"............"
Hứa Phóng cảm thấy mỗi ngày mình đều đang nói chuyện yêu đương với một đồ ngốc.
Thấy Lâm Hề Trì vẫn bày ra dáng vẻ muốn anh cho cô một lời hứa hẹn, mi mắt Hứa Phóng khẽ động, ngón tay đang vuốt ve mặt cô đổi thành véo, sức lực không tính là nhỏ, còn thêm một tiếng cười lạnh.
"Em thấy anh hầu hạ ba anh rồi?"
Lâm Hề Trì mở to mắt, nhìn chằm chằm không chớp mắt, lập tức gật đầu: "Nhìn thấy rồi."
"............"
"Em còn nhìn thấy anh quỳ gối, ngồi bên giường rửa chân cho chú nữa."
"............"
"Sau này anh cứ như vậy hầu hạ em là được."
"............"
Hứa Phóng nói không lại cô, tức giận đến nỗi trên mặt toàn là sương mù, lại không có biện pháp gì với cô, cười như không cười nói: "Là rất đơn giản ha."
Nghe vậy, tròng mắt Lâm Hề Trì xoay vòng, rũ mắt nắm tay anh, không nói giỡn nữa.
Nếu cô sẽ cảm thấy bất an.
Vậy Hứa Phóng chắc chắn cũng sẽ.
Chia cách lâu dài sẽ gia tăng những bất an trong cô, không chỉ có mỗi cô mới có thể cảm nhận được.
Những cảm nhận đó, được phân chia bình đẳng cho mỗi người trong đoạn tình cảm này.
"Rắm Rắm."
"Ừ?"
"Sau này anh sẽ muốn chia tay với em sao?"
"............"
Lâm Hề Trì chọc chọc mặt anh, hỏi: "Sao anh không để ý tới em."
Vẻ mặt Hứa Phóng càng khó coi, giọng điệu rất không tốt: "Không muốn trả lời loại vấn đề thiếu não này."
Lâm Hề Trì kiên trì không ngừng: "Cho nên sẽ sao?"
"Sẽ cái rắm." Hứa Phóng nghiêm mặt, bàn tay xoa xoa sau gáy cô, vuốt ve từng chút từng chút, giọng nói trầm xuống, nhẹ nhàng a một tiếng, "Đừng đề cập đến chuyện này nữa, nhắc lại một lần anh liền mẹ nó ------"
Chờ lời nói kế tiếp của anh, Lâm Hề Trì nhìn anh chằm chằm, không nói gì.
Hứa Phóng tạm ngưng lời đang nói, không nghĩ ra được lời gì có thể dọa dẫm được cô. Anh nhắm mắt, cúi đầu, dán trán lên trán cô, khàn giọng nói: "Đừng nói nữa, cầu xin em."
"A." Lâm Hề Trì lấy ngón tay chọc chọc lông mi anh, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Như vậy thì, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."
Anh không muốn, em cũng tuyệt đối sẽ không muốn.
Vậy là có thể luôn ở bên nhau rồi.
Lúc có danh sách nghiên cứu sinh được cử đi học là học kỳ đầu năm bốn.
Chưa qua khai giảng bao lâu, tháng chín chỉ vừa qua được một nửa.
Kết quả nghiên cứu sinh của Lâm Hề Trì có sớm hơn Hứa Phóng vài ngày, hướng đi được chọn là Thú y học lâm sàng.
Mà sinh viên quốc phòng sau khi nộp đơn đăng ký học nghiên cứu sinh, còn phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kiểm tra sức khỏe xong mới có kết quả, thêm một quy trình, thời gian có kết quả cũng chậm hơn chút.
Tuy rằng lúc trước chỉ biết Hứa Phóng chắc chắn có thể lấy được một suất trong danh sách, nhưng lúc tin tức này được chứng thực, tâm trạng Lâm Hề Trì vẫn vô cùng kích động và vui vẻ.
Giống như một trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Đoạn thời gian đó, Hứa Phóng cả ngày bận rộn chuyện đề cương luận văn.
Sinh viên quốc phòng chọn chủ đề sớm hơn sinh viên bình thường, tháng tám bọn họ đã bắt đầu chọn chủ đề, tháng ba năm sau hoàn thành thiết kế chủ đề, mà sinh viên bình thường tháng mười hai mới bắt đầu chọn chủ đề.
Bởi vì trước khi tốt nghiệp, sinh viên quốc phòng còn phải vào quân đội hai tháng, thống nhất lại, còn có chút giống sinh viên bình thường đi thực tập.
Nhưng vì tin tốt này, Lâm Hề Trì kiên quyết kéo anh ra bên ngoài trường học ăn cơm.
