Lâm Hề Trì đang trừng mắt định tố cáo hành vi này thì giáo viên đứng trên bục giảng đột nhiên đưa mắt nhìn hai người họ, chỉ vào cô nói: "Bạn nữ này đứng dậy trả lời câu hỏi."
Lâm Hề Trì vô thức nhìn về phía giáo viên, tình cờ đối mắt với thầy.
Cô chớp chớp mắt cam chịu số phận đứng dậy, nghe câu hỏi, vẻ mặt mù tịt.
Đúng lúc này, Hứa Phóng thờ ơ đẩy cuốn sách của mình đến trước mặt cô, anh đánh dấu đáp án bằng một cây bút màu khác, đầu ngón tay còn gõ vào đó, ám hiệu cực kỳ rõ ràng.
Lâm Hề Trì liếc nhanh một cái, lập tức có được tự tin, trả lời câu hỏi như đọc sách giáo khoa.
Giáo viên không làm khó cô, chỉ nói "Đừng nói chuyện trong lớp" rồi bảo cô ngồi xuống.
Có lẽ vì chuyện này mà trong suốt thời gian còn lại của buổi học, Lâm Hề Trì trở nên rất im lặng.
Nhưng sự im lặng này bất ngờ lại ảnh hưởng đến tâm trạng tiếp tục nghe giảng của Hứa Phóng.
Anh quay đầu nhìn cô, nhìn không chớp mắt.
Lúc Lâm Hề Trì nhận ra, cô cũng quay sang nhìn anh.
Cả hai nhìn nhau 2 giây, cô nói: "Tập trung nghe giảng."
"..."
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Hề Trì thu dọn đồ đạc xong, liền đề cập tới chuyện vừa rồi: "Câu cậu vừa nói.."
Hứa Phóng đứng lên, tầm mắt từ trên nhìn xuống cô.
Lâm Hề Trì sững lại một chút, cười híp mắt nói: "Tốt lắm."
"..."
"Tớ phát hiện nếu cậu chăm chỉ học tập, trong nhiều trường hợp, vẫn có thể giúp được tớ." Lâm Hề Trì nhướng mày nghĩ đến chuyện vừa rồi, có chút vui mừng, "Lần đầu tiên trả lời câu hỏi mà tớ cần cậu giúp đó."
"..."
"Tớ rất cảm động."
Hứa Phóng: "..."
Ban đầu, Hứa Phóng nghĩ cô vì tức giận nên mới nói như thế.
Nhưng hồi lâu sau, anh nhận ra hình như không phải vậy.
Có lẽ Lâm Hề Trì thực sự nghĩ việc anh quan tâm đến việc học hơn cô là chuyện rất tốt.
Mặc dù sau đó cô không đề cập đến chuyện này nữa.
Nhưng kể từ hôm đó, ngoại trừ tập thể dục buổi tối và tập luyện cùng đội bóng rổ, hầu như thời gian còn lại, Hứa Phóng đều ở trong thư viện.
Trước đây, có khi hai người còn về sớm hơn dự định, tìm một góc nhỏ dưới lầu trong ký túc xá hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra hôm nay.
Nhưng mục đích chính vẫn là – Hứa Phóng sẽ kéo cô lại, bao bọc trong vòng tay anh và hôn.
Giờ đây, việc hàng ngày vun đắp, hâm nóng tình cảm này bị Lâm Hề Trì gọi là "lãng phí thời gian".
Cô nói có đạo lý cơ sở, dáng vẻ dạy dỗ lẫn khuyên bảo, có cảm giác như không còn một chút hứng thú nào với anh, cô muốn biến tình yêu này thành dạng chỉ thuần túy về mặt tinh thần.
Hứa Phóng cảm thấy tức muốn chết.
Việc này kéo dài liên tục một tuần.
Ngày hôm sau, Hứa Phóng huấn luyện ở cung thể thao xong liền ngồi trên khán đài uống nước.
Anh nhìn tin nhắn Lâm Hề Trì gửi cho mình, đột nhiên nổi giận, mặt âm trầm nhắn lại: [Tớ không qua đâu.
】
Lâm Hề Trì không nhận ra cảm xúc của anh, hỏi: [Hả? Cậu mắc việc gì à? 】
Hứa Phóng không nhắn lại, cáu kỉnh bóp chai nước khoáng trong tay ném vào thùng rác.
Anh từ chối lời mời đi ăn tối ngoài trường của đồng đội xong, liền đi thẳng về ký túc xá, định chợp mắt một chút.
Mới nhắm mắt được vài phút, Hứa Phóng lại ngồi dậy nhìn điện thoại.
Bên kia không nhắn tin cho anh, giống như biểu lộ thái độ rất hiểu chuyện lý giải tâm ý người khác.
Hứa Phóng ngồi trên giường, hít sâu một hơi, lại mang giày vào rồi ra ngoài.
Hứa Phóng vào thư viện liền thấy Lâm Hề Trì đang ngồi ở chỗ quen thuộc.
Anh bước đến, đứng bên cạnh cô.
Nhận thấy bóng dáng của anh, Lâm Hề Trì liền nhìn sang.
Cô tỏ ra rất vui vẻ khi nhìn thấy anh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm xong rồi à?"
Ngay giây sau, Hứa Phóng lạnh mặt, kéo cô dậy bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng tự học trong thư viện, Lâm Hề Trì hỏi: "Đi đâu vậy? Đồ của tớ còn để bên trong.
Cậu phải đợi tớ lấy đồ.."
Hứa Phóng phớt lờ cô, kéo cô ra khỏi thư viện.
Sau khi tìm thấy một nơi không có người, anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lâm Hề Trì bị nhìn chằm chằm thì có chút chột dạ, hỏi: "Cậu sao vậy."
Anh vô cảm nói: "Cãi nhau."
"..."
Lâm Hề Trì ngẩn người, một lúc lâu sau mới thận trọng nói: "Có muốn tớ nhường cậu không?"
Hứa Phóng vốn tưởng rằng cô sẽ hỏi tại sao lại cãi nhau: "..."
Lâm Hề Trì trịnh trọng nói: "Nếu không, cậu không cãi lại tớ đâu."
Hứa Phóng bỏ qua lời cô, đi thẳng vào chủ đề: "Lâm Hề Trì, cậu hãy tự ngẫm lại xem, gần đây cậu đã làm sai bao nhiêu chuyện rồi."
Lâm Hề Trì cho là anh đang nói đùa, nhưng thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, cô cũng dần trở nên căng thẳng, chăm chú suy nghĩ, không lâu sau liền nghĩ ra cái gì đó.
Cô đấu tranh một lúc lâu, sau đó nói: "Hình như không có."
Nhìn vẻ mặt anh càng ngày càng xấu, thần kinh Lâm Hề Trì càng trở nên căng thẳng, chỉ có thể thú nhận.
"Mấy hôm trước, tới dùng Alipay của cậu để mua một hộp đồ ăn vặt."
Lâm Hề Trì không dám nhìn vẻ mặt anh, cắn răng giải thích: "Nhưng tớ không ăn một mình! Tớ định mấy ngày nữa sẽ chia cho cậu một nửa..
mà cậu, với tư cách là bạn trai tớ, mua cho tớ một hộp đồ ăn vặt thì có sao, vậy mà còn bắt tớ chia cho cậu."
"..."
Anh còn chưa nói câu nào cô đã nghĩ anh không cho.
Hứa Phóng vẫn không lên tiếng, Lâm Hề Trì do dự mím môi, lấy trong túi ra một viên kẹo, nhét vào tay anh lấy lòng.
"Hôm nay tớ mang một ít, còn lại ăn hết rồi."
Khung xương cô rất nhỏ, cho nên bàn tay cũng rất nhỏ, ngón tay trắng nõn gầy guộc, đầu ngón tay hơi mát, chạm vào lòng bàn tay anh như mang theo một luồng điện nhẹ.
Hứa Phóng bị cô nháo qua nháo lại, chút ấm ức tức giận kia đã tiêu tan gần hết, anh đưa tay véo mặt cô, nhưng vẫn không nói một lời.
"Cậu còn không vui!" Lâm Hề Trì cũng có chút buồn bực, nhưng vì lương tâm cắn rứt, không thể mất bình tĩnh.
Hứa Phóng không nói gì, bóc lớp giấy bên ngoài ra, nhét viên kẹo vào miệng cô.
Cô có vẻ hơi nản lòng, giọng điệu cứng rắn: "Thôi quên đi."
Lâm Hề Trì ngậm kẹo, đôi môi căng mọng hồng hào diễm lệ, liếm môi chớp mắt nhìn anh.
Hứa Phóng ánh mắt ngưng lại, đột nhiên chửi tục: "Mẹ nó."
Sau đó, anh đưa tay ra nắm cằm cô, tách môi cô ra hôn mạnh.
Đầu lưỡi anh đi vào, mút lấy đầu lưỡi Lâm Hề Trì, hung hăng mà thô bạo.
Cảm thấy cô có xu hướng thoái lui, Hứa Phóng vòng tay ra sau giữ gáy cô, cắn nhẹ vào lưỡi cô như để trút giận, sau đó cuộn kẹo trong miệng cô lại, lùi ra ngoài.
Lâm Hề Trì nhìn anh, hơi thở của anh cùng với vị ngọt của đường vẫn còn vương vấn trên đầu môi.
Đầu óc cô choáng váng, không biết tại sao anh lại kéo mình ra đây, nói cô làm sai, sau đó lại hôn cô.
Còn đòi lại viên kẹo cô đang ăn dở nữa.
Hứa Phóng dùng ngón cái xoa xoa môi, đáy mắt xẹt qua một ngọn lửa âm u, giọng nói khàn khàn, mang theo khát vọng mãnh liệt.
"A, cho kẹo vào sai hướng rồi." Anh nói
"..."
"Tớ muốn ăn."
Sững sờ vài giây, Lâm Hề Trì liền ồ một tiếng, giống như đã nếm được vị ngọt, lục trong túi, lấy ra một viên kẹo khác.
Trông cô có vẻ đắc ý, thành thật nói: "Thực ra tớ vẫn còn rất nhiều."
"..."
Mối quan hệ yêu đương trên cơ sở tinh thần giữa hai người chỉ kéo dài trong một tuần ngắn ngủi.
Sau một thời gian, Lâm Hề Trì không thể cưỡng lại được vẻ đẹp trai ngời ngời của người đẹp, tự động buông tay đầu hàng.
Sau đó, cô không thúc giục anh ngày nào cũng phải học như trước nữa, tất cả đều để anh tự quyết.
Cuối học kỳ, ngày thi của Hứa Phóng vẫn bị xếp lịch rất muộn, Lâm Hề Trì vẫn đến thư viện cùng anh ôn bài mỗi ngày như học kỳ trước.
Sau kỳ thi, cả hai trở về Khê Thành.
Lâm Hề Cảnh đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học hơn một tháng, kết quả đã có.
Cô ấy phát huy thành tích vượt mức bình thường, tốt hơn bất kỳ lần thi thử nào trước đó.
Trong thời gian cô ấy điền nguyện vọng, Lâm Hề Trì cũng về nhà giúp cô ấy chọn chuyên ngành.
Cuối cùng, nguyện vọng đầu tiên là ngành tâm lý học ở S đại.
Điền vào nguyện vọng tuyển sinh đại học là một vấn đề hệ trọng, nên Lâm Hề Cảnh vẫn nói với bố mẹ.
Biết điểm thi của cô ấy tốt, họ không bắt ép cô ấy phải thay đổi nguyện vọng vào đại học B nữa.
Trong kỳ nghỉ dài 3 tháng sau kỳ tuyển sinh đại học, dưới sự giới thiệu của các bạn học cấp ba, Lâm Hề Cảnh đã đến lớp học thêm làm việc bán thời gian, nên rất hiếm khi có mặt ở nhà.
Mà Hứa Phóng.
Mỗi kỳ nghỉ hè của sinh viên quốc phòng phải trải qua một tháng huấn luyện.
Anh mới về nhà được vài ngày, còn chưa kịp nằm ấm giường đã phải rời đi.
Lâm Hề Trì cũng không muốn nhàn rỗi, cô thấy trên mạng có thông báo tuyển tình nguyện viên cho trạm cứu hộ động vật hoang dã, sau nhiều lần xác nhận đó không phải là thông tin sai, cô liền gửi đơn xin việc đến đó.
Lâm Hề Trì rất vui vì có việc gì đó để làm, sau đó ra