nhạc Quân Thiên nghiêm nghị lệnh cho học cung tu chân khai trừ chức dạy của Giang Dạ Tuyết —
“Cái thằng nghịch tử bị trục xuất khỏi nhà họ Nhạc, họ cũng không theo chúng ta, còn mặt mũi gì tiếp tục kiếm cơm bằng bản lĩnh của nhà họ Nhạc chứ!”
Cung chủ không thuyết phục được Nhạc Quân Thiên, chỉ đành từ chối khéo Giang Dạ Tuyết.
Lúc đó Mặc Tức chứng kiến tất cả, vì vậy quyết định tìm cho Giang Dạ Tuyết một vị trí trong Quân Cơ Thự của mình. Nào ngờ chẳng đợi Mặc Tức mở miệng, hôm sau cung chủ học cung tu chân lại van ông lạy bà mời Giang Dạ Tuyết trở về, lần này nhà họ Nhạc la làng thế nào cũng vô dụng, cung chủ chỉ bảo là “được một vị cố nhân ân cần dạy bảo”.
Về phần vị cố nhân không ra mặt kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, đến nay vẫn là bí ẩn ở Trọng Hoa.
Giang Dạ Tuyết tự biết mình và nhà họ Nhạc chướng mắt lẫn nhau, xưa giờ loại tiệc long trọng này hắn chưa từng đến dự, vậy nên Mặc Tức thấy hắn mới bất ngờ như thế.
“Sao huynh lại tới đây?”
“Ta…” Giang Dạ Tuyết nói: “Ta đến gặp Thần Tình.”
“…”
Lúc Giang Dạ Tuyết rời nhà, Nhạc Thần Tình vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện hôm nay nhớ lại chẳng rõ ràng như xưa, thế nhưng người làm anh lại không bỏ được đứa em này.
Tuy Nhạc Thần Tình không nhìn nhận Giang Dạ Tuyết, nhưng thật ra cũng không làm khó hắn như những người trong nhà họ Nhạc.
“Cũng muốn tới gặp huynh.” Giang Dạ Tuyết ngừng một lát rồi mỉm cười: “Nhìn quanh không thấy bóng huynh đâu, ta nghĩ phải chăng vì bên trong quá ồn nên huynh chịu không nổi. Bởi vậy ta mới lên đài tìm huynh, quả nhiên ta đã đoán đúng, huynh thật sự ở đây hóng gió.”
“Huynh muốn tìm ta, cho người chuyển lời là được, cần gì phải tự mình ra đây. Vết thương trên chân huynh không thể gặp gió lạnh, để ta đưa huynh về.”
“Không có gì, đã lâu không đau rồi.” Giang Dạ Tuyết nói: “Ta đến là muốn cảm ơn huynh. Thần Tình không hiểu chuyện, hai năm qua cũng nhờ huynh chăm sóc nó.”
Im lặng một hồi, Mặc Tức đáp: “Lệnh đệ tuổi còn nhỏ, ham chơi một chút không phải chuyện xấu gì. Huống chi ở ngoài hai năm, thật ra nó đã tiến bộ rất nhiều.”
Giang Dạ Tuyết cười dịu dàng: “Thật sao? Nó không gây thêm phiền phức cho huynh hả?”
“… Một chút thôi, vẫn giúp đỡ được nhiều.”
Giang Dạ Tuyết gật đầu khen: “Tốt, vậy là tốt rồi.”
Yên lặng chốc lát, gió nhẹ thổi tua rèm trên đài Phi Dao lay chầm chậm.
Giang Dạ Tuyết chợt lên tiếng: “Hi Hòa quân, huynh rời biên giới đã lâu, nói vậy chắc cũng không rõ nhiều chuyện xảy ra ở Đế đô.”
Giang Dạ Tuyết xưa nay vẫn như thông tuệ và sáng suốt như thế, lại rất hiểu lòng người.
“Trong điện ồn quá, ta cũng chưa muốn trở lại ngay. Nếu Hi Hòa quân có gì muốn biết, cứ hỏi ta là được.”