Xem như là chúc mừng chút.
Rất nhiều sinh viên năm bốn cũng bắt đầu đi thực tập từ học kỳ này, nhưng sinh viên quốc phòng căn bản đều vẫn ở lại trường, cả một đường, Hứa Phóng gặp được không ít người quen.
Hai người cũng không rối rắm, đi tiệm thịt nướng lúc trước thường hay đi.
Tâm trạng Lâm Hề Trì đặc biệt tốt, còn không giống bình thường mà gọi hai chai bia.
Tửu lượng của cô rất kém, uống một ly liền nóng đầu, hai ly liền say, nhưng rượu phẩm ngược lại lại rất tốt. Triệu chứng là ngây ngốc hơn bình thường một chút, những mặt khác đều ổn, không khóc cũng không quậy.
Nghĩ có mình ở đây, hơn nữa cô chỉ gọi hai chai, tính ra là mỗi người một chai.
Hứa Phóng cũng không ngăn cô.
Kết quả hai bình rượu vừa được mang lên, Lâm Hề Trì liền lập tức ôm một chai trong đó vào ngực, sau đó mở một chai khác ra, rót cho anh non nửa ly, sau đó liền tự mình đưa miệng chai lên uống.
Thấy vẻ mặt Hứa Phóng mờ mịt không rõ, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn cô.
Lâm Hề Trì ôm chặt hơn chút chai rượu trong ngực, nuốt rượu trong miệng xuống, lúc này mới bắt đầu trách mắng anh: "Anh đừng có ngày nào cũng muốn uống rượu có được không?"
Hứa Phóng không muốn so đo với cô, nhưng bị dáng vẻ keo kiệt bủn xỉn này của cô làm cho nhịn không được mà tức giận, sau đó lại bắt đầu so đo với cô: "Đợi lát nữa say rồi đừng mong anh đưa em về."
Lâm Hề Trì liếc mắt nhìn anh một cái, không tiếp lời, lại uống ừng ực ừng ực.
Dáng vẻ không có chút sợ hãi.
Hai má cô đỏ bừng, môi hồng nhuận, đôi mắt sáng như sao trời.
"Rắm Rắm, em rất vui đó."
Uống chút rượu thì có cái gì mà vui.
Hứa Phóng cúi đầu nướng thịt cho cô, nghe nói như thế, thì nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
"Vậy gọi nhiều vài chai."
"Không phải vui vì uống rượu." Lâm Hề Trì cúi đầu, lấy điện thoại ra khỏi túi áo, cho anh nhìn một cái hình, "Cái này, cũng là một đôi tình nhân trong trường chúng ta, hai người bọn họ đều lấy được suất đi học nghiên cứu sinh trong danh sách."
Hứa Phóng rũ mắt nhìn, đối với hai người kia không có ấn tượng gì: "Em quen sao?"
"Không quen."
"Vậy em vui vẻ cái gì?"
"Thì rất hâm mộ đó, là bọn họ." Lâm Hề Trì ợ một cái, chậm rãi nói, "Chỉ số thông minh của hai người bọn họ đều rất cao, chúng ta thì chỉ có em cao."
Động tác của Hứa Phóng dừng một chút, lập tức ngẩng đầu, trầm mặc không lên tiếng nhìn cô chằm chằm.
"Nhưng bây giờ anh cũng lấy được một suất học nghiên cứu sinh, em liền cảm thấy, bình quân chỉ số thông minh của chúng ta không bị kéo xuống dưới mức bình thường."
"..........." Hứa Phóng thật mẹ nó muốn rời đi ngay tại chỗ.
Rất nhanh Lâm Hề Trì liền uống xong một chai rượu, sau đó mở chai mới.
Cô uống không kiềm chế như vậy, Hứa Phóng vô ý đặt lực chú ý lên người cô, cảm giác cô quả thật không hề mượn rượu giải sầu, đúng là đang uống rất vui vẻ, lúc này mới yên tâm.
Uống vào hai chai rượu, thần trí Lâm Hề Trì trở nên không quá tỉnh táo, làm chuyện gì cũng chậm một nhịp, nhìn ngốc ngốc.
Lúc nhìn thấy Hứa Phóng đang nướng thịt, cô còn định trực tiếp lấy thịt đang nướng ăn bằng tay.
Làm Hứa Phóng sợ tới sắp mất nửa cái mạng rồi.
Hứa Phóng dứt khoát đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, một tay cầm lấy hai bàn tay của cô, không cho cô lộn xộn, tay kia thì nướng thịt, nướng xong thì đút vào miệng cô.
Đút cô ăn no rồi, Hứa Phóng thu dọn đồ đạc này nọ, đỡ cô dậy.
Tính tiền rời đi.
Tuy rằng Lâm Hề Trì còn có thể đi, nhưng đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua giống như đứa trẻ mới bắt đầu học đi vậy, hơn nữa còn nói nhiều, cứ quấn quít lấy anh bắt anh cõng.
Sợ cô ngã, Hứa Phóng không nói gì, ngồi xổm xuống cõng cô lên.
Lâm Hề Trì gác cằm lên vai anh, líu ríu nói chuyện, hai tay còn không an phận, không có việc gì liền cọ cọ trên mặt anh, giống như xem thành món đồ chơi.
Hai tay Hứa Phóng đang nâng chân của cô, không thể dời tay, chỉ có thể nhắc nhở cô một chút lúc cô che khuất tầm mắt của mình.
Những lúc khác thì tùy cô giày vò.
Đến lúc sau, cô cũng không nói gì khác nữa, chỉ luôn gọi anh.
"Rắm Rắm."
"Ừ."
"Rắm Rắm."
"Ừ."
...............
...............
"Em gọi bao nhiêu lần."
"Bốn mươi ba lần."
Nói lâu, hình như Lâm Hề Trì cũng mệt rồi, giọng nói nghe có vẻ buồn ngủ: "Rắm Rắm."
Hứa Phóng vô cùng kiên nhẫn, thấp giọng trả lời: "Ừ."
Cô dán hai má lại, hơi thở lúc nói chuyện phả lên mặt anh, mang theo mùi rượu, lại không khó ngửi chút nào.
"Chúng ta hình như trưởng thành rồi."
"Ừ." Hứa Phóng quay đầu lại nhìn, có thể nhìn thấy hàng mi vừa dày vừa dài của cô, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, giống như tất cả thời khắc trong quá khứ, "Trưởng thành rồi."
******
Ba năm sau.
Hứa Phóng tới trường quân đội ở thành phố B học nghiên cứu sinh, Lâm Hề Trì tiếp tục ở lại đại học S.
Hai người đều có chuyện chính mình cần phải làm, thời gian ba năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng ở trường quân đội học nghiên cứu sinh, ngược lại thời gian nghỉ đông và nghỉ hè còn dài hơn thời gian học chính quy ở trường đại học của Hứa Phóng.
Đến những ngày nghỉ lễ, thỉnh thoảng Lâm Hề Trì sẽ đi thành phố B tìm anh chơi.
Mà lúc Hứa Phóng có thời gian rảnh, cũng sẽ đến đại học S tìm cô.
Mỗi ngày hai người đều sẽ liên lạc, thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè cũng có thời gian ở bên nhau.
Thời gian ba năm cũng không tính là khó khăn.
Ít nhất theo như Lâm Hề Trì nhìn nhận, cho dù Hứa Phóng không có cách nào thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, nhưng lúc tâm trạng cô không tốt, lúc muốn tìm anh, đều có thể tìm được.
Thời gian học nghiên cứu sinh của hai người đều là ba năm, Lâm
Hề Trì tốt nghiệp trước thời hạn nửa năm.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Hề Trì trở lại Khê Thành, trải qua vài lần phỏng vấn, cuối cùng làm việc tại một bệnh viên thú y ở trung tâm thành phố, cách nhà ông ngoại có chút xa, sáng sớm mỗi ngày cô phải ngồi xe đi một giờ.
Sau khi cứ như vậy đấu tranh một tháng.
Lâm Hề Trì thuê một căn nhà một phòng ngủ bên bệnh viện, mỗi tháng tốn thêm một khoản chi ba nghìn tệ, nhưng lại được hơn một giờ để ngủ, làm cho cô không hiểu sao lại có một loại cảm giác hạnh phúc.
Bệnh viện thú y mà Lâm Hề Trì làm việc này, là bệnh viên nổi tiếng nhất ở Khê Thành, thiết bị chuyên nghiệp cơ bản đều có. Cái ngành nghề này còn mệt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, thường thường sau khi cô về đến nhà, tắm rửa một cái liền ngã đầu ngủ.
Hôm nay, Lâm Hề Trì lại tăng ca, về đến nhà giống như mọi ngày.
Sau khi tắm giặt xong, cô gần như không mở nổi mắt, đầu óc không tỉnh táo lắm gửi một đống wechat cho Hứa Phóng, nói đa phần đều là những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Gõ xong những chữ cuối cùng, Lâm Hề Trì mới yên tâm, ấn công tắc tắt đèn.
Không biết qua bao lâu. có lẽ là chỉ qua mười phút, nhưng bởi vì cả người mệt mỏi, lại làm cho cô cảm thấy như đã qua một ngày.
Lâm Hề Trì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô bị làm phiền, