Trầm mặc trong chốc lát.
Lâm Hề Trì không tranh được lớp, không có tâm tình quậy cùng cậu: “Cậu đang làm gì?”
Hứa Phóng: “Chọn lớp.”
Lâm Hề Trì: “Cậu tiếng Anh cũng loại C đi?”
Hứa Phóng: “Ừ.”
Lâm Hề Trì kinh ngạc: “Lớp C cũng chỉ còn lại lớp thầy ác ma thôi.”
“Cái gì ác ma.” Hứa Phóng lười biếng mà ngáp một cái, không quá để ý, “Tùy tiện chọn đi.”
Lâm Hề Trì không muốn đối mặt hiện thực, hấp hối giãy giụa: “Nhưng nghe nói thầy giáo này thực ác.”
Hứa Phóng mặc kệ nàng: “Nga.”
“Cậu chọn sao?”
“Ừ.”
“Các môn khác cậu cũng chọn xong rồi?”
“Ừ.”
Lâm Hề Trì: “……”
Trong lòng nàng kêu rên một tiếng, nhận mệnh mà chọn các môn khác.
Lâm Hề Trì dựa theo thời gian trống của thời khoá biểu chọn lớp: “Cậu chọn lớp thể dục tuyển gì? Tôi cùng cậu chọn một lớp đi.”
“Không có lớp thể dục.”
“A?”
“Sinh viên Quốc phòng không có lớp thể dục.”
……
……
Treo điện thoại, Lâm Hề Trì thở dài, u buồn mà nhìn thời khoá biểu của nàng.
Nhưng nàng cũng không u buồn lâu lắm, thực mau liền thông suốt, chuẩn bị tìm bộ phim để xem, Tân Tử Đan lại gọi nàng.
“Trì Trì.”
Lâm Hề Trì quay đầu lại: “Ân?”
“Mình lớp tiếng Anh cũng không chọn được lớp khác, cùng giống cậu chọn lớp thầy Diêm Chí Bân, hẳn là giống nhau đi, 2 giờ chiều thứ năm.” Tân Tử Đan liếm liếm môi, biểu tình mang theo thỉnh cầu, “Đến lúc đó cùng đi đi?”
Lâm Hề Trì ném qua một liên ánh mắt có bệnh hiểu nhau.
“Được thôi.”
-
Khi hết phim, vừa thấy thời góc phải máy tính đã 11 giờ.
Lâm Hề Trì sờ sờ bụng, đi ăn cơm, nghĩ thầm còn khoảng 23 đồng, hơn nữa còn 20 đồng tiền mặt, nàng còn có thể không đi cầu xin Hứa Phóng, còn có thể kiêu ngạo mà sống cái một hai ngày.
Lâm Hề Trì và ba cô bạn cùng đi nhà ăn.
Tới rồi gần ký túc xá năm nhất nhà ăn B, Lâm Hề Trì nhìn các cửa sổ, do dự đi một cửa gọi đồ.
Thời tiết nóng, liền mua chén cháo bát bảo đi…… Lâm Hề Trì tự mình an ủi.
Nàng nâng chén, hướng bốn phía nhìn nhìn.
Nhà ăn không có điều hòa, nàng liền tìm vị trí đối diện quạt.
Sợ bọn Nhiếp Duyệt tìm không thấy nàng, Lâm Hề Trì còn cố ý đứng không ngồi xuống.
Trong nhà ăn vị trí này ngay cạnh cửa.
Lâm Hề Trì trông mong mà nhìn Trần Hàm xếp hạng bên cạnh cửa sổ, muốn chờ cô nàng mua cơm xong liền vẫy tay ý bảo cô nàng lại đây.
Vừa thấy cô nàng quay đầu lại, Lâm Hề Trì lập tức giơ lên tay.
“Hắc! Nơi này!”
Đúng lúc vào lúc này, từ bên ngoài ùa vào một đám kề vai sát cánh nam sinh, ước chừng bảy tám người.
Đoàn người dáng người không nói toàn bộ cao lớn, thoạt nhìn cũng đều khỏe khắn.
Một đám tinh thần thoải mái, chỉ là tùy ý thoáng nhìn, lại phá lệ hấp dẫn ánh mắt.
Lâm Hề Trì tầm mắt dừng lại, lập tức chú ý tới đi đàng trước là Hứa Phóng.
Vây quanh cậu là hai ba nam sinh, khoác vai cậu, cợt nhả mà nói chuyện.
Hứa Phóng trên mặt không có gì biểu tình, thoạt nhìn thất thần.
Nghe được giọng nàng ngước mắt nhìn lại đây.
Tầm mắt hai người đụng nhau.
Lâm Hề Trì không có né tránh ánh mắt chăm chú của cậu, đại não lại trống rỗng bắt đầu tự hỏi một vấn đề: Hứa Phóng tính tình kém như vậy, nhưng vì sao nhân duyên với người khác tốt như vậy?
Mỗi lần Lâm Hề Trì đều sợ Hứa Phóng đến hoàn cảnh mới sẽ bởi vì nguyên nhân tính cách bị cô lập.
Nhưng không nghĩ tới, mỗi lần hắn đều hỗn hô mưa gọi gió.
Quả nhiên, trời cao sẽ không bạc đãi bất luận một ai.
Hứa Phóng tính cách có tật xấu, trời cao liền ở năng lực giao tiếp mở cho cậu một cách cửa khác.
Liền ở khi nàng tự hỏi mười mấy giây, Hứa Phóng nghiêng đầu, như là cùng người bên cạnh nói cái gì, xong liền hướng nàng đi tới.
“……”
Cậu tại sao lại đây.
Hứa Phóng có phải hay không cho rằng nàng gọi cậu ta.
Hứa Phóng đi tới đứng bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: “Gọi tôi?”
Quả nhiên.
Nhưng là ai ở kêu cậu ta a, nhanh lên tránh ra.
Ngay sau đó, Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy.”
Lúc này, ba người bạn cùng phòng đã mua xong cơm, ngồi vào bên cạnh Lâm Hề Trì.
Một bàn im ắng.
Hứa Phóng thật không có mắt, hoàn toàn không phát hiện không khí xấu hổ đều là bởi vì cậu tạo thành.
Cậu rũ mắt nhìn chằm chằm chén cháo bát bảo trước mặt Lâm Hề Trì, nhíu mi: “Cơm trưa cậu liền ăn thứ này?”
Lâm Hề Trì tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là vì giảm tiền, căng da đầu nói: “Nóng a ——”
Không chờ nàng nói xong, Hứa Phóng lạnh mặt sách một tiếng, cầm chén của đi rồi.
Lâm Hề Trì ngớ người.
Đây không phải là tranh chén cháo bát bảo của nàng còn tức giận với nàng?
Lâm Hề Trì liền dừng biểu tình không thể hiểu được, nhìn nơi mà cậu đi.
Nàng vừa định đuổi theo, đột nhiên chú ý tới trên bàn để một thẻ ăn.
Đặt ở chỗ vừa bị bát cháo bát bảo che mất.
Lâm Hề Trì ngơ ngác mà cầm lấy tới xem.
Là thẻ ăn của Hứa Phóng.
Ảnh chụp vẫn là bộ dáng Hứa Phóng năm lớp 10.
Mặt mày có chút ngây ngô, biểu tình lại sắc bén lạnh lùng, rõ ràng là nhìn thẳng màn ảnh, lại có ảo giác như từ trên cao nhìn xuống, thoạt nhìn phá lệ khó ở chung.
Lâm Hề Trì mím môi, nhìn lại chỗ Hứa Phóng.
Đám bạn cậu đã gọi cơm xong, trong đó một người tựa hồ còn giúp cậu gọi một phần, để ở vị trí của cậu.
Mà cháo bát bảo Lâm Hề Trì mua đáng thương bị Hứa Phóng đặt ở bàn cạnh cậu.
Lâm Hề Trì thu hồi tầm mắt, nói một tiếng với bạn cùng phòng rồi vui mừng đi mua cơm.
Bên kia.
Hứa Phóng ngồi trở lại vị trí, chung quanh 7 nam sinh phát ra âm thanh ám muội, nhưng đều đè thấp giọng, cũng không làm ra động tĩnh quá lớn.
Nam sinh ngồi ở bên cạnh Hứa Phóng khoác vai cậu, không có ý tốt nói: “Đây không phải ngày đó chúng ta nói em gái lớn lên xinh đẹp kia sao? Hứa Phóng, cậu hành động rất nhanh chóng a.”
Hứa Phóng mí mắt