Vết Nhơ

Tức muội uống được


trước sau

Lúc Mặc Tức và Mộng Trạch trở vào, trong đại điện đã đông nghịt khách khứa. Nhác thấy hai người họ, công chúa Yến Bình lập tức chạy tới, tươi cười hớn hở, cất giọng ngọt xớt: “Tỷ tỷ, tỷ phu! Bình an vui sướng nha!”

Mộng Trạch ho nhẹ một tiếng: “Tiểu nha đầu đừng nói lung tung.”

Mặc Tức liếc công chúa Yến Bình một cái.

Hôm đó về thành, chuyện Yến Bình gạ gẫm hắn còn mồn một trước mắt, bây giờ cô ả này vẫn có thể làm như không có gì, da mặt đúng là dày khủng khiếp.

Yến Bình ngả ngớn nháy mắt với hắn: “Hì hì, Hi Hòa quân lúc nào mà chẳng nhung nhớ tỷ tỷ của muội, hai người chỉ thiếu mỗi lệnh ban hôn, muội gọi một tiếng tỷ phu thì sao chứ.”

Mộng Trạch: “… Yến Bình!”

“Được rồi được rồi, không quấy rầy hai người nữa.” Nói đoạn, Yến Bình ném một ánh mắt đưa tình cho Mặc Tức: “Mỹ nhân tỷ phu, hẹn gặp lại nha.”

Ả mang mùi son phấn chạy mất dạng, để lại Mặc Tức và Mộng Trạch lúng túng nhìn nhau. Mặc Tức ngừng một lát rồi nhìn đồng hồ nước, nói: “Quân thượng chắc cũng sắp đến rồi, ta đưa muội vào chỗ.”

Mộng Trạch cười nói: “Không cần đâu, muội còn phải đi trò chuyện và chào hỏi các tỷ muội, Hi Hòa quân tự đi đi.”

Dứt lời, nàng ta cũng đi mất. Mặc Tức đứng tại chỗ chốc lát, nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy Cố Mang đâu, không khỏi chau mày lại. Người này đi đâu rồi?

Tuy rằng có thể dùng vòng Tỏa Nô để cảm nhận, nhưng Mặc Tức ít nhiều vẫn hơi bài xích chiếc vòng nô lệ này, hắn bèn sải chân dài đi xung quanh tìm một lần, cuối cùng tìm được Cố Mang đang ôn chuyện với Giang Dạ Tuyết ở một góc nhỏ hẻo lánh.

“Sao hai người lại ở đây?”

Giang Dạ Tuyết quay đầu lại, thấy Mặc Tức thì ôn tồn nói: “Trùng hợp gặp phải, nói chuyện chơi thôi.”

“… Huynh với huynh ấy có gì để nói chứ.”

Giang Dạ Tuyết cười cười, thẳng thắn thừa nhận: “Nói về huynh.”

Mặc Tức dời mắt về phía Cố Mang, chỉ thấy Cố Mang cúi đầu, ngón tay thấp thỏm vân vê tay áo, đang định mở miệng, chợt nghe quan truyền lệnh ở phía sau quát lớn: “Quân thượng đến ——”

Mặc Tức không nói thêm nữa, hờ hững gọi Cố Mang: “Đi thôi, theo ta về chỗ ngồi.”

Quân thượng vừa đến, tiệc giao thừa chính thức bắt đầu, tất nhiên là xa hoa tráng lệ, tiếng chúc rượu vang khắp, ban thức ăn thưởng ca múa, bốn bề đều là tiếng đàn sáo.

Sau khi kính trọn lễ nghĩa, tiệc rượu bắt đầu ồn ào náo nhiệt, các nhà nâng chén chúc rượu nhau, hai bên trò chuyện rôm rả, người người vui cười niềm nở.

Quân thượng thảnh thơi tựa vào vương tọa, nói với giọng biếng nhác: “Chư quân, tối nay cô chỉ có một yêu cầu với các khanh. Vui vẻ.”

Chúng thần nâng chén tạ ơn, cầu chúc nước nhà phồn vinh, khung cảnh tươi vui thuận hòa.

Qua ba lượt rượu, khách khứa bắt đầu đi kính rượu qua lại.

Mộ Dung Liên ngả lưng lên ghế mà hút thuốc, cặp mắt đào hoa rũ thấp, mặt mày mang ba phần men say, bảy phần lười nhác. Lúc Mặc Tức quay đầu nhìn đến gã, phát hiện gã đang nheo mắt nhìn Cố Mang chằm chằm, ánh mắt mơ màng như ẩn chứa một ít cảm xúc quái lạ khó tả bằng lời.

“Nào, Hi Hòa quân, ta kính ngài một chén.”

Trường Phong quân dắt con gái mắc chứng Cuồng Tâm của mình tới, Mặc Tức thu hồi tầm mắt, kính Trường Phong quân một chén Thiên Thu Tuế, theo lệ thường nói vài câu chúc mừng với ông ta, sau đó hỏi: “Lệnh ái đỡ hơn chưa?”

Trường Phong quân xoa đầu con gái Lan Nhi, cười đến đuôi mắt hằn rõ nếp nhăn: “Đỡ nhiều rồi, sau khi Khương dược sư về thành vẫn luôn chăm sóc nó, may nhờ có dược sư.”

Lan Nhi nhỏ nhắn đứng trước mâm cỗ cũng chỉ cao gần bằng cái bàn. Nó thấy Cố Mang thì hai mắt sáng rực, nhỏ giọng hân hoan gọi: “Đại ca ca!”

Cố Mang chớp chớp cặp mắt xanh, mặt mũi giãn ra như lá xuân, nở nụ cười: “Chuồn chuồn nhỏ.”

“Hì hì, muội tên Lan Nhi, muội…”

Tiếc rằng lời không thể nói tiếp, trong tiệc đông người lắm miệng, nhiều lời với một kẻ bị muôn người chỉ trích dù sao cũng không tốt. Trường Phong quân ấn đầu con gái xuống, ý bảo nó đừng nói thêm nữa.

Lan Nhi ngơ ngác: “Cha?”

Cố Mang không còn ngây thơ như trước đây, bây giờ y đã hiểu mình là một “phản đồ”, mà phản đồ là kẻ đáng xấu hổ, càng khỏi bàn đến những lời thức tỉnh vừa rồi của Giang Dạ Tuyết.

Ngày trước y không có cảm nhận trực quan và sâu sắc về hai chữ “phản bội”, chỉ biết mỗi lần ai đó nhắc đến nó trước mặt mình, trong mắt đều chứa đầy hận thù khó diễn tả bằng lời. Mà khi Mặc Tức nhắc tới hai chữ này, ngoại trừ căm hận, dường như còn có nỗi đau sâu hơn biển.

Bảy tuổi.

Chỉ như một bé sói con còn chưa biết săn bắt, cha đã rơi vào thảm cảnh chết không toàn thây vì bị anh em “phản bội”.

Thì ra mình làm chuyện tương tự kẻ đó. Thảo nào tất cả mọi người đều ghê tởm mình, phỉ nhổ mình —— Con sói phản bầy đáng gặp kết cục bị xé sống nuốt tươi.

“Đại ca ca, huynh không vui hả…”

Ánh mắt của Cố Mang trở nên ảm đạm, y cúi đầu nghĩ miên man, im lặng không nhiều lời nữa.

Lan Nhi nhỏ tuổi không hiểu sự đời, còn tưởng Cố Mang cũng vì mình mắc chứng Cuồng Tâm mà không muốn đáp lại mình, hốc mắt không khỏi ngân ngấn nước: “Đại ca ca, hồi trước mình từng chơi chung với nhau đó, muội ——”

“Được rồi Lan Nhi.” Trường Phong quân gượng cười cắt lời nó, kéo nó về phía đầu gối của mình: “Hi Hòa quân, chúng ta đi kính rượu nhà khác đây. Hi Hòa quân bình an vui sướng nhé.”

Dứt lời, ông ta vội vã dẫn đứa con gái bước một bước ngoái đầu ba lần đi mất.

Phát hiện Cố Mang không được ổn, Mặc Tức quay đầu nhìn y: “Huynh bị sao thế?”

“Không có gì.” Cố Mang hít hít mũi, nói với Mặc Tức: “Năm mới vui vẻ. Ta cũng…” Y học theo người khác bưng chén rượu trên bàn: “Ta cũng kính ngươi một chén.”

Mặc Tức: “… …”

Cái tên Giang Dạ Tuyết tốt bụng lắm chuyện kia, chắc chắn đã nói gì với Cố Mang rồi.

Mặc Tức không nhận rượu mà Cố Mang đưa, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt xanh thăm thẳm của y, tưởng như muốn nhìn thấu xương tủy máu thịt của đối phương.

Hắn nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc huynh nghe kể gì rồi?”

Cố Mang còn chưa kịp trả lời, lại có một đám người tới chúc rượu. Mặc Tức không tiện nói chuyện riêng với y trước mặt người khác, đành phải lo xã giao trước.

Hắn là tướng lĩnh quý tộc đứng đầu Trọng Hoa, tối nay người tới bắt chuyện với hắn không hề ít, đi nhóm này lại đến nhóm khác. Dù rằng Mặc Tức muốn túm Cố Mang hỏi cho ra lẽ, nhưng dần dà hắn phát hiện, ý nghĩ này của mình thật sự quá ngây thơ rồi.

“Hi Hòa quân, bình an vui sướng nha.”

“Nào nào nào, uống chén rượu này đi, chúc Hi Hòa quân năm sau lại lập kỳ công.”

Quý tộc của Trọng Hoa đông như thế, từng người một qua đây, mỗi người kính một chén cũng đủ khiến Mặc Tức uống đến xiểng niểng. Tửu lượng của Mặc Tức xem như không tệ, trái ngược với vị Vọng Thư quân kia, Mộ Dung Liên đã say quắc cần câu, ngả nghiêng trên ghế dựa, miệng cắn thuốc mắt lờ đờ hút Phù Sinh Nhược Mộng.

Nhưng đến nửa sau buổi tiệc, Mặc Tức cũng bắt đầu chống hết nổi, vẫn liên tục có lão sĩ tộc đến kính rượu. Đó đều là các thúc bá trưởng bối râu tóc hoa râm, Mặc Tức không thể không nể mặt, đành phải cố nhịn cảm giác khó chịu, cụng chén uống rượu với bọn họ.

Bên chỗ ngồi dành cho anh hùng, vài vị sĩ quan cấp cao của quân Bắc Cảnh đưa mắt nhìn qua, không khỏi thù thì thủ thỉ: “Bọn họ muốn chuốc xỉu cha dượng à.”

Có kẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Há, trước đây Hi Hòa quân chinh chiến bên ngoài, giao thừa đều đón ở nơi đóng quân, hắn là lão đại, ai kính rượu hắn cũng không chịu uống, có năm còn ban lệnh cấm rượu nữa, bây giờ về Đế đô thì thân bất do kỷ rồi, ha ha ha, trời xanh nào có bỏ qua ai!”

(1) Thân bất do kỷ: Thân mình không do mình làm chủ.

Có kẻ xem náo nhiệt không ngại to chuyện, hai mắt sáng rỡ: “Các ngươi đoán xem, tối nay cha dượng có uống say không nhỉ?”

“Ôi! Cảnh tượng đó nhất định rất đặc sắc!”

“Ta chưa từng thấy cha dượng say chới với bao giờ, các ngươi nói xem hắn có say quá hóa rồ không?”

“Ta cảm thấy hắn sẽ lăn đùng ra ngủ!”

“Tới đây tới đây, chi bằng đánh cược đi! Ta cược cha dượng của chúng ta uống say sẽ ngủ thẳng cẳng luôn!”

“Vậy ta cược hắn say xong sẽ lấy quả cầu lửa chọi người ta!”

“Đặt lớn đặt nhỏ, đặt xong rút tay!”

Nhóm binh sĩ lưu manh này không có ý tốt, đám quý tộc già chuốc rượu cho Mặc Tức cũng chẳng tốt đẹp gì. Tuy các lão đều xuất thân quý tộc như Mặc Tức, không có mâu thuẫn giai cấp gì, nhưng hận thù gia tộc và lòng đố kỵ không hề ít.

Thử hỏi cùng là huyết thống cao quý đeo khăn lụa vàng xanh, cớ sao bây giờ Mặc Tức lại vượt xa con trai cháu trai của các lão đến vậy?

Rõ ràng người này mất cha từ sớm, năm đó mẹ còn dan díu với anh em của chồng quá cố, bê bối gia tộc hết vụ này đến vụ khác, lẽ ra nhà họ Mặc nên sụp đổ lâu rồi. Nào ngờ Mặc Tức tính tình quật cường, chịu đựng được hết phong ba bão táp đó, bước lên địa vị dưới một người trên vạn người như hiện nay.

Dựa vào đâu chứ?

Càng làm các lão không cam lòng chính là, Mặc Tức chẳng những chiến công hiển hách, nhân phẩm còn cực kỳ đoan chính, quả thật khác xa đám công tử cùng lứa được chiều chuộng từ bé.

Lão Quân thượng thì khỏi cần phải nói, ngay cả Tân vương nhắc tới hắn cũng khen không ngớt miệng, đám công tử xuất thân từ gia đình quý tộc, có ai chưa bị lôi ra so sánh với Hi Hòa quân? Thậm chí các ông các bà so bì con cái với nhau, cuối cùng kiểu gì cũng dính đến Mặc Tức ——

Có người nói: “Ây da, con trai nhà ta càng lớn càng khôi ngô.”

Người đối diện ghen tức nói: “Ha ha, không đẹp bằng Hi Hòa quân.”

Có người nói: “Khuyển tử có thiên phú quá, mười ba tuổi đã làm nổ cột đo linh lực của học cung, ha ha ha!”

(2) Khuyển tử: Thằng con ngốc, là cách gọi khiêm tốn của người cha khi nhắc đến con mình với người khác.

Người đối diện ghen tức nói: “Ha ha, Hi Hòa quân mười tuổi đã làm nổ rồi, mười cột đá đều cháy gãy, lệnh lang có làm được không?”

Còn có người nói: “Con ta chẳng được cái gì, nhưng quý ở chỗ nhân phẩm thanh nhã, lúc hội triều còn được Quân thượng khen ngợi đấy, người làm cha như ta cũng rất đỗi
vui mừng.”

Người đối diện ghen tức nói: “Ha ha ha, so được với Hi Hòa quân như hoa sen mọc từ nước trong không?”

Đúng là lạ thật, người này đâu phải thần tiên, suốt ngày cứ ra vẻ không ăn khói lửa nhân gian, lẽ nào toàn thân hắn thật sự không dính nửa giọt nước bùn, không mắc tí sai lầm nào?

Thế là ngày dồn tháng chứa, Mặc Tức đã trở thành khúc mắc khó giải trong lòng đám trưởng bối này, rất nhiều người ngoài miệng toàn tâng bốc hắn, trong lòng lại ước gì thấy hắn mắc một ít sai lầm, gây một vài bê bối, vậy thì nỗi khổ nhiều năm bị đè đầu của cục cưng nhà mình mới nguôi ngoai phần nào.

Các lão cũng có thể cảm khái muôn vàn tự cho mình hơn người nói một câu: “Hề hề, ta đã nói từ sớm rồi, Hi Hòa thần quân này, cuối cùng cũng chỉ là người bình thường thôi.”

Thế nên bây giờ cả đám đua nhau chuốc rượu cho Mặc Tức cũng vì đạo lý đó. Lẽ ra đám già này chỉ định gây rối chút thôi, nhưng dần dà lại nảy sinh ý xấu.

Các lão nghĩ, người uống say dễ làm sai chuyện nói sai lời, hiện giờ các lão chưa nắm được tật xấu nghiêm trọng của Hi Hòa quân, nhưng bóc trần một vài khuyết điểm nhỏ cũng không tồi.

Giả thanh cao cái gì.

Đám cáo già đó đưa mắt nhìn nhau, chẳng cần phải nhiều lời, đôi bên đều phúc chí tâm linh ngầm hiểu lẫn nhau, bắt đầu thay nhau đi kính rượu Mặc Tức.

(3) Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì đầu óc cũng trở nên linh hoạt.

“Hi Hòa quân, thêm chén nữa đi, ha ha ha, một bước lên mây, thăng quan phát tài!”

“Ta vẫn luôn dạy con ta, phải học hỏi Hi Hòa quân mọi điều, nào nào! Rót đầy cho Hi Hòa quân đi!”

Mặc Tức thật sự sắp chịu hết nổi, nếu là bình bối (người ngang hàng) hoặc vãn bối tới, tất nhiên hắn có thể từ chối, song những người này đều cùng tuổi với cha hắn, lại còn trưng mặt tươi cười niềm nở, về tình về lý hắn đều không thể từ chối.

Dần dà dần dà, vành mắt phượng cũng bị mùi rượu hun đỏ.

Nhóm binh sĩ lưu manh của quân Bắc Cảnh rỉ tai nhau: “Ta thấy cha dượng uống thêm hai chén nữa là ngã.”

“Hai chén? Ta cảm thấy một chén là đủ rồi.”

“Hình như cha dượng chống hết nổi thật rồi…”

Nhưng Mặc Tức vẫn chống, lại uống thêm sáu lượt nữa. Lúc chén rượu lượt thứ bảy đẩy tới, mặt hắn đã xanh mét, gần như muốn ói ra: “Xin lỗi, Tần thúc, ta ——”

Tần thúc chớp đôi mắt nhỏ sáng quắc, nói nghe như tình sâu nghĩa nặng: “Tức Nhi à, năm đó ta với cha con là anh em chiến hữu, cùng nhau vào sinh ra tử đấy, chén rượu này, ta kính phụ thân con! Con tuyệt đối không thể từ chối, uống cạn thay ông ấy đi!”

Những người khác cũng nhao nhao nói: “Uống đi uống đi! Hổ phụ vô khuyển tử!”

(4) Hổ phụ vô khuyển tử: Người cha xuất sắc sẽ không sinh ra đứa con tầm thường.

“Thay cha con uống một chén với bạn già của ông ấy đi!”

Đến nước này rồi, Mặc Tức sao lại không biết đám già này đang thay phiên chuốc rượu mình, muốn nhìn mình mất mặt? Ngặt nỗi tính tình của Mặc Tức cứng như đúc bằng sắt, không nhìn ra ý đồ của các lão thì thôi, nhìn ra rồi càng quyết không chịu thua. Trước mắt hắn xoay mòng mòng, toàn là những gương mặt nhếch mép cười nhăn nhở, cùng với một đống cặp mắt như kền kền rình mồi.

Một luồng huyết khí cuộn trào trong ngực hắn.

Cha hắn… Làm sao những người này còn mặt mũi nhắc đến cha hắn trước mặt hắn?

Năm đó sau khi cha hắn qua đời, bá phụ lộng hành, mẹ đi tái giá, những người này đối xử với hắn thế nào? Ai nấy cũng tránh hắn như tránh tà, hận không thể chà rớt hắn như bùn đất dưới đế giày, bây giờ lại luôn mồm nào “bạn cũ” nào “người xưa”, còn nói hồi nhỏ từng bế hắn, từng dạy hắn cưỡi ngựa săn thú…

Lồng ngực của Mặc Tức nóng hừng hực, vành mắt càng lúc càng đỏ, một ngọn lửa giận kèm cố chấp mãnh liệt bỗng bùng lên.

“Uống đi —— uống đi!”

“Ha ha ha, tửu lượng của nhà họ Mặc xưa giờ luôn kém mà, làm ta nhớ đến Phất Lăng quân quá cố ghê, cũng là người không thể đụng đến rượu.”

“Tức Nhi với Phất Lăng giống nhau quá.”

Bọn họ làm sao xứng nhắc lại!

Những gương mặt đó hệt như cỏ khô chất trong lòng hắn, một bầu rượu, một mồi lửa, dầu sôi tung tóe, lửa bùng dữ dội!! Mặc Tức thình lình đứng dậy, nhìn chòng chọc đám lão già trước mặt.

Có lẽ dáng vẻ hai mắt đỏ ngầu của hắn trông thật sự đáng sợ, đám trưởng bối kia đồng loạt biến sắc, nụ cười hơi cứng lại.

Nếu Mặc Tức nổi giận, các lão vẫn sẽ kiêng kỵ. Lập tức có người cố giữ bình tĩnh nói: “Hi Hòa quân, không uống thì không uống, thật ra cha con cũng không thích uống rượu, con với ông ấy…”

Lời còn chưa dứt, “rầm” một tiếng!

Mặc Tức dùng một tay đập mở vò rượu mạnh trên chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt đối phương. Cánh tay hằn đầy gân xanh, Mặc Tức thô bạo nhấc vò rượu lên, đẩy vào ngực đối phương, còn mình lại mở một vò khác.

Cơ mặt của lão quý tộc kia run rẩy, lão hoảng sợ cười gượng hỏi: “Hi Hòa quân có ý gì đây?”

“Thay tiên phụ kính Tần thúc.” Mặc Tức gằn từng chữ, nâng tay để trống lên, không nặng không nhẹ vỗ vỗ gương mặt đầy nếp nhăn của lão ta, nhẹ giọng nói: “Ta uống cạn. Tốt nhất Tần thúc cũng đừng sót giọt nào. Ai mà rút lui, kẻ đó làm cháu trai.”

(5) Bên TQ, nói ai đó là “cháu trai” tức là chửi người đó (trừ phi là ông cháu thật). Kiểu như thằng cháu trai này = thằng hèn này.

Dứt lời nâng vò ngửa đầu, nhắm mắt nốc cạn vò rượu đó!

Lần này đừng nói vòng người ngồi cạnh Hi Hòa quân, hầu như tất cả những người trong điện đều bị cảnh tượng nốc rượu đó thu hút sự chú ý, ai cũng trố mắt há mồm quay đầu nhìn màn đấu rượu ở bên này.

Tần thúc nhìn Mặc Tức nâng vò nốc ừng ực, lại nhìn vò rượu còn to hơn chậu rửa mặt trong tay mình, không khỏi nuốt nước miếng, sống lưng cũng lạnh toát. Ngặt nỗi người xung quanh đều đang xem náo nhiệt, lão không để mất mặt được, đành phải hạ quyết tâm ngửa đầu nốc rượu theo —— Nhưng suy cho cùng lão nào có được ý chí mạnh mẽ như Mặc Tức, uống được phân nửa đã chịu hết nổi, khom người nôn thốc nôn tháo.

Tiếng sứ vỡ vang lên, vò rượu bể tan tành dưới đất.

Tần thúc miễn cưỡng ngước đầu lên, đụng phải đường nhìn bễ nghễ ác liệt của Mặc Tức, cặp mắt phượng đỏ thẫm sắc như lưỡi lê, thấm đẫm hơi rượu nhưng vẫn giữ được tỉnh táo nhờ ý chí.

Mặc Tức gằn mấy chữ từ môi răng ướt át: “Tần thúc thúc uống nữa không?”

Tần thúc bỗng dưng rùng mình: “Không uống nữa, không uống nữa…”

Lão hết dám uống, nhưng có người khác cảm thấy Mặc Tức uống thêm chút nữa sẽ rớt đài, bèn mang ý định không thể bỏ dở nửa chừng tới ứng chiến. Mắt thấy lại có một vò rượu mạnh khác đưa lên, Mặc Tức đang định nhận tiếp, cánh tay lại bị ai đó ghìm chặt.

Mặc Tức ngất ngư choáng váng, vành mắt đỏ bừng, nghiêng đầu qua nhìn.

Hắn thấy Cố Mang đứng dậy, nét mặt tỉnh táo và kiên định, khiến cho người ta không phân rõ được rốt cuộc là Cố sư huynh của năm đó, hay là tù binh thảm hại của hiện giờ.

Cố Mang lấy vò rượu qua, nói: “Cả đám người các ngươi, sao lại bắt nạt một mình hắn?”

_____________________

《Lệnh cấm mà mọi người mong được ban hành nhất là gì?》

Tức muội: Lệnh cấm rượu.

Cố Mang Mang: Lệnh cấm ngược đãi động vật.

Giang Dạ Tuyết: Lệnh cấm bắt nạt người tàn tật.

Mộ Dung Sở Y: Lệnh cấm Nhạc Thần Tình bám đuôi.

Nhạc Thần Tình: Lệnh cấm tứ cữu ngó lơ con.

A Liên: Tùy các ngươi, miễn đừng ban hành lệnh cấm thuốc là được = =

Khương Phất Lê: Cấm cái gì ta cũng không quan tâm, dù sao cấm cái gì ta cũng bãi bình được, chỉ cần nước nhà cho ta lệnh giảm thuế là ngon rồi. Ài, nhiều tiền cũng phiền ghê.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện