Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 86


trước sau

“Ngài không có gì muốn nói với tôi sao?” Đi được vài bước, Xuân Thiên đột nhiên quay đầu hỏi hắn.

“Nói gì? Cô muốn nghe gì?” Hắn dịu dàng nhìn nàng.

“Thì cứ nói, sau này có còn gặp nữa đâu.” Nàng nói, “Lý Vị, tôi ghét ngài, về sau không muốn nhìn thấy ngài nữa.”

Rất lâu sau, hắn khẽ giọng đáp lời nàng: “Được, vậy sau này không gặp nữa.”

Nàng nhướng mày, cười vô cùng rạng rỡ.

“Vậy chúng ta ai đi đường đó, không được quay đầu.” Nàng cười, “Sau này không gặp, Lý Vị.”

Nàng chầm chậm đi một quãng xa, rẽ qua ngõ nhỏ, lấy ra chiếc còi đồng đeo ở cổ đặt trong tay vuốt ve, rồi sau đó, dùng sức thổi lên.

Đây là lần đầu tiên nàng thổi còi đồng.

Tiếng còi đồng không hề chói tai, vang vọng và mộc mạc, thanh âm quanh quẩn mọi ngóc ngách trong con ngõ.

Chốc lát, đằng sau truyền tới tiếng bước chân, từ xa đến gần, dừng ngay sau lưng nàng.

“Xuân Thiên.” Cách biệt ba năm, lần đầu hắn gọi tên nàng.

Nàng ngừng thổi còi, ngoảnh đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, mỉm cười: “Đã nói là sau này không gặp, không được quay đầu, ngài về làm gì chứ?”

Rốt cuộc gương mặt hắn cũng nổi sóng, ánh mắt sâu thẳm khó lường nhìn chiếc còi đồng trên tay nàng.

Năm đó, hắn nói, nếu ta đi xa, tiếng còi sẽ gọi ta quay về.

Nàng cầm còi đồng ném mạnh về phía hắn, đầu ngẩng cao, bộ diêu cài tóc kêu lách cách: “Một cái còi nát thôi, chẳng phải đồ hiếm gì, trả cho ngài đấy.”

Còi đồng rơi xuống cạnh giày hắn, hắn cúi người nhặt lên nắm trong tay mình, tiến lại gần nàng, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, rồi mở ra, hỏi nàng: “Xuân Thiên, cô muốn ta làm thế nào đây?”

Nàng im thin thít, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Mắt hắn sâu hút, khuôn mặt sáng ngời mãi mãi là vẻ điềm nhiên bình thản ấy, thật là khó ưa.

Đôi mắt mèo tròn tròn của nàng hung hăng trợn trừng, trong mắt dần dần trào lên lửa giận và hờn tủi. Hai tay nàng cuộn thành nắm đấm, dồn hết lực đấm vào ngực hắn: “Ngài là tên khốn kiếp, vì sao phải tới Trường An, ngài ở Trường An lâu như thế, vì sao không tới gặp ta.”

Nàng giận dữ quát hắn: “Vì sao ngài lại đối xử với ta như vậy, vì sao không thể tốt với ta một chút.”

Hắn mặc nàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay lên người mình, đứng bất động tại chỗ, nhẹ nhàng thở dài: “Xuân Thiên.”

Nàng trút hết mọi sự tức giận, nước mắt đổ rào rào, nàng mở cặp mắt ướt đẫm, ngửa đầu hỏi hắn: “Lý Vị, liệu ngài có đặt người nào trong tim hay không?”

Khi nàng thích hắn, liệu có phải hắn cũng cất giấu nàng tận sâu dưới đáy lòng?

Nếu không thích thì ánh mắt hắn sao sẽ thân thuộc và dịu dàng đến thế, nhịp tim sao sẽ mãnh liệt tới vậy, đêm ở Y Ngô đó vì sao hắn lại hôn nàng thật sâu, vì sao lại không ngừng gọi tên của nàng.

Lúc ấy nàng khờ dại, không đủ để hiểu. Đến khi lớn hơn một chút, ngày ngày nghĩ về nó, mới mơ hồ nhận ra thâm ý của hắn.

Hắn vươn tay lau đi dòng lệ kéo dài trên mặt nàng, dịu giọng nói: “Đừng khóc.”

“Lý Vị, ngài hãy trả lời ta.” Nàng phẫn nộ, “Ai ở trong tim ngài?”

“Là nàng.” Hắn nắm đôi bàn tay trắng như phấn phiếm hồng của nàng, bất đắc dĩ buông tiếng thở than, “Chỉ có nàng, lòng ta chỉ có nàng.”

“Vậy vì sao… vì sao lại từ chối ta, vì sao lại đẩy ta ra?” Mắt nàng đỏ quạch, mặt thấm đẫm nước mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn: “Vì sao mãi không đến tìm ta?”

Hắn bất lực thở dài một hơi.

“Vì nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ.” Hắn nói, “Nàng quá nhỏ, vừa mới trưởng thành, chưa trải nghiệm nhiều. Tới lúc nàng gặp được những người khác, ngắm nhìn những phong cảnh khác, nếm trải cuộc sống khác, nàng mới biết, đâu là tốt, đâu là thứ mình cần.”

“Mà ta hai bàn tay trắng, không thể cho nàng tất cả.” Hắn khom lưng nhìn nàng chăm chú, “Thứ ta có thể cho nàng, chỉ có tấm lòng này, thế thì ít quá.”

“Nàng vừa thông minh vừa xinh xắn, ở Trường An, nàng sẽ gặp được công tử hào kiệt, được sống giàu sang, cả đời vô lo. Càng gặp nhiều người là nàng sẽ biết, thực ra ta không có gì tốt cả. Trên đời này người hơn ta có hàng ngàn hàng vạn. Lý Vị ta chẳng đáng nhắc đến.”

“Trong tim ta có nàng.” Hắn nói, “Muốn nhìn nàng, ở cạnh nàng, lại không dám tới gần nàng.”

“Sao ngài có thể áp đặt cách nghĩ của ngài lên ta chứ, để ta phải một mình lâu như thế.” Nàng gào khóc, tủi thân muôn phần, “Ta là ta, đâu phải người khác, cũng đâu phải ngài, ta có suy nghĩ riêng của mình.”

“Ta chỉ cần ngài, chỉ cần tâm ý của ngài, với ta mà nói, nó hơn cả vạn vật thế gian.”

Hắn áp tay nàng lên lồng ngực mình, nơi con tim đang đập, thở dài xót xa: “Trước đây chưa có một ai yêu nó, nên ta không biết giá trị của nó là bao nhiêu, chỉ biết coi nó là thứ không đáng một đồng.”

Lòng dạ nàng chua chát đau đớn, nàng đã nghĩ về hắn bao nhiêu lâu, nghĩ đến nỗi nản lòng thoái chí, nhưng hắn vẫn thờ ơ, để lại mình nàng trong cơn hoảng loạn mất mát.

Nàng túm lấy một tay hắn, vén cao tay áo, cắn phập một phát vào tay hắn đầy hận thù, muốn chuyển mọi nỗi đau của nàng sang da thịt hắn, cho hắn nếm thử nỗi khổ của nàng.

Hắn vẫn nhìn nàng không nhúc nhích.

Vị tanh ngọt ấm nóng chạm đến đầu lưỡi, nàng mút giọt máu tràn ra, hàm răng sắc nhọn làm sâu thêm vết thương.

Nước mắt nóng rẫy rơi trên cánh tay hắn. Hắn bèn đưa tay kia ra, khẽ gạt đi giọt nước mắt của nàng.

Nàng vừa khóc vừa cắn, cuối cùng miệng tràn ngập mùi máu tanh. Nàng thôi cắn, thấy tay hắn có máu tươi chảy xuôi, một mảng mơ hồ.

Nàng với hắn, từ trước tới nay luôn luôn mềm lòng.

Run rẩy vươn đầu lưỡi hồng hào liếm vết thương của hắn, nàng cất giọng hỏi hắn trong làn nước mắt giàn giụa: “Có đau không?”

Chưa một ai từng hỏi hắn có đau hay không.

“Bắt đầu từ lúc ra khỏi Ngọc Môn Quan, ta đã gặp một người, người ấy đi cùng ta qua một đoạn đường rất dài, người ấy đã cứu ta, đã dạy ta, an ủi ta.”

“Ngày ngày đêm đêm, trong mắt và trong giấc mơ ta chỉ có người ấy.”

“Khi đó ta còn nhỏ, không biết phải nói ra tâm ý của bản thân thế nào, không biết phải giữ người ấy ra sao. Nhưng ta luôn biết, ta muốn ở cạnh người ấy, ta muốn suốt đời bên cạnh người ấy.”

“Ta cũng không cần mũ phượng khăn quàng, cáo mệnh phu nhân, vinh hoa phú quý. Thứ ta cần chỉ có trái tim của một người mà thôi.”

“Đừng nói nữa, Xuân Thiên.” Hắn cúi thấp người, nâng lên gương mặt đầm đìa nước mắt của nàng, dùng môi mình lấp kín môi nàng.

Hắn đã nếm trải nỗi đau vì tương tư chẳng thua kém gì vết thương hắn từng phải chịu trong quá khứ. Rồi sẽ có một ngày vết thương khép miệng, nhưng nỗi nhớ thì mãi không bao giờ chấm dứt.

Cuộc đời hắn trước đây luôn là kiểu tiếp nhận yêu cầu người khác dành cho hắn, thực sự không có dũng khí chủ động chạm vào nàng.

Hắn cũng yếu đuối.

Nụ hôn này cực nóng mà thâm tình, thống khổ mà đè nén.

Nàng nhiệt liệt đáp trả hắn.

“Đừng bỏ lại ta nữa, đừng buông tay ta, Lý Vị.” Nàng nỉ non giữa môi lưỡi hắn, giữ chặt lấy hắn, “Ta chỉ có thể ở cùng với chàng.”

“Nếu còn bỏ ta nữa, ta sẽ hận chàng thật đấy.”

“Được.” Hắn trả lời nàng, “Xin lỗi, đã bỏ nàng ở lại.”

Nhưng may mắn thay, người hắn gặp là nàng, một con người nhỏ bé ngây ngô mà dũng cảm.

Xin lỗi, ta sẽ dùng quãng đời còn lại của mình bảo vệ cho nàng.



Lý Vị và Trường Lưu đi đón nhà bạn thân từ Cô Tô về.

Gia Ngôn cưỡi ngựa đằng trước, trông thấy hai người, cười to la: “Chú Lý, Trường Lưu!”

“Gia Ngôn.” Trường Lưu cười chạy tới bắt tay bạn tốt.

Gia Ngôn giật mũ trùm đầu của mình xuống, kéo bím tóc em gái: “Tiểu Anh Đào, gọi anh đi.”

Mái đầu bé xíu run run ló ra khỏi vòng tay, là một em bé gái da dẻ trắng nõn nà, tóc màu hạt dẻ. Con bé hơi xấu hổ, nói với Trường Lưu bằng giọng sữa non nớt: “Anh ơi.”

Trường Lưu cười thoải mái, lấy từ trong tay áo ra một loại quả ngọt đưa cho con bé.

Tiểu Anh Đào trông khuôn mặt tươi roi rói của Trường Lưu, cặp mắt đen đong đầy ý cười cứ nhìn mình hoài, thế là con bé bèn bịt hai mắt, uốn éo thân mình nhỏ nhắn trốn vào lòng Gia Ngôn.

Xe ngựa chậm chạp đến gần, Hách Liên Quảng dìu cô vợ đang khiêng bụng bầu, hai người thấy Lý Vị thì đều cười: “Lý Vị, lâu rồi không gặp.”

Lục Minh Nguyệt đã bầu sáu tháng, eo lưng đẫy đà, hai má có thịt hơn, giữa hàng mày toát lên nét mặn mà quyến rũ, hẳn là những năm này có cuộc sống như ý, vợ chồng đằm thắm.

Chị đỡ eo hỏi bạn cũ: “Xuân Thiên đâu?”

Lý Vị sờ mũi, cười nói: “Sắp đến ngày cưới, mấy ngày nay nàng ấy không ra ngoài, đành nhờ tôi đi tiếp đãi mọi người.”

“Chúc mừng.” Hai vợ chồng cùng cười bảo, “Vội vội vàng vàng, cuối cùng kịp đám cưới hai người.”

Ngày cưới được định vào mùa thu năm nay, Lý Vị không muốn đợi thêm nữa.

“Không dễ dàng gì.” Hách Liên Quảng đồng cảm vỗ vai Lý Vị.

Quá trình hỏi cưới quả thực không hề dễ. Dù Tiết phu nhân miễn cưỡng gật đầu chấp nhận mối quan hệ của cả hai, nhưng vẫn phẫn uất vì hắn khiến Xuân Thiên uổng phí ba năm ròng giày vò khổ sở. Cộng thêm việc vị trên cao kia khó chịu quấy rối, lúc nào hắn cũng vấp phải trắc trở, chịu biết bao thử thách gay go.

Xuân Thiên vẫn còn giận hắn, đôi lúc cũng vui vẻ khi thấy hắn gặp bất lợi, đôi lúc cũng đau lòng khi hắn bất lực. Nàng nói nửa thật nửa giả với hắn: “Hay là, chúng ta trốn đến Cam Châu đi.”

Hắn sờ đầu nàng: “Đã đồng ý với nàng thì nhất định phải làm tốt.”

Hắn luôn là người nói ít làm nhiều, nàng đối xử với hắn bằng một phần chân thành, sau khi đã nhận định, hắn muốn trả cho nàng mười phần như thế.

Sau đó hắn có tới phủ thái tử mấy chuyến. Qua vài lần khó khăn, rốt cuộc được diện kiến thái tử. Nói chuyện cả buổi, việc cưới xin cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi.

Sống ở Trường An là vấn đề nan giải, Lý Vị gần như bỏ hết mọi thứ mình có, mua một căn nhà khang trang để đón dâu, mấy hôm nay đã trang hoàng giăng đèn kết hoa, không khí tưng bừng hân hoan.

Tiết phu nhân gả con gái, cơ hồ dốc sạch túi. Vì muốn bà vui, Tĩnh vương còn góp rất nhiều tài sản riêng của Tĩnh vương phủ, danh mục của
hồi môn xa xỉ khiến kẻ khác tặc lưỡi. Xem xong, Xuân Thiên chuyển cho Lý Vị, Lý Vị đọc rồi trả nàng, giọng nhàn nhạt: “Khi nào Tuế Quan lớn hơn một chút thì đưa lại cho thằng bé.”

Hôn sự của hai người không làm quá phức tạp, chỉ mời vài người thân bạn bè quen thuộc, Trường Lưu cũng mời mấy người bạn đồng môn. Song do có Tĩnh vương muốn phô trương, và cả sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Đoàn Cẩn Kha và Bà Sa, khách khứa hôm đó đến suýt nữa giẫm sập bậc cửa trong nhà.

Thái tử không tới, nhưng trước mặt các tân khách, người ở phủ thái tử lại đưa danh sách quà tặng đến, khiến quần chúng nhất thời xôn xao.

Khách khứa càng hoang mang hơn về thân phận của Lý Vị.

Tuế Quan được nuông chiều quen, thằng bé chạy lăng xăng khắp nhà. Bắt gặp Trường Lưu chơi cùng một cô bé cái trắng trẻo trong sân, nó “ơ” một tiếng hỏi, “Anh Trường Lưu, em gái nhỏ nhà ai đến thế ạ?”

Tiểu Anh Đào trông thấy quả su su trong tay Tuế Quan, bèn chỉ vào: “Tiểu Anh Đào, muốn!”

“Là em gái nhỏ nhà chú Hách Liên Quảng.” Trường Lưu nói, “Em có muốn chơi cùng Tiểu Anh Đào không?”

Tuế Quan ngồi chồm hổm, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bằng miếng đậu hũ của con bé, cười hi hi: “Tiểu Anh Đào, em xinh thật đấy.”

Đêm tân hôn, nến bạc cháy cao, mẫu đơn túy lúy.

Lý Vị đã mấy năm không uống rượu, sau mấy tuần rượu với khách khứa, mặt mũi hắn ửng đỏ, ngấm men say ngà ngà, được mọi người cười ầm ầm đưa vào phòng cưới. Ầm ĩ nửa buổi trời, người trong phòng mới lục tục giải tán. Cuối cùng bà hỉ đóng cửa: “Lang quân, tân nương, nghỉ ngơi thôi.”

Xuân Thiên ngồi ngay ngắn ở mép giường, cúi đầu ngắm nghía chiếc quạt tròn uyên ương trong tay. Chuỗi ngọc hai bên tóc mai rủ xuống, che khuất nửa gò má nong nóng của nàng.

Khi căn phòng trở nên im ắng, tiếng khách khứa ồn ào dần trôi xa, nàng ngẩng đầu. Lý Vị mặc bộ đồ cưới đỏ rực từ trên xuống dưới, hai mắt sáng trong không gì sánh được, đứng trước cửa nhìn nàng đăm đắm, khóe môi vương nụ cười.

Nàng dời mắt sang chỗ khác, liếc nhìn lung tung tứ phía.

Bước chân lại gần, nàng ngửi thấy mùi rượu, sau đó là hơi thở và bóng hình hắn, vững vàng đứng trước mặt nàng.

Hắn khom lưng, tìm một chỗ trên đỉnh đầu gắn đầy châu ngọc của nàng, vò vò tóc nàng, hỏi nàng: “Có mệt không?”

“Đầu… nặng muốn chết.” Nàng nhăn mặt nhíu mũi, “Cổ nhức.”

Hắn khẽ cười, cúi xuống hôn tóc nàng: “Để ta tháo vòng hoa cho nàng.”

Trước tấm gương đồng, nàng ngồi, hắn đứng phía sau cúi đầu lần mò trâm vòng trên đầu nàng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với những thứ trang sức tinh xảo này của đàn bà con gái. Hắn chậm rãi rút trâm hoa trên đầu nàng ra, kế tiếp là vòng hoa, thoa cài, bộ diêu, sau đó là chuỗi ngọc đeo cổ, trân châu dây ngọc, sau đó nữa là cặp khuyên minh châu trên tai.

Suối tóc choàng qua vai, dày dặn mượt mà tựa dải lụa, dài tận thắt lưng. Hắn đặt trong tay áng chừng, hồi tưởng khung cảnh năm đó, lòng nghĩ, khi ấy sao hắn lại nỡ tận mắt nhìn nàng cắt đi mái tóc dài này.

Trút bỏ sức nặng ngàn cân, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, vặn vặn cổ mình.

Bỗng có bàn tay dịu dàng bóp vai và cổ nàng, giúp nàng xua hết cơn đau nhức.

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu, hai người kề sát nhau, chóp mũi hắn mơn trớn mũi nàng, thấp giọng thầm thì: “Xuân Thiên…”

Nụ hôn rực lửa hạ xuống, run run in lên trán, mũi nàng, cuối cùng là cánh môi đỏ phơn phớt, cái lưỡi ngát hương. Nàng vô lực đón lấy hơi thở hỗn độn của hắn, vươn tay nắm tay áo hắn.

Kết thúc nụ hôn sâu, Lý Vị dừng lại, Xuân Thiên sớm đã mềm tan trong vòng tay hắn, ánh mắt mê ly, môi mọng hơi sưng.

Hắn hít sâu một hơi, mất hồi lâu để bình ổn tâm trạng, đỡ vai nàng cười khổ: “Đói bụng rồi phải không, ăn chút gì đi.”

Có đậu phộng, táo đỏ, quả nhãn, hạt dưa, thạch lựu nằm rải rác giữa chăn gối. Lý Vị và Xuân Thiên ngồi cạnh nhau ở mép giường, hắn bóc, nàng ăn. Đêm tĩnh lặng như thế, nến đỏ cháy bập bùng, rôm rốp, là tiếng nàng cắn nhân hạt.

Hắn giơ nhân hạt thông đã bóc vỏ, mỉm cười nhìn nàng, khẽ tựa vai vào thành giường: “Nửa đêm chuột đi kiếm ăn.”

Miệng nàng nhét đầy đồ ăn, sung sướng nhướng mày: “Tất cả là nhờ chủ nhà siêng cho ăn.”

Nàng nuốt đồ xuống, hai má vẫn phồng như cái trống. Lý Vị đưa tay nắn nắn làm môi nàng chu cả lên.

Hắn lén hôn thêm một cái nữa, nhìn cặp mắt sáng ngời trong veo của nàng, tim nhũn ra, bóp hai má nàng: “Ngủ đi.”

Bấy giờ đã hơn nửa đêm, tiếng giọt đồng hồ điểm canh ngân dài, hai người đã mệt mỏi suốt một ngày nên súc miệng cởi đồ rồi đi nghỉ.

Hắn duỗi tay gảy cái móc vàng móc ở màn, một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, tấm màn vàng đính hoa lựu rơi xuống chắn mọi tia sáng từ ngọn nến ở ngoài.

Hai người quy củ nằm ngửa.

Lòng Xuân Thiên dâng một cảm giác kích động không rõ.

Nàng xoay người, đối mặt với hắn, kéo tay áo hắn.

Hắn cũng quay về phía nàng, vươn tay ôm sát nàng vào lòng: “Ngủ một giấc đi, hôm nay nàng vất vả quá rồi.”

Nàng nằm trong lòng hắn nhắm mắt, ngửi mùi trên người hắn, cảm thấy tâm thần an ổn, tay chân rã rời, nhỏ giọng nói: “Hôm nay coi như em đã thỏa ước nguyện.”

Đầu ngón tay hắn lướt trên đôi mày thanh tú của nàng.

Thật lâu sau, nàng khẽ lầm bầm: “Lý Vị, đêm ở Y Ngô, là thật đấy.”

“Ta biết.” Hắn đáp lời nàng, “Lục Châu từng nói với ta.”

“Đôi lúc em nghĩ, nếu đêm đó cứ ở trong lòng chàng, đợi chàng thức dậy… liệu chúng ta có khác không…”

“Ta sẽ không bỏ lại nàng ở Cam Châu.” Hắn thở dài, “Vì sao phải gạt ta?”

“Đúng vậy… vì sao phải gạt chàng.” Bàn tay mềm mại của nàng xoa nhẹ má hắn, “Em sợ khi mở mắt sẽ là tình cảnh khó xử, chàng hối hận, em áy náy, khi đó còn có Lý nương tử…”

“Bất luận là mơ hay thực, ta cũng không nên.” Hắn lần nữa thở dài, “Ta bỏ nàng lại trong tình cảnh ấy…”

Nàng dùng môi ngăn lời hắn nói, tay ôm lấy hắn, cái lưỡi ngọt ngào luồn sâu truy đuổi hắn.

Như có làn gió lùa qua, móc vàng chuyển động leng keng. Tấm màn vải khẽ phất phơ tạo thành một hình cắt dày đậm giữa ánh nến.

Áo cưới diễm lệ xõa bên giường rồi trượt xuống đất theo rung chuyển của tấm màn. Áo ngoài đỏ thẫm xanh lục, đai lưng mạ vàng nạm ngọc, trung y mỏng manh trắng tuyết, chồng chất bừa bộn. Nằm trên cùng là chiếc yếm nhũ đỏ hình cánh ve sầu. Hai cành sen Tịnh Đế*, cành lá quấn quýt, trong người có ta, trong ta có người.

*Sen Tịnh Đế: ý chỉ đôi vợ chồng mặn nồng.

Nến lập lòe phát ra tiếng xì xèo, bắn ra mấy đốm lửa nhỏ, bấc đèn đã cháy cả một đoạn dài, lại chẳng người nào đến cắt.

Đóa mẫu đơn e ấp cắm trong lọ ngọc, nụ hoa mới hé nở thì bị gió mơn man chòng ghẹo, lá hoa rung rinh, nhụy hoa nhỏ sương, kín đáo gợi tình.

Chẳng thể phân biệt rõ là tiếng thở dốc hay tiếng rên, cơn gió mạnh bạo hơn làm một cánh hoa lìa nụ, nhẹ nhàng đung đưa rồi đáp xuống xiêm y khắp mặt đất, nhuộm sắc đỏ nhạt.

Hắn ôm nàng, ngón tay lau đi giọt nước mắt tuôn không ngừng của nàng, vừa đau lòng vừa ảo não: “Đau sao?”

Nàng gật đầu.

Mày hắn cau chặt, thần sắc hoang mang: “Ta xoa nhé?”

“Em khóc không phải vì đau.” Nàng khụt khịt mũi, “Em không bao giờ muốn rời xa chàng nữa.”

Nàng vẫn ấm ức vì hắn từng buông tay.

“Nàng yên tâm, không bao giờ rời xa nữa.” Lòng hắn nhói đau cùng cực, lưu luyến hôn nàng, “Mãi mãi không, về sau ta sẽ là cái bóng của nàng, sẽ luôn ở đây.”

(còn tiếp) 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện