Nghe được những lời này của cậu, Lâm Hề Trì hít hít mũi, tiếng nói dừng lại một lúc như là tự hỏi, thực mau liền ngắt điện thoại.
Động tác rất dứt khoát quyết đoán, không suy xét cảm nhận của người đối diện.
“……” Hứa Phóng sờ sờ giữa mày, đứng lên, một tay chống eo, dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, biểu tình giống như sắp nổ tung.
Cậu hít một hơi thật sâu, vừa muốn gọi lại, di động lại rung.
Lâm Hề Trì gửi cho cậu 1 hình ảnh.
Hình ảnh là một phòng nhỏ, ở giữa đặt một màn hình, dừng lại ở câu hát đang hiện trên màn hình, còn có hình ảnh mấy chai rượu trên bàn.
Hứa Phóng ngay lập tức biết đây là chỗ nào.
Là khu KTV gần nhà.
Trước kia cùng bạn học cấp 3 đi chơi, bọn họ thường xuyên liền tới nhà này
Hứa Phóng híp mắt lại nhìn vài giây, lập tức ra cửa.
Bởi vì Lâm Hề Trì chưa nói với cậu phòng, Hứa Phóng đến lễ tan hỏi, mấy người phục vụ xem sắc mặt cậu đen si, tưởng trả thù, cũng không dám tùy tiện nói.
Nhìn bộ dáng bọn họ vẫn luôn ấp úng, Hứa Phóng không kiên nhẫn, trực tiếp đi vào từng phòng tìm.
Cuối cùng ở một căn phòng nhỏ tìm được Lâm Hề Trì.
Đẩy mở cửa, là tiếng nhạc đinh tai nhức óc và mùi rượu nồng nặc.
Bên cạnh bàn kính để thùng bia màu đen, bên trong chỉ còn hai chai, trên mặt đất có rượu rớt ra.
Lâm Hề Trì ngồi ở góc sô pha, lưng dựa vào ghế, lông mi buông xuống, ánh sáng trong phòng không đủ khuôn mặt có vẻ lờ mờ.
Hứa Phóng lạnh mặt, đem đèn bật hết lên, sau đó đi đến máy hát tắt nhạc đi.
Đèn sáng ngời, Lâm Hề Trì lập tức cảnh giác mà nâng mắt, bởi vì cận thị, nàng híp híp mắt, thực mau liền nhận ra cậu, đôi mắt một cong lên, cười tủm tỉm mà nói: “Oa, thí thí tới.”
Cậu không dao động với khuôn mặt tưởi cười của nàng: “Dậy.”
Lâm Hề Trì không nhúc nhích, mắt hạnh to tròn, lông mi chớp, khóe miệng còn cong, vô tội mà nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ đối sự tức giận của cậu không hiểu.
“Cậu biết bây giờ là mấy giờ?” Hứa Phóng cũng yên lặng nhìn nàng, mắt đen như mực, lời nói tức giận, “Cậu không phải bảo không về? Về sao lại đi KTV uống rượu? Cậu có bệnh đi.”
Nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm cậu, đầu còn nghiêng một chút, như là nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.
Hứa Phóng càng tức giận thêm.
Một cô gái uống rượu say như chết, nói cái gì đều nghe không hiểu, không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn giống con thỏ, sẽ không sợ người xấu sao.
Hứa Phóng ép mình bình tĩnh lại, đi qua đi đứng ở trước mặt Lâm Hề Trì.
“Tôi nói lại lần nữa, dậy.”
Lâm Hề Trì vẫn như cũ trợn tròn con mắt nhìn chằm chằm cậu, như là ở cùng cậu giằng co không thôi, ai cũng không chịu thua trước.
Nàng đôi mắt chớp một chút.
Lần hai
Chớp mắt lần thứ 3, hai giọt nước mắt lớn tự nhiên rơi xuống.
Hứa Phóng đột nhiên ý thức được cái gì, cũng bởi vì lo lắng mà đầu óc u mê đã tỉnh táo lại.
Không biết làm sao mà nhìn nước mắt nàng không ngừng rới.
Lâm Hề Trì không che đậy, giống đứa trẻ khóc trước mặt cậu, nhỏ giọng nghẹn ngào rồi không khống chế được nức nở.
Trong ấn tượng, Hứa Phóng đã thật lâu chưa thấy Lâm Hề Trì khóc thương tâm như vậy.
Có một lần vẫn là lúc cấp 2, bởi vì dạ dày cậu có vấn đề bị đưa đến bệnh viện.
Kết quả ngày hôm sau nàng liền tới thăm cậu, hai người ngay lúc đó quan hệ cũng chưa nói tới rất tốt, làm cậu trở tay không kịp chính là, Lâm Hề Trì vừa thấy đến cậu liền bắt đầu khóc, lời dạo đầu gì cũng không có.
Khóc tê tâm liệt phế, như là cậu đã chết , chọc đến người chung quanh liên tiếp nhìn lại.
Lúc ấy cậu suy nghĩ cái gì.
Đã quên.
Trừ bỏ cảm thấy mất mặt, còn có cái gì.
Hình như là hy vọng chính mình nhanh khỏe lên, nàng hẳn là liền sẽ không lại khóc.
Lúc sau cậu không còn có gặp qua Lâm Hề Trì khóc thành như vậy nữa.
Gặp chuyện gì, nàng vĩnh viễn đều không để ý vô tâm.
Bị cậu mắng, bị cậu bắt nạt, bị cậu xị mặt, vẫn như cũ mỗi ngày đều cợt nhả, như là một chút phiền não đều không có.
Ngay cả ngã trên tay xước một mảng lớn, liền một giọt nước mắt đều sẽ không rơi, thậm chí còn có tâm tư đi chọc ghẹo cậu.
Thời gian lâu rồi, Hứa Phóng cũng nghĩ đã quên mất.
Nàng gặp chuyện không như ý, cũng là sẽ rất khổ sở.
Mà cậu, nhìn thấy nàng khóc thành dạng này, cũng sẽ khó chịu nói không nên lời.
“Cậu khóc cái gì.” Hứa Phóng hầu kết lên xuống, ngồi xổm trước mặt nàng nghiêng đầu nhìn biểu tình của nàng.
Thấy nàng nước mắt rơi cang nhiều cậu luống cuống tay chân, “Mẹ kiếp, mình cũng không quá dữ với cậu……”
“……”
“Được, là mình sai.” Thấy nàng một ánh mắt đều không nhìn cậu, Hứa Phóng lập tức thỏa hiệp, “Mình là người tính tình quá kém, lòng dại đọc ác, tội đáng muôn chết, mình không xứng đáng làm con cậu.”
Nghe vậy, tiếng khóc Lâm Hề Trì dần dần nhỏ xuống, mắt ngập nước đỏ hoe, chóp mũi đều khóc đến hồng hồng, thoạt nhìn thập phần đáng thương.
Thấy nàng khóc không dữ dội nữa, Hứa Phóng mới mở miệng lần thứ hai, giọng trầm thấp, rất kiên nhẫn.
“Cậu có phải vẫn muốn ngốc ở đây.”
Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Hứa Phóng: “Vậy chung ta đi nhé?”
Lâm Hề Trì lại nghĩ nghĩ, gật gật nhẹ.
Hứa Phóng: “Có thể đứng không, mình đỡ cậu?”
Lại lắc đầu.
Hứa Phóng nhíu hạ mi, chần chờ nói: “Mình cõng cậu nhé?”
Gật đầu.
Hứa Phóng thở dài một tiếng, đứng lên lấy đồ vật của nàng, ngồi xổm trước mặt nàng: “Đi lên.”
Lần này Lâm Hề Trì không ăn vạ, lập tức ngồi thẳng lên, đôi tay quàng ở trên cổ cậu.
Đôi tay Hứa Phóng dùng sức nâng đùi nàng, nàng cõng đi ra ngoài.
Đi rồi vài bước, Lâm Hề Trì đem gương mặt chôn ở cổ cậu, hô hấp ấm áp thổi vào làn da cậu, cùng với không ngừng rơi xuống nước mắt, theo cổ cậu chảy xuống phía dưới, xẹt qua trái tim cậu, nóng rực đau đớn.
Lại bắt đầu khóc.
Rõ ràng buổi chiều đi học, nàng vẫn