Vết Nhơ

Xử trảm


trước sau

Mới chớp mắt, năm tháng trong gương đã qua ba ngày.

Mặc Tức ngồi trong sương phòng của một quán trọ nhỏ ở ngoại thành, lẳng lặng nhìn đồng hồ nước bên cửa sổ.

Dựa theo yêu cầu của Quân thượng, hôm nay Mặc Tức nên lên đường đi biên giới phía Bắc, nhưng hắn không có đi. Hắn nâng tay nhìn lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay hiện màu nửa trong suốt —— Thật ra không chỉ có lòng bàn tay của hắn, mỗi cọng cây ngọn cỏ trong thế giới này đều đang chậm rãi mất màu trong mấy ngày qua.

Đây là dấu hiệu chứng tỏ sức mạnh của gương Thời Gian đang yếu dần.

Thế giới hiện thực nơi nhóm người Mộ Dung Sở Y đang ở, tốc độ thời gian trôi rất nhanh, có lẽ Mộ Dung Sở Y hoặc Giang Dạ Tuyết ở bên ngoài chỉ làm phép hay đọc chú, trong gương đã qua mấy ngày rồi.

Cứ theo cái đà này, Mặc Tức đoán chừng hai ba ngày nữa, mình và Cố Mang sẽ hoàn toàn thoát khỏi thế giới gương, thế nên hắn cũng chẳng quan tâm Quân thượng sẽ phát hiện mình không có đi phương Bắc, hắn chỉ muốn tra được thêm một ít bí mật trước lúc đó mà thôi.

Lại một giọt nước rơi xuống.

Nấc vạch của đồng hồ nước càng lúc càng gần giờ Ngọ (11g trưa đến 1g chiều). Mặc Tức đứng dậy đi đến trước gương đồng, giơ tay thi triển thuật dịch dung đơn giản cho mình, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

“Đi thôi đi thôi, mau đến chợ Đông xem chém đầu!”

“Lục phó soái sắp bị chém đầu, thật sự không ngờ nổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hầy…”

(1) Sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, 30 năm đổi hướng một lần, lần này là hướng Đông thì lần kia là hướng Tây, ý nói thế sự đổi dời.

“Hắn vì nhất thời kích động mà hại chết nhiều người như thế, ta thấy hắn chết chưa hết tội!”

Dọc đường đi, dân tình xôn xao nhốn nháo, lũ lượt ùa về cổng chợ Đông. Biểu cảm trên mặt họ hoặc là chờ mong, hoặc là khoái chí, hoặc là thổn thức, còn có cả sợ hãi. Nhưng bất luận ấp ủ tâm trạng nào, chợ Đông cũng hệt như màn thầu máu người nóng hổi mới ra khỏi lồng hấp, thu hút từng con kền kền nhao nhao rướn cổ về phía đoạn đầu đài (đài chém đầu).

(2) Màn thầu máu người: Ngày xưa người Trung Quốc tin rằng máu người có thể trị bệnh lao, thế là mỗi khi có tù nhân bị xử trảm, người dân thường đến mua màn thầu đã tẩm máu tử tù mà đao phủ bán đem về cho người bệnh ăn.

Mặc Tức lẳng lặng theo sát dòng người đi về phía trước.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đi tới cổng chợ Đông. Những người phụ trách hành hình đã tụ tập ở đó, còn có cả một đám quần chúng. Bọn họ cứ như vỏ sủi cảo mềm dai bọc hàng lớp quanh đài.

Lục Triển Tinh mặc áo tù trắng toát, chân trần ngồi xếp bằng trên đoạn đầu đài. Nét mặt của hắn trông bình tĩnh đến lạ, không hề có vẻ hoảng loạn của người sắp chết. Quan hành hình bưng rượu thịt đến cho hắn, hắn nhếch miệng cười ha ha cảm ơn, sau đó bốc một cái đùi gà trong mâm, nhe răng nanh bắt đầu gặm ngấu nghiến.

Sau khi nhanh nhẹn ngốn hết thịt, Lục Triển Tinh lại bắt đầu uống rượu, một chén rượu tiễn đưa bị hắn nốc rất chi là khí thế.

Cuối cùng, Lục Triển Tinh dùng tay áo lau miệng: “Quan gia, bình rượu nhỏ của ngài mới lạ quá, cứ như đàn bà ấy, có thể nào dứt khoát lấy cho ta một vò không?”

Quan hành hình nhìn hắn với ánh mắt quái dị: “Chết đến nơi rồi mà còn ăn vui vẻ thế à?”

“Chứ sao nữa.” Lục Triển Tinh nhe răng nhếch miệng cười như một con chó săn đắc đạo thành tinh: “Bữa cuối cùng trong đời, chẳng lẽ muốn ta vừa ăn vừa khóc mới chịu à?”

Quan hành hình trừng mắt lườm hắn, dường như đang nghĩ xem một người phải mặt dày vô sỉ cỡ nào mới có thể cười toe toét sau khi gây họa lớn như thế.

“Không có vò rượu cho ngươi đâu.” Cuối cùng, quan hành hình gượng gạo nói: “Cơm chém đầu, chỉ có như vậy thôi. Ăn xong là hết.”

Lục Triển Tinh thở dài: “Vậy đúng là tiếc quá. Lẽ ra có thể say rượu lên đường.”

Quan hành hình cười khẩy: “Thì ra ngươi không phải tiêu sái, mà là muốn mượn rượu lấy can đảm, lúc chém đầu không sợ đau.”

“Vậy thì không phải.” Lục Triển Tinh vỗ tay cười nói: “Chém đầu cùng lắm chỉ để lại vết sẹo cỡ cái chén, quân gia ta muốn say rượu xuống suối vàng, mượn men rượu ngắm cảnh đẹp hai bên bờ Vong Xuyên (sông quên), biết đâu còn có thể viết một hai bài thơ gây chấn động địa phủ.”

“…” Quan hành hình bị hắn làm nghẹn họng không nói nên lời, đúng lúc này, chợt nghe một giọng nói lành lạnh truyền đến từ dưới đài huyên náo.

“Huynh lại muốn viết thơ gì? Là đôi hoàng oanh hót trên rặng liễu xanh, con này xấu xí hơn con kia, hay là trời sinh ta tất có chỗ dùng, hàng đêm sênh ca không phải mộng?”

Chúng dân quay đầu lại, chỉ thấy Cố Mang xuất hiện ở bên ngoài đám người. Y mặc một thân quân phục Trọng Hoa thẳng thớm, đã tháo quân hàm và tua rua, song vẫn tôn lên dung mạo đoan chính và chân dài eo thon của y. Hai ngón mảnh khảnh móc một sợi dây đay, dây đay buộc một vò rượu dán phong nê, Cố Mang đón nắng gắt giữa trưa, bước từ xa về phía đoạn đầu đài.

“Ôi chao, là Cố soái…”

“Xí xí xí, nói sai rồi, không phải Cố soái, là Cố Mang, Cố Mang.”

Chúng dân đến xem hành quyết chậm rãi tách ra thành một lối đi, mỗi một cặp mắt đều tò mò quan sát hai người họ.

Ai cũng biết Lục Triển Tinh và Cố Mang có giao tình đậm sâu, ai cũng biết bởi vì sai lầm của Lục Triển Tinh, Cố Mang từ dưới một người trên vạn người rớt thẳng xuống đáy cốc, trở thành một phế vật suốt ngày ngâm mình chốn thanh lâu.

Giờ đây cuối cùng bọn họ đã gặp nhau, rốt cuộc sẽ có phản ứng gì?

Lục Triển Tinh có tỏ vẻ hổ thẹn với Cố Mang không?

Cố Mang có nổi giận thóa mạ bạn thân ngày trước không?

Không có tuồng kịch nào thú vị hơn tranh giành tình cảm chồng giàu bỏ vợ anh em trở mặt, tuy không xem được hai cái trước, nhưng có thể mong chờ vở anh em trở mặt, thế là đoạn đầu đài vừa nãy còn ồn ào huyên náo từ từ yên tĩnh trở lại.

Xung quanh lặng thin thít, Mặc Tức nấp trong đám người thậm chí còn nghe được cả nhịp tim đập thình thịch của mình —— Ánh mắt của hắn đuổi theo bóng hình của Cố Mang, bóng hình cao ngất tuấn tú mặc quân phục cũ của Trọng Hoa.

Cố Mang của hôm nay không hề sa sút nản chí, thoạt nhìn cứ như trúc xanh mơn mởn trong gió mát, như thể nửa năm hoang đàng trụy lạc vừa qua chẳng ăn mòn được một chút khí khái nào của y.

Giữa một vùng tĩnh mịch, Cố Mang lẻ loi bước lên đoạn đầu đài.

Trước đây y luôn là một hô trăm đáp muôn người vây quanh, nhưng hiện giờ mười vạn chiến hữu chỉ còn mỗi mình y, người khác kẻ thì hy sinh kẻ bị bắt giam. Y không thể nào dẫn thêm nhiều người đến, chỉ có một người, một vò rượu, một bộ quân phục đã tháo quân hàm —— Huy hoàng ngày trước của bọn họ hệt như một giấc mộng hoàng lương, giờ đây chỉ còn một chút tàn dư đáng thương thế này thôi.

Lục Triển Tinh ngửa cổ, ngẩng đầu nhìn Cố Mang, lát sau nhe răng nở nụ cười.

“Mang Nhi, đệ còn nhớ đống thơ ta viết hả?”

Cố Mang rũ mắt, hàng mi rậm dày để lại bóng mờ trên mí mắt của y. Cố Mang ôm vò rượu ngồi xuống, nói: “Huynh lấy chó thay chồn viết quá tệ, ta muốn quên cũng quên không được.”

(3) Lấy chó thay chồn: Xuất xứ từ “Tấn thư – Triệu Vương Luân truyện”: Thời xưa người hầu theo vua thường dùng đuôi chồn quý giá làm mũ, nhưng do phong tước quá bừa bãi nên không đủ đuôi chồn dùng, đành thay bằng đuôi chó. Thành ngữ này ý chỉ việc cái sau tệ hơn cái trước, trước sau không tương xứng. Thơ của Lục Triển Tinh, vế đầu là mượn thơ của Đỗ Phủ và Lý Bạch, vế sau tự chế nên rất lạc quẻ.

Lục Triển Tinh bật cười ha ha, vừa cười vừa gãi chân, nói: “Ta biết ngay hôm nay đệ vẫn sẽ đến tiễn ta mà.”

Cố Mang hừ một tiếng, đập rớt phong nê trên vò rượu, tự mình uống một ngụm, sau đó đẩy cho  Lục Triển Tinh: “Uống đi.”

“Chà, Lê Hoa Bạch ủ mười lăm năm của quán Thiên Nga.”

“Biết nhìn hàng đó.”

Thấy hai người này không có vung tay đánh nhau hay lao vào ẩu đả như mong đợi, đừng nói là quần chúng dưới đài, ngay cả quan hành hình đứng bên cạnh cũng nhìn mà trợn mắt há mồm.

Lục Triển Tinh đã là tử tù, nhưng lúc này Cố Mang chưa phản quốc, tuy rằng không còn quân hàm, nhưng uy thế tích lũy suốt thời gian vẫn còn đó, vì vậy quan hành hình không muốn mà cũng không dám ngang nhiên làm khó Cố Mang.

Gã do dự nói: “Cố… khụ, ngài xem quy chế cơm chém đầu…”

“Tốt xấu gì cũng làm anh em một hồi, ta tới tiễn huynh ấy.” Cố Mang ngẩng đầu: “Phiền quan gia tạo thuận lợi cho.”

Nói sao đi nữa Cố Mang cũng là mãnh thú trên thần đàn và chiến thần bất bại của Trọng Hoa. Nói sao đi nữa thời Cố Mang lừng lẫy cũng chưa từng lên mặt hà hiếp người khác, không có thù riêng với ai.

Trước đôi mắt như ngọc đen của y, quan hành hình từ
từ bại trận, cuối cùng thở dài lùi sang một bên.

Theo thái dương càng lên càng cao, đồng hồ mặt trời nén ra ảnh ngược còn đậm màu hơn nước mực.

Lục Triển Tinh uống rượu, mỉm cười nói chuyện với Cố Mang. Hẳn vì là người sắp chết, có nói thêm mấy lời thù hận cũng vô dụng, hai người họ không ai nhắc đến thất bại trên núi Phượng Minh.

Càng lúc càng gần giờ hành hình, dẫu cho nắng trời gay gắt bỏng rát, không khí cũng bắt đầu tràn ngập mùi vị liên quan đến cái chết. Chúng dân đến xem hành quyết nhìn đồng hồ mặt trời, cổ họng nuốt mấy cái, ai cũng từ từ trở nên căng thẳng. Mà người ít căng thẳng nhất lại là kẻ sắp chết và bạn tiễn đưa.

Rốt cuộc rượu cũng cạn.

Cố Mang hỏi: “Huynh còn tâm nguyện gì không?”

Lục Triển Tinh cười nói: “Nhiều lắm.”

“Vậy ta có thể giúp huynh chuyện nào?”

Lục Triển Tinh nói: “Thay ta nếm thêm nhiều Lê Hoa Bạch.”

“Được.”

“Thay ta ngắm thêm nhiều người đẹp cảnh đẹp.”

“Được.”

Lục Triển Tinh ngẫm nghĩ, cuối cùng nâng tay vuốt quân phục của Cố Mang: “… Mang Nhi, bộ đồ này, về sau đừng mặc nữa.”

Chậu than bên pháp trường nổ tanh tách, Cố Mang rũ mi, nét mặt nhìn có vẻ ảm đạm, lại có chút thâm sâu khó dò. Nét mặt này của y, hầu hết mọi người ở đây đều không hiểu ra sao.

Ngoại trừ Mặc Tức.

Mặc Tức biết rõ lúc này Cố Mang đã quyết tâm làm phản, câu nguyện vọng lâm chung của Lục Triển Tinh vốn dĩ là mong Cố Mang có thể giải ngũ về quê, không cuốn vào mưa máu gió tanh nữa.

Chỉ là Lục Triển Tinh không biết rằng, Cố Mang đích thực không bao giờ mặc lại quân phục của Trọng Hoa nữa, nhưng Cố Mang sẽ thay chiến giáp đen tuyền của nước Liệu, sau đó bước lên con đường đẫm máu không lối về.

Cố Mang không trả lời ngay, y cúi đầu, lông mi như xơ bông run nhẹ.

Cuối cùng y cười nhạt một tiếng, nói: “Được. Không bao giờ mặc nữa.”

Ánh mắt của Lục Triển Tinh sáng lên, gương mặt lập tức giãn thành nụ cười.

“Lời này là thật sao?”

“Ta đã gạt huynh bao giờ đâu.”

Lục Triển Tinh cười ha ha: “Từ nhỏ đệ đã thích gạt người, gạt ta tới lớn luôn.” Cười một hồi, ý cười như lá xuân xòe ra nơi đuôi mắt lại nhạt đi đôi chút.

Cố Mang hỏi: “Còn chuyện gì muốn nói không?”

“…” Đáy mắt của Lục Triển Tinh hiển hiện chút dịu dàng, đây là nét mềm mại Mặc Tức chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt ngạo nghễ như hổ sói này.

Lục Triển Tinh nói: “Mang Nhi, lập gia đình sớm đi.”

Cố Mang: “…”

“Mọi khi đệ cứ hay ồn ào nhặng xị, nhưng anh em chúng ta quen nhau nhiều năm như thế, ta biết đệ vẫn luôn muốn có một nơi mình thật sự thuộc về.” Lục Triển Tinh nói đầy ẩn ý: “Đệ cũng lớn tướng rồi, nếu đã chơi đủ thì quay đầu lại đi… vậy thì ta cũng…”

Lời còn chưa dứt đã bị Cố Mang cắt ngang, Cố Mang hỏi: “Năm nay Lục thúc thúc mấy cái xuân xanh rồi?”

Lục Triển Tinh trừng to mắt, bĩu môi: “Ta đang quan tâm đệ đấy, sao đệ không biết tốt xấu gì hết vậy.”

Đang định nói thêm, chợt nghe một tiếng rít bén nhọn, tu sĩ trên chòi gác đài cao ngửa đầu thổi kèn bò Tây Tạng, tiếng vang “ù ù” rung chuyển cả đất trời. Quan xướng lệnh gân cổ hét lớn:

“Canh giờ sắp đến!”

Canh —— giờ —— sắp —— đến ——

Mặt trời chói mắt đã lên đến giữa không trung, ánh sáng trắng xóa chiếu rọi chúng sinh mờ mịt, chiếu rọi sắp rời đi và sắp ly biệt, chiếu rọi người nườm nợp đứng xem.

Đây là kết thúc của đôi anh em thuở ấu thơ này.

Cố Mang bình tĩnh nhìn Lục Triển Tinh, bình tĩnh như thể hai người chẳng qua chỉ sắp chia binh hai ngả vì nguyên nhân chiến lược, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau.

“Đi đây.” Cố Mang nói.

Lục Triển Tinh cười: “Đệ cân nhắc lời của ta đi.”

Cố Mang nhìn hắn chăm chú, cuối cùng mới đáp: “… Được, ta sẽ.”

Dứt lời, trường bào lê trên đất, Cố Mang đi xuống từ thềm cao nhỏ hẹp trên đài hành hình.

Quan hành hình bước lên một bước, nâng tay cầm dùi đồng bọc vải đỏ gõ chuông, kim loại va nhau phát ra tiếng vang inh ỏi. Quan hành hình lấy hơi quát lớn: “Canh giờ đã —— đến!”

Không có cấm vệ quân thúc ngựa chạy đến giơ lệnh tiễn hô “Đao hạ lưu nhân!” như thoại bản thường kể, cũng không xuất hiện cảnh Lục Triển Tinh bạo động phản kháng, càng không có ai xông lên cướp ngục.

Trên đời này không có nhiều chuyện bày trận chỗ chết thì lại sống, chỉ có vài người ít ỏi được mệnh trời ưu ái.

(4) Bày trận chỗ chết thì lại sống: Là một kỹ thuật tác chiến, bày quân ở chỗ không thể rút lui, trong hoàn cảnh chỉ còn đường chết, binh sĩ sẽ liều mạng chiến đấu, cố gắng giết địch.

Lục Triển Tinh và Cố Mang, một người trên đài, một người dưới đài, hai bên nhìn nhau, không khỏi nghĩ đến một câu Lục Triển Tinh từng nói khi tòng quân vào nhiều năm về trước:

“Ta không muốn chết tí nào hết, ta chỉ muốn làm ngàn năm vương bát vạn năm rùa, cưới hai ba cô vợ, sinh một đám con nít, cuộc sống ấy tiêu dao tự tại biết nhường nào.”

(5) Ngàn năm vương bát vạn năm rùa: Vương bát cũng có nghĩa là rùa, theo truyền thống văn hóa Trung Quốc, rùa là biểu trưng của sự trường thọ. Đoạn này ý bảo Lục Triển Tinh muốn sống thọ.

Cố Mang lại phì cười: “Bây giờ huynh lên chiến trường rồi, đầu giắt trên lưng quần, huynh còn cách nào làm ngàn năm vương bát vạn năm rùa của huynh?”

Lục Triển Tinh chẳng hề kiêng dè. Hắn vuốt cằm, nói nửa đùa nửa thật: “Nói cũng phải, vậy chi bằng để ta nghĩ xem chết thế nào mới là chết có ý nghĩa.”

“Thế nào mới tính là chết có ý nghĩa?”

“Tốt nhất là ta trúng ảo thuật của nước Liệu, trong ảo thuật toàn là những mỹ nữ tuyệt thế, đuổi theo ta muốn ấy ấy với ta, ta từ chối thì bất kính, cuối cùng chết vì tinh tẫn nhân vong.” Lục Triển Tinh cười nhăn nhở, lắc chân nói: “Ái chà, kết cục quá tuyệt vời.”

Lúc đó bọn họ thật sự không tin cũng không sợ, chuyện sống chết chỉ như trò đùa với hai người họ thôi.

“Hoặc bị một nữ ma đầu đẹp tuyệt trần của nước Liệu giết chết, tốt nhất là nàng coi trọng ta, ta sống chết không chịu, nàng hiếp trước giết sau, oa, kích thích quá ——”

Cố Mang cười mắng: “Có cái nào bình thường không vậy?”

“Bình thường thì có gì thú vị.” Lục Triển Tinh liếm môi cười nói: “Cùng lắm chỉ là da ngựa bọc thi hài, một đám bạn bè vây quanh ta buồn bã tiếc thương, chảy hai hàng lệ. Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.”

Nhưng nào ai ngờ được, thì ra kết cục tệ nhất mà lúc đó Lục Triển Tinh có thể nghĩ ra cho mình còn tốt hơn tương lai thật sự của hắn nhiều.

Thì ra làm một binh sĩ, kết cục cuối cùng của hắn không phải là da ngựa bọc thi hài, mà là lưng đeo tội nghiệt, sỉ nhục và bất lực chết trên đoạn đầu đài của Trọng Hoa.

Không có ai khóc, không có ai buồn bã tiếc thương chảy hai hàng lệ vì hắn cả.

Cái gọi là bạn bè, cuối cùng chỉ còn mỗi Cố Mang.

Đao phủ cầm loan đao lưỡi rộng bước lên một bước, thanh đao sáng loáng trong tay giơ thật cao.

Tóc mái tán loạn của Lục Triển Tinh bị gió thổi bay, hắn nhìn Cố Mang đứng dưới đài, khóe miệng nhếch thành một nụ cười thoải mái.

“Trảm!”

Một tiếng chia cách rơi xuống, từ nay âm dương cách biệt

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện