Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 20


trước sau



Đầu Hứa Phóng theo lực nàng đấm hướng sang một bên, sau đó đứng yên tại chỗ, không khí chung quanh phảng phất cũng lây nhiễm tình huống vô cùng gượng gạo.
Cảm nhận được cậu đang tức giận, Lâm Hề Trì chậm rãi thu tay lại hối hận, cố cứu vớt: “Ách…… Là cái chuyện này, trên tóc cậu có con muỗi, con muỗi……”
Rất nhanh, Hứa Phóng xoay đầu lại, động tác cứng rắn như người máy, cậu xoa xoa chỗ vừa mới bị nàng đánh vào, giọng sâu xa, thong thả ung dung hỏi: “Yêu cầu tôi nói cảm ơn?”
“……” Lâm Hề Trì không dám nói tiếp nữa.
Cậu rũ mắt liếc nàng một cái, không nói gì nữa, lại tiếp tục hướng thang máy đi.
Lâm Hề Trì ủ rũ cụp đuôi mà đi theo phía sau cậu, lại lần nữa nhận ra các thói quen nói năng hành động trước mặt Hứa Phóng của mình, cũng rất hận thói quen xấu.
Nàng suy nghĩ nên xin lỗi như thế nào.

Lâm Hề Trì cúi đầu bẻ ngón tay tính.
Nói với cậu không về nhưng lại chờ cậu về rồi lại trộm trở về, hơn nữa trở lại cũng không nói với cậu, cảm giác như cố tình không muốn về cùng cậu, nhưng việc nhỏ này Hứa Phóng sao có thể sẽ để ý;
Tối hôm qua giống như mắng cậu rất nhiều, nhưng với quan hệ bạn bè chơi với nhau từ lâu chắc không tính toán chuyện này;
Vậy chuyện đồ lót? Không được, chuyện này quá mất mặt cũng quá xấu hổ, không thể nói;
Như vậy tính lên, giống như chỉ còn chuyện vừa mới đánh cậu một cái tát.
Cái này giống như thật quá đáng……
Lâm Hề Trì yên lặng mà đứng ở phía sau nhìn chằm chằm tấm lưng rộng của cậu, cần cổ thon dài, lên trên còn mái tóc vẫn ướt.

Trên người quần áo lại sạch sẽ, thoạt nhìn thập phần thoải mái mới mẻ.
Hứa Phóng cũng chưa làm cái gì, cũng chỉ là yên lặng nhìn phía trước, hoàn toàn không giống ngày thường, không muốn để ý đến nàng thì cầm di động chơi.

Giống như bộ dáng thực tức giận.
Thực mau, thang máy ngừng ở tầng của bọn họ.
Cửa mở ra.
Bên trong đã có nửa chỗ có người đứng, thấy có người muốn vào, đều theo bản năng mà dịch ra nhường chỗ.

Hứa Phóng nhấc chân đi vào, Lâm Hề Trì đi theo phía sau.
Vào thang máy, Lâm Hề Trì đứng ở bên cạnh Hứa Phóng, thật cẩn thận mà lén nhìn cậu.
sườn mặt Hứa Phóng rõ ràng, lông mi uốn cong dày dặn, con mắt sâu, mũi thẳng tắp, môi mím nhẹ, hàm dưới đang cắn vào, có thể thấy rõ cơ trên má căng lên.
Còn đang tức giận.
Lâm Hề Trì không có cách, cúi đầu bắt lấy cổ tay của cậu, nắm lại, đặt ở trước mặt mình.
Thấy hành động của nàng, Hứa Phóng nhìn lại, đáy mắt như cũ sâu thẳm, hai mắt không chớp mà nhìn nàng, tay cũng không rút lại.
Lâm Hề Trì mím môi, có chút khẩn trương lại có chút nghiêm túc: “Được rồi, Hứa Phóng.

