Vừa dứt lời.
Cách đó không xa còn học sinh không cẩn thận làm đĩa đồ ăn rớt trên mặt đất, âm thanh loảng xoảng vang lên, nhà ăn đang yên tĩnh có vẻ phá lệ chói tai.
Lâm Hề Trì bị việc này thu hút, nhưng rất nhanh định thần lại, đột nhiên chú ý tới Hứa Phóng trước mắt không lên tiếng mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không bất ngờ.
Mới đầu nghĩ dùng chuyện này uy hiện cậu đã tan biến, nàng cảm thấy chột dạ thêm, yên lặng tránh ánh mắt cậu, cúi đầu thu dọng túi đựng đồ ăn trên bàn.
Hứa Phóng mặt không biểu cảm tự hỏi lời nàng vừa nói, hoàn toàn không hiểu nàng vì sao ngày đầu tiên đồng ý làm bạn gái cậu đã nghĩ cậu sẽ chia tay nàng.
Cái lời nguyền thô tục lại ấu trĩ, rõ ràng chính là nàng thuận miệng nói ra, trăm ngàn chỗ hở, còn định làm cậu nghe được sẽ sợ hãi lo lắng.
Sao nàng luôn có bộ dáng ngây ngốc như vậy.
Hứa Phóng không vì chuyện này tức giận, nhưng cũng lười để ý tới lời nàng.
Cậu đem rác thu vào túi giấy, đi về phía thùng rác.
Lâm Hề Trì vội vàng đuổi theo, cầm bình sữa bò tiếp tục uống, nghĩ thầm lời nguyền rủa này có quá độc ác không.
Nàng đi đến phía sau Hứa Phóng liền thả chậm bước chân, ngoan ngoãn đi phía sau.
Hai người đi ra nhà ăn.
Lúc này khoảng 7 rưỡi hiện tại từ nhà ăn đến khu giảng đường, vậy là gần đến thời điểm vào lớp.
Hứa Phóng tiết 1 trống, Lâm Hề Trì là thực hành giải phẫu động vật.
Bởi vì hôm qua liền muốn đưa bữa sáng cho Hứa Phóng, nên nàng tối qua đã chuẩn bị sách vở đồ dùng, lúc này cặp sách để đủ sách học sáng nay, cũng không cần về ký túc xá một chuyến.
Một đường trầm mặc.
Hứa Phóng đi ở phía trước, Lâm Hề Trì đi ở phía sau.
Nàng cúi đầu phân vân, có nên nói với cậu lời nguyền là giả do nàng bịa ra.
Nhưng Lâm Hề Trì cảm giác cậu cũng không tin lời nàng, nhưng vì sao không để ý tới nàng, nàng cũng không hiểu lắm.
Vài giây sau, Hứa Phóng đột nhiên ngừng bước, xoay người nhìn nàng.
Lâm Hề Trì không phản ứng kịp, vẫn bước đi, bởi vì cúi đầu, đầu đụng phải ngực cậu.
Nàng đâm vào không nhẹ, Hứa Phóng nhăn mày, nhưng cũng không đẩy nàng ra, cúi đầu nhìn.
Vài giây sau, cậu duỗi tay giúp nàng xoa xoa đầu, thỏa hiệp gọi: “Lâm Hề Trì.”
“A?”
“Lời nguyền kia mình có nghe qua.”
“……”
Cậu đột nhiên nói một câu như vậy.
Lâm Hề Trì kinh ngạc.
Thật là có?
Thấy nàng cầm bình sữa rống trong tay, Hứa Phóng kéo kéo khóe miệng, biểu tình như dần tiếp nhận, cũng học nàng nói lung tung.
“Con lớn nhà họ Hứa tìm được tình đầu, nguyền rủa bắt đầu phát huy tác dụng.
Vì công bằng, cũng vì bảo trì thế giới cân bằng, lời nguyền này đối tình đầu của con trai nhà họ Hứa cũng có hiệu lực.”
“……” Lâm Hề Trì bị cậu nói sửng sốt, chần chờ hỏi, “Chính là mình chia tay cậu cũng sẽ như vậy?”
“Không phải.” Hứa Phóng lôi kéo cổ tay của nàng đi về phía trước, tiện tay đem rác vứt vào thùng rác, “Là cậu nói chuyện một thô tục sẽ như vậy.”
Hứa Phóng cảm thấy mình nên quản lý nàng.
Ở trên đầu cậu ị phân đánh rắm lại to lại thối.
Đều mẹ nó ai dạy.
“À, cái này dễ làm.” Lâm Hề Trì nhẹ nhàng thở ra, không bao lâu lại buồn rầu lên, bắt đầu chỉ trích cậu, “Mình về sau gọi cậu như thế nào, sao cậu có tên như vậy chứ.”
“……” Ai khởi?
Hứa Phóng khóe miệng co giật một chút, không nghĩ tức giận với nàng, liền nhìn nàng rối rắm một đường.
Đến trước dãy nhà giảng đường, chân mày nàng giãn ra, như là nghĩ thông suốt, rốt cuộc đã mở miệng.
“Được.” Lâm Hề Trì lắc lắc tay cậu, vui vẻ hài lòng, “Về sau mình gọi cậu thi so.”
“……”
-
Mấy ngày sau, Hứa Phóng liền vẫn luôn nghe nàng gọi cậu như vậy.
Ngay từ đầu cậu còn nghĩ chịu đựng, lâu rồi thì không nhịn được.
Nhưng cậu có tức giận nàng cũng chỉ ngừng một chút, lúc sau lại lấy lòng bỏ thêm hai chữ.
“Thi so đại lão.”
Đến lúc cậu bỏ qua mới thôi.
May mà, bộ dáng ngốc nghếch không đứng đắn của nàng chỉ thể hiện trước mặt cậu.
Hứa Phóng tuy rằng một ngày 24 giờ có một nửa thời gian đều bị nàng làm tức chết, nhưng cậu mỗi ngày về phòng, đều rất chờ mong ngày mai đã đến.
Nháy mắt, tháng 11 đã đến.
Theo lệ, S đại Z đại bên cạnh, tổ chức thi đấu hữu nghị bóng rổ.
Năm trước là đội bóng rổ Z đại lại S đại, năm nay đảo lại, đội bóng S đại qua đi bên kia tham gia thi đấu.
Câu lạc bộ Thể thao hỗ trợ liên hệ Z đại, cùng với chuẩn bị xe.
Bởi vì số người quá nhiều, câu lạc bộ cũng không cần tất cả mọi người đều cùng đi, dựa theo rút thăm và tự nguyện, Vu Trạch chọn vài người.
Hơn nữa năm hai năm ba, đội bóng rổ tổng cộng có 50 người tới.
Những sinh viên mới ra nhập đội bóng rổ, chủ yếu cũng là dự bị thứ hai hoặc thứ 3.
Chính thức thi đấu, đều sẽ chọn cầu thủ cũ, hầu như cầu thủ mới không có cơ hội ra sân.
Nhưng lần này bởi vì là thi đấu hữu nghị, đội trưởng lấy người tham gia thi đấu chính lại có một nửa đều là năm nhất.
Hứa Phóng là một trong số đó.
Cuối tuần giữa tháng 11, đoàn người sáng sớm liền ở bên ngoài sân luyện tập tập hợp, một đám đông ngồi xe buýt bắt đầu hướng Z đại đi.
Câu lạc bộ thể thao có bốn người, là Vu Trạch, Lâm Hề Trì, Hà Nho Lương và một nữ sinh nữa.
Bốn người lên xe cuối cùng.
Chỗ ngồi cùng đã sắp xếp trước, 48 chỗ ngồi, vừa vặn ngồi đầy.
Lâm Hề Trì lên xe, đi trên lối đi giữa các hàng ghế tìm chỗ trống.
Nàng híp mắt nhìn một vòng, chú ý tới vị trí thứ 2 từ cuối lên có 2 vị trí.
Nàng đang muốn đi qua.
Cổ tay đột nhiên bị người bên cạnh kéo, Lâm Hề Trì không có đề phòng, đặt mông ngồi vào vị trí bên cạnh.
Nàng ngẩn người mà ngẩng đầu, chiếu vào mắt chính là hình ảnh Hứa Phóng đang ngái ngủ.
Rất nhanh cậu buông tay, đầu dựa lại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hứa Phóng dường như rất thích quần áo tối màu, lúc này cậu mặc áo khoác đen, quần thể thao dài màu xám.
Áo khoác kéo khóa lên cao, che khuất bờ môi.
Tóc rủ xuống phía dưới, thoạt nhìn không hề phòng bị lại ngoan ngoãn.
Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu buồn ngủ lắm à?”
Hắn trả lời rời rạc: “Ừ.”
Lâm Hề Trì không nói gì, cúi đầu sửa sang lại đồ dùng trong cặp sách.
Qua vài phút, cảm thấy mình không còn chuyện để làm, Lâm Hề Trì bắt đầu có động tĩnh.
Nàng đầu tiên là chơi di động, phát hiện không có gì hay, liền bắt đầu đem lực chú ý đặt ở trên người Hứa Phóng.
“Đừng ngủ.” Lâm Hề Trì đột nhiên lắc lắc cánh tay cậu, “Thí Thí, cậu đừng ngủ.”
“……”
“Chúng ta tới chơi