“… Cũng không có gì đặc biệt muốn biết.” Mặc Tức quay đầu nhìn trăng sáng rọi Đế đô, sao trời chiếu vạn nhà: “Ta đâu có người thân nào trong thành.”
Biết rõ Mặc Tức hay ngượng nghịu, Giang Dạ Tuyết cũng không nôn nóng, chỉ gật đầu nhìn hắn.
Lát sau, Mặc Tức ho nhẹ một tiếng, quả nhiên bắt đầu hỏi: “Mấy năm qua, huynh vẫn ổn chứ?”
Giang Dạ Tuyết cười đáp: “Rất ổn.”
“Quân thượng thì sao?”
“Người thuận lợi mọi bề.”
“Công chúa Mộng Trạch?”
“Vạn an.”
Mặc Tức: “… Vậy tốt.”
Đáy mắt Giang Dạ Tuyết dập dờn một ít sắc màu đậm nhạt khó đoán: “Còn gì muốn biết nữa không?”
“Không.”
Nhưng rồi một lát sau, Mặc Tức uống cạn rượu thừa trong chén, ngước mắt nhìn bóng đêm rực rỡ, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi một câu.
“Cố Mang thì sao? … Huynh ấy thế nào rồi.”
Giang Dạ Tuyết nhìn ánh mắt của hắn, giọng như đang thở dài: “Ầy, huynh vòng vo nhiều như thế, cuối cùng cũng nhắc tới y.” Nói tiếp: “Tất nhiên là sống không tốt rồi.”
“…” Im lặng một hồi, Mặc Tức gật nhẹ đầu, cổ họng hơi khô rát: “Ta cũng nghĩ vậy.”
“Nếu huynh bằng lòng, hay là đến thăm y đi, ở nơi ức hiếp người đó lâu như thế, y… sớm đã thay đổi rất nhiều.”
Mặc Tức sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, cau mày hỏi: “Nơi nào?”
Không ngờ Mặc Tức lại phản ứng như thế, Giang Dạ Tuyết mở to mắt, cũng sửng sốt không thôi: “Đệ không biết sao?”
“Ta biết cái gì?”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Hai người không nói tiếp nữa. Trong đại điện chợt phát ra một tràng tiếng cười đùa ầm ĩ, bóng người say rượu in trên giấy cửa sổ, nam nam nữ nữ chồng chéo loạn xạ.
Mặc Tức thình lình phản ứng lại, bỗng chốc trợn to mắt: “Không phải huynh ấy bị đưa đến —”
“… Y ở Lạc Mai biệt uyển hai năm rồi…” Giang Dạ Tuyết không ngờ chuyện quan trọng như vậy mà Nhạc Thần Tình chẳng hé lấy nửa lời, kết quả lại là mình nói cho Mặc Tức, không khỏi thấy hơi bất an.
Còn Mặc Tức bỗng chốc xanh cả mặt.
Lạc Mai biệt uyển…
Đó là nơi thế nào? Là chốn thanh lâu phong nguyệt!
Chỉ cần một sớm một chiều là đủ để khoét sạch xương máu ăn sạch dạ dày của người bị bán vào. Người hiền lành đi vào thay đổi hoàn toàn, người quật cường đi vào ngọc nát đá tan.
Bọn họ thế mà lại đưa y đến nơi đó?
Bọn họ thế mà lại đưa y… Đưa y…
Hầu kết Mặc Tức trượt lên trượt xuống, lần đầu không thốt nên lời, lần hai mới mở miệng một cách khó nhọc: “… Là Vọng Thư quân sắp xếp?”
Giang Dạ Tuyết ngập ngừng một lát rồi thở dài gật đầu: “Huynh cũng biết, Vọng Thư quân hận y.”
Mặc Tức im lặng, đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, nhìn bóng đêm mịt mờ trước mắt, không nói thêm gì nữa.
——
Từ hai năm trước Cố Mang bị áp giải về Trọng Hoa, Mặc Tức đã nghĩ đến rất nhiều kết cục mà Cố Mang phải nhận.
Lúc đó hắn vẫn chưa biết hình phạt đang chờ Cố Mang rốt cuộc là gì, hắn nghĩ, nếu Cố Mang bị giam trong thiên lao, có thể hắn sẽ đến gặp vài lần, sau đó châm chọc khiêu khích mấy câu. Nếu Cố Mang trở thành phế nhân, hắn cũng sẽ không đồng cảm với y, có khi còn âm thầm ngáng chân y nữa.
Dẫu cho giữa hai người từng có những ngọt ngào, nhưng qua nhiều năm như thế, hận thù đã tích quá sâu, không còn cách nào giải hòa nữa.
Viễn cảnh mình và Cố Mang có thể tâm bình khí hòa uống một bầu rượu duy nhất mà Mặc Tức nghĩ ra được là ở trong nghĩa địa, Cố Mang nằm bên trong, hắn thì đứng bên ngoài, có khi hắn sẽ còn nói chuyện với y như cách của ngày trước, sau đó đặt một bó thược dược đỏ làm từ linh lực trước bia mộ đá xanh.
Chí ít xem như thành toàn cuộc chia tay chưa từng cãi vã cuối cùng của hai người.
Thế nhưng từ thật lâu nay, Cố Mang rất giỏi mang đến vô vàn bất ngờ cho Mặc Tức. Mặc Tức thật sự không ngờ cả lần này cũng thế —
Lạc Mai biệt uyển.
Trong lòng Mặc Tức giằng xéo bốn chữ này, hắn nghĩ tới nghĩ lui nghĩ xuôi nghĩ ngược, định bụng moi một chút khuây khỏa từ trong bốn chữ đó.
Nhưng rồi cuối cùng hắn phát hiện mình chỉ đang làm chuyện phí công, hắn không cảm nhận được bất cứ cảm giác sung sướng nào, trái lại, hắn cảm thấy ghê tởm cùng cực, phẫn nộ tột cùng.
Hắn không biết cảm giác ghê tởm và phẫn nộ của mình đến từ đâu, ác giả ác báo lẽ ra phải khiến lòng người thống khoái chứ?
“…” Mặc Tức chống khuỷu tay trên lan can chạm trổ, muốn cong một ngón nhưng tay lại cứng đờ. Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Giang Dạ Tuyết, nhưng chỉ thấy nhòe mờ đến lạ.
Trước mắt xây xẩm choáng váng, dạ dày quặn thắt từng cơn.
Cố Mang, bị đưa đến Lạc Mai biệt uyển.
Đã hai năm rồi.
Mặc Tức cảm thấy lúc này mình nên phá lên cười lớn, như vậy mới đúng, mới hợp với hận thù sâu tận xương tủy của hai người họ trong mắt người đời. Thế là hắn thật sự nhếch miệng, định bụng nặn ra một ít khuây khoả.
Vậy mà cuối cùng chỉ có một tiếng cười lạnh trượt nhẹ từ hàm răng nghiến chặt.
Trước mắt như hiện lên gương mặt thanh tú dưới nắng trời ngày mới gặp, Cố Mang cười nhìn hắn với đôi mắt đen láy: “Chào đệ nha, Mặc sư đệ.”
Rồi lại hiện lên dáng vẻ xán lạn của Cố Mang sau khi tòng quân, y phấn khởi ngồi giữa đám bạn bè chiến hữu, quay đầu nháy mắt với hắn, đuôi mắt mảnh dài khẽ nhướn, sau đó giãn thành một độ cong dịu dàng, cười thật sự chân thành.
Hắn còn nhớ những lời Cố Mang nói sau khi lên làm thống soái —
Có cười hì hì nói năng ngả ngớn: “Nghe nè, sáng nay tòng quân theo Vương Bát, sang năm thăng quan phát lộc tài.”
Có rống to giữa núi thây biển máu: “Tới nào, đi nào, chưa chết thì mẹ nó phấn chấn bò dậy cho ta được không! Ta dẫn các ngươi về nhà!”
Và chấp nhất quỳ trước điện Kim Loan cầu xin Quân thượng đừng chôn chung qua loa các binh sĩ của mình: “Thần muốn mời các dược sư nhận dạng những thi thể đó… Xin người đấy, việc này không phải phí công vô ích đâu, trên bia mộ của mỗi chiến sĩ nên có tên có họ. Quân thượng, thần không
muốn có anh em cuối cùng không về nhà được.”
“Bọn họ nhận thần làm chủ soái, là người hay quỷ, thần cũng phải dẫn bọn họ về nhà. Thần đã hứa rồi.”
“Cái họ cần không phải tang lễ long trọng, mà chỉ mong một cái tên họ nên có.”
Cũng như cuối cùng không nhịn được nữa mà bùng phát, rưng rưng nước mắt rống giận trước đại điện —
“Nô lệ thì đáng chết sao? Nô lệ thì không đáng được an táng sao?!”
“Bọn họ cũng chảy máu, cũng mất mạng như bao người thôi! Đã không cha không mẹ, cuối cùng còn mất luôn danh phận, dựa vào đâu người nhà họ Nhạc nhà họ Mặc nhà Mộ Dung chết rồi đều trở thành anh hùng, các anh em của thần chết rồi chỉ có một cái hố chôn xác chứ?! Tại sao!!”
Đó là lần đầu tiên Cố Mang khóc trước điện.
Y không phải quỳ khóc, mà là co người, còng lưng, ngồi chồm hổm mà khóc.
Y vừa đánh giặc xong, vết máu trên người vẫn chưa rửa, mặt mũi dính đầy tro khói lửa, nước mắt làm lem thành những vệt loang lổ.
Cứ thế trên kim điện, vị chiến thần vĩnh viễn tượng trưng cho hy vọng nơi sa trường bị đánh về nguyên hình thấp hèn, tựa như một cái xác vô danh.
Văn võ bá quan trong điện áo mũ chỉn chu, rất nhiều người nhìn tướng quân bần hàn này với ánh mắt ghét bỏ, quần áo y tơi tả, bẩn thỉu không chịu thấu.
Y nghẹn ngào, kêu khóc như con thú sắp chết.
“Thần đã nói phải dẫn họ trở về…”
“Các người làm ơn đi, cho ta giữ lời hứa đi…”
Nhưng có lẽ cũng biết là vô dụng, cuối cùng y không nài xin nữa, cũng không than khóc nữa.
Chỉ dùng ánh mắt gần như tan rã, thì thào lặp đi lặp lại như du hồn: “Xin lỗi, là ta không tốt, ta không xứng làm chủ soái của mọi người.”
“Ta cũng chỉ là hạng nô lệ mà thôi…”
Khi từng câu một rơi trở vào ký ức, Mặc Tức chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn không khỏi lấy tay đỡ trán, giấu mặt mình dưới bóng mờ, cõi lòng sao lạnh toát.
Giang Dạ Tuyết hỏi: “Hi Hòa quân… huynh ổn chứ?”
Không ai trả lời, qua thật lâu mới có một giọng nói không nóng không lạnh, nghe không rõ cảm xúc phát ra từ bóng tối: “Ổn. Có gì mà không ổn.”
Giang Dạ Tuyết nhìn hắn, thở dài: “Hai ta quen nhau bao năm rồi, cần gì phải cố chống trước mặt ta.”
Mặc Tức: “…”
Chuông đồng trong góc hiên kêu “đinh đang”, tua vàng mảnh dài bay phất phơ trong gió.
“Tên của huynh và Cố Mang, trước giờ vẫn luôn được nhắc chung với nhau, cùng tu hành pháp thuật ở học cung tu chân, cùng chinh chiến trên sa trường, sau đó cùng được sắc phong.” Giang Dạ Tuyết nói: “Hôm nay huynh vẫn cao cao tại thượng, y lại sa chân bùn lầy, nhiều năm sánh vai nổi danh như thế, bang quốc song bích (2) trong miệng người đời, nhưng bây giờ chỉ còn một mình huynh, ta nghĩ huynh cũng không vui vẻ gì.”
(2) Bang quốc song bích: Cặp đôi hoàn hảo của nước nhà…Ngừng một hồi, Giang Dạ Tuyết quay đầu nhìn về phía Mặc Tức.
“Huống hồ, y từng là người bạn thân thiết nhất của huynh.”
Mặc Tức rũ hàng mi dài rậm, một lát sau mới đáp: “… Hồi trẻ ta bị mù.”
“Nhưng sau khi y phản quốc, huynh vẫn tin y có nỗi khổ tâm, huynh tin rất là lâu.”
“Ta mù hơi bị nặng.” Nói đoạn, Mặc Tức nhìn cái chén trong tay, bên trong còn sót lại ít rượu, phản chiếu chút ánh sáng lờ mờ, hắn không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nữa.
“Nổi gió rồi. Thanh Húc trưởng lão, chúng ta về đại điện đi.”
Vài ngày sau khi biết được tung tích của Cố Mang, Mặc Tức vẫn vô cùng bức bối.
Lẽ ra hắn định kiềm chế cảm xúc không nên có này, thế nhưng theo thời gian dần trôi, cảm giác bức bối của hắn chỉ tăng chứ không giảm.
Mặc Tức biết mình bị tâm bệnh.
Chỉ Lạc Mai biệt uyển có một liều tâm dược.
Cuối cùng vào một buổi tối nọ, khi sắc trời sẩm tối, một chiếc xe ngựa buông rèm lụa chậm rãi chạy về phía bắc Đế đô.
Mặc Tức ngồi trong xe ngựa, hai mắt nhắm nghiền, cho dù bốn phía phủ màn che, bên trong chỉ có một mình hắn, hắn vẫn ngồi thẳng sống lưng, gương mặt anh tuấn đến khó tin chẳng có bất kỳ biểu cảm nào, nghiêm nghị đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Chủ thượng, tới nơi rồi.”
Mặc Tức không xuống xe ngay mà vén rèm lên, nhìn ra ngoài từ trong bóng râm.
Bây giờ đúng lúc chợ đêm náo nhiệt nhất, trước cổng sân ở con đường đối diện là hai dãy đèn lồng vẽ chín đoá hoa mai (3) phù phiếm cực độ, rọi sáng tấm biển đỏ chót treo trên cao —
(3) Chín đóa hoa mai: Nguyên văn là 九九寒梅
, mình nghĩ nó xuất phát từ 九九消寒图
. Nói chung đây là một thú tiêu khiển mùa đông, vẽ hình 9 đóa hoa mai, mỗi đóa 9 cánh, tổng cộng 81 cánh, khi trời vào đông thì tô 1 cánh, tô hết 81 cánh thì đông lạnh đã qua. Ở đây chắc không có tô gì đâu mà tả trên đèn có hình 9 đóa hoa mai thôi. Ngoài vẽ hoa mai thì người ta còn có thể viết chữ, 9 chữ mỗi chữ 9 nét. Lạc Mai biệt uyển.
“Hiểu phong hàm sương thanh thắng tuyết, nhất triêu linh lạc trần nê trung.”
(Dịch bậy: Gió sớm tẩm sương trong hơn tuyết, một mai điêu tàn nhuốm bùn dơ)Nó không giống những nơi son phấn tầm thường khác, bên trong có một phần lớn là tù binh bị nước Trọng Hoa bắt, linh hạch bị phế bỏ, từ nay trở thành chim trong lồng, cá trong chậu.
“Chủ thượng, ngài muốn đi vào không?”
Mặc Tức liếc một vòng, trông thấy khá nhiều người quen, hơn nữa đều là hạng công tử ăn chơi trác táng mà bình thường hắn chướng mắt nhất, vì vậy nhíu mày nói: “Đi cửa sau.”
Xe ngựa bèn dừng ở cửa sau Lạc Mai biệt uyển.
“Ngươi về đi, không cần ở đây canh chừng.”
Sau khi dặn dò người đánh xe trong phủ, Mặc Tức đứng tại chỗ nhìn địa hình vài lần, sau đó bật gót chân, phóng lên góc mái hiên, lặng lẽ lẻn vào đêm tối.
Trước khi đến, hắn đã xem qua bản vẽ của Lạc Mai biệt uyển, nhờ vậy tìm được chỗ ở của nhóm tiểu quan kỹ nữ cũng không phải chuyện khó, chẳng mấy chốc đã đi tới hoa các ở sân bên. Hắn phủ thêm áo choàng có mũ, đi vào từ cửa chính hoa các như người khách bình thường, băng qua từng dãy phòng ngủ sơn cửa màu son.
“Thánh nữ Thị Hỏa nước Liệu, Sa Tuyết Nhu.”
“Tỳ nữ Thị Hỏa nước Liệu, Tần Phong.”
“Phó tướng quân cánh trái nước Liệu, Đường Chân.”
“Nữ quan quân cánh trái Huyết Vũ, Lâm Hoa Dung.”
Trên mỗi cánh cửa đều treo một tấm bản gỗ như thế, bên trên viết tường tận quốc gia ngày trước, chức quan đảm nhiệm và tên họ của những người này, tất cả lai lịch đều rõ rành rành, tiện cho đám khách có thù oán với nước địch tìm được đối tượng phát tiết phù hợp nhất.
Nếu có khách vào trong mua vui, tên trên bản gỗ sẽ biến thành màu đỏ, còn nếu không có khách ở trong, tên trên bản gỗ sẽ là màu đen.
Ở Lạc Mai biệt uyển, các quý tộc là thượng đế, chỉ cần bọn họ thích, làm cái gì cũng được.
Dáng cười, tư thái nịnh nọt và thể xác của những người này, thậm chí cả tính mạng của bọn họ, tất cả đều mặc người ngắt hái.
Mặc Tức lia mắt, vạt áo bay phần phật, hắn đi qua từng dãy hành lang gấp khúc, cách âm ở nơi này không tốt, tiếng nam nữ ân ái trong phòng quả thật rõ như ban ngày. Mày kiếm của hắn nhíu chặt hơn, tim đập cũng càng lúc càng nhanh — Cố Mang ở chỗ nào? Đi qua vài chục gian phòng, vẫn không nhìn thấy tấm bản đó.
Lên lầu hai, tìm tiếp.
Cuối cùng, Mặc Tức dừng bước ở một góc hẻo lánh.
Bản gỗ tối màu, nét chữ thanh mảnh.
“Phản thần Trọng Hoa, Cố Mang.”
Trong khắp biệt viện, đây là tấm bản duy nhất đề hai chữ Trọng Hoa.
Ánh mắt như đeo ngàn cân chì của Mặc Tức dừng trên tấm bản nhỏ, khoảnh khắc đó, trong đôi mắt đen kịt của hắn như có thứ gì bị châm lửa, u ám bùng cháy lên, chỉ là ánh sáng đó nhanh chóng bị dập tắt.
Hắn giơ tay, khi đốt ngón cách cửa còn một tấc thì dừng lại.
Hắn chợt nhận ra, chữ trên tấm bản của Cố Mang là màu đỏ.
Đang có khách.
_________
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Mang Mang lên sàn nha ~~~
Mặc Tức: Gặp huynh ấy ở đây thà không gặp còn hơn.
Mang Mang: Đệ câm miệng cho ta!!! Ta muốn lên sàn!!! Ta muốn!!!! Lên sàn!!! Ta muốn —!
Mặc Tức: … Được rồi, huynh muốn gì ta cũng cho. Đừng nhoi nữa.