Cậu muốn đánh, mình cũng có thể cho cậu đánh.”
“……”
Trong thang máy có chút ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại
Tầm mắt người chung quanh như có như không hướng bọn họ nhìn.
“Má trái vẫn là má phải?” Lâm Hề Trì còn giữ bộ dáng rất phối hợp, dùng một cái tay khác chỉ chỉ mặt mình, “Cậu muốn đánh bên nào đều được.”
Hứa Phóng: “……”
-
Ra thang máy.
Lâm Hề Trì đi theo sau Hứa Phóng, cảm giác bước chân cậu rõ ràng so lúc trước nhanh không ít, nàng sốt ruột mà đi theo cậu, tốc độ nhất thời không khống chế tốt, trực tiếp đụng vào trên lưng cậu.
Hứa Phóng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, tức giận nửa ngày rốt cuộc nhịn không được, lạnh giọng hỏi: “Cậu một ngày không làm mình tức chết liền không được thoải mái?”
Lâm Hề Trì sờ cái mũi bị đập vào, lập tức lắc đầu: “Không có.”
Hứa Phóng rũ mắt thấy mũi nàng đỏ lên một chút, còn muốn lại cái gì cũng chưa nói, khẽ hừ một tiếng, lại quay đầu đi phía trước, bước chân thả chậm xuống.
Một đường trầm mặc.
Hai người vẫn luôn đi về phía trước.
Đi đoạn đường ngắn, liền phát hiện phụ cận có một phố ăn vặt, mùi thơm sộc vào mũi, người lui tới tuy không nhiều lắm, lại cũng có vẻ rất náo nhiệt.
Đi đến nơi này, Hứa Phóng mới dừng lại bước chân, quay đầu lại xem nàng: “Ăn cái gì?”
Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ: “Mì đi.”
Nghe vậy, Hứa Phóng nhìn chung quanh một vòng, chọn đại một tiệm mì.
Quán mì không tính rộng, bày 4~5 bàn 4 người san sát nhau, bàn gỗ sạch sẽ màu nâu thẫm, trên bàn để thực đơn cùng một ống đũa.
Lúc này đã qua giờ ăn cơm sáng, cho nên trong tiệm người rất ít, chỉ có một bàn ngồi người, nhưng nhìn qua cũng không giống người tới ăn cơm.
Hai người tìm vị trí trống ngồi xuống.
Rất, bà chủ đi tới, tay cầm quyển sổ nhỏ, một tay khác cầm bút, nhanh nhẹn hỏi: “Hai vị muốn ăn cái gì?”
Hứa Phóng nhìn thực đơn, không chút để ý đáp: “Hai chén mì hoành thánh.”

Lâm Hề Trì không có bất luận dị nghị gì, cúi đầu uống nước trà.
Nàng còn ở tự hỏi cách lấy lòng Hứa Phóng.
Nếu muốn khen ngợi cậu, nàng cũng là có thể làm đến.
Nhưng là Lâm Hề Trì lại nghĩ đến nói câu trước đó của Hứa Phóng “Cậu nói lời như vậy tôi tổn thọ ít nhất hai mươi năm”, nháy mắt có chút thất bại.

Bọn họ quả nhiên vẫn là khá thích hợp cách thức ở chung yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Đại khái là bởi vì có ít người, cửa hàng dọn đồ ăn rất nhanh, Lâm Hề Trì còn không có nghĩ được cách, hai chén mì nóng hôi hổi liền được mang lên.
Nàng chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm chén mì trước mặt, tâm tư lấy lòng Hứa Phóng đã không còn.
Cửa hàng nhỏ, đũa đều là dùng một lần.

Lâm Hề Trì nhìn ống đũa trên bàn thấy chỉ còn lại 1 đôi, nàng duỗi tay vừa định lấy, đã bị Hứa Phóng giành trước.
“……”
Người phục vụ vừa thấy, cười một chút: “Bạn từ từ, tôi lại đi lấy cho bạn một đôi.”
Lâm Hề Trì nhìn Hứa Phóng liếc mắt một cái, biểu tình rất đắc ý khinh thường loại tài mọn này của cậu.

Nhưng nàng còn chưa kịp gật đầu, Hứa Phóng liền nói, thực nghiêm túc mà nói: “Không cần, cô ấy thích dùng thìa ăn mì.”
“……”
Nghe được lời này, người phục vụ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là gật gật đầu.
Sau đó liền đi.
Lâm Hề Trì ngồi yên tại chỗ, cảm thấy cái này không thể nghĩ tình huống

này.
Người phục vụ lại tin lời Hứa Phóng, quả thực không lấy đũa cho nàng.
Nàng nhìn Hứa Phóng đã cầm đũa bắt đầu ăn mì, cũng không dám so đo, nén giận mà đến bàn khác lấy một đôi đũa.
Ăn xong, Hứa Phóng đến quầy tính tiền, hai người lại đi ra ngoài.
Lang thang không có mục tiêu, liền theo này phố ăn vặt đi về phía trước.
Cùng Hứa Phóng ở cùng nhau, bất luận cảm xúc cậu như thế nào, Lâm Hề Trì nói đều rất nhiều.

Vừa mới bởi vì biểu tình tức giận của cậu không dám nói lời nào, nhưng không bao lâu lại bắt đầu lộ nguyên hình.
“Thí thí, mình nói với cậu chuyện này.” Lâm Hề Trì đi ở bên cạnh, ríu rít mà nói, “Cửa hàng kia, cạnh trường chúng ta bên kia cũng có một nhà, một chén mì hoành thánh giá 6 đồng, cửa hàng kia bảy đồng.”
Có thể là bởi vì vừa mới cũng hố nàng một phen, tâm tình Hứa Phóng so trước đó tốt lên một ít.

So với vừa mới vẫn luôn trầm mặc, hiện tại ít nhất còn sẽ đáp lại nàng mấy chữ.
“À.”
“Nhưng cảm giác bên này ăn ngon hơn.”
“Ừ.”
“Cậu cảm thấy sao?”
“Quá bình thường.” Hứa Phóng nhàn nhạt mà nói, “Ăn không ra khác nhau.”

Tẻ ngắt.
Lâm Hề Trì nghiêng đầu nhìn cậu trong chốc lát, biểu tình như suy tư gì, sau đó nói: “Cậu giống như nhà giàu mới nổi.”
“……”
Lại đi một đoạn đường.
Hứa Phóng cũng không so đo lời nàng vừa nói, đột nhiên mở miệng, đề tài chuyển như là thuận miệng hỏi: “Cậu chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Giọng điệu cậu lười nhác lại tùy ý, lại mạc danh làm cảm xúc Lâm Hề Trì nghĩ tới chuyện chiều qua.
Lâm Hề Trì nhìn cậu, môi giật giật, ánh mắt cẩn thận, như là ở giãy giụa, thật lâu sau: “Thí thí, nếu cậu là một con chó.”
“……” Hứa Phóng tức điên, mặc kệ nàng.
Nhưng Lâm Hề Trì lại hoàn toàn không có ý nói giỡn, rũ mắt xuống, tiếp tục nói: “Cậu từ lúc sinh ra ở nhà chủ nhân bây giờ sống rất vui vẻ.

Nhưng có một ngày cậu bị kẻ trộm bắt đi, từ đó sống trong khổ sở lo sợ, miếng ăn cũng không có.”
Hứa Phóng đột nhiên đã hiểu ý sâu xa trong lời nàng, hầu kết lên xuống, lẳng lặng mà nghe nàng tiếp tục nói hết.
“Sau lại ngươi được chủ nhân tìm về, nhưng lại phát hiện ở nhà con chó rất giống cậu, ngay từ đầu cậu nghĩ đó là chị em mình, nhưng sau lại phát hiện không phải…… Nó chỉ là đồ thay thế mà chủ nhân tìm về.” Nói đến đây, giọng nàng nhỏ lại, chậm rãi nói: Bình thường mọi người đều sẽ không thích thứ đồ giả này đi.”
Thấy nàng không có tiếp tục nói chuyện, Hứa Phóng dừng lại, thấp giọng hỏi: “Cậu làm sao biết được thứ đồ thay thế này là đồ thay thế mà không phải chủ nhân muốn nuôi 2 con chó.”
Trầm mặc sau một lúc lâu.
“Cậu biết mình biết.” Lâm Hề Trì xoa xoa đôi mắt, cũng không quanh co lòng vòng, “Mình là được nhận nuôi.”
“……”
“Nhưng mẹ từ nhỏ liền vẫn luôn cùng mình và Cảnh Cảnh nói, chúng ta còn có một người chị.” Tay nàng dụi mắt mạnh hơn, “Nói chị ấy là bị người xấu bắt đi, nhưng nhất định sẽ trở về.”
Hứa Phóng xoa xoa nàng đầu: “Ừ.”
“Mình vẫn luôn không có phủ nhận cùng bỏ qua sự tồn tại của chị ấy.” Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Lâm Đinh, mặt chị vàng như cỏ úa, bộ dáng gầy gò như cây sậy, ánh mắt nhút nhát, cùng với bị thọt 1 chân.
Cho nên Lâm Đinh làm nhiều chuyện quá đáng với nàng, Lâm Hề Trì vẫn không ghét nàng.
“Biết.” Hứa Phóng lạnh nhạt nói, “Ba mẹ tôi cũng vẫn luôn nói với tôi nhà cậu có 3 chị em gái.”
“Ba mẹ cũng không có đối mình không tốt, bọn họ vẫn rất yêu thương mình, dù mình không phải con đẻ.” Lâm Hề Trì đá viên đá trên mặt đất, dường như không có việc gì, “Bọn họ vốn quá áy náy với chị, hơn nữa ở nhà ông ngoại cũng rất tốt, bằng không lâm đinh còn muốn vẫn luôn mắng mình đánh mình.”
Chú ý tới cảm xúc nàng cũng không giống lời nàng nói, Hứa Phóng thở dài một tiếng, sau đó gọi nàng: “Lâm Hề Trì.”
Lâm Hề Trì không ngẩng đầu, thấp giọng thưa: “ừ?”
“Nếu cậu cảm thấy cậu chỉ là cái bóng của người khác, không phải có một không hai.”
Cậu dừng lại, tiếp tục nói: “Như vậy cậu có thể đến nhà mình.”
Nghe được lời này, Lâm Hề Trì mới nâng đầu, nghi hoặc nói: “Cái gì?”
Hứa Phóng nhìn nàng, bình tĩnh mà nói: “Mình có thể làm cậu trở có một không hai.”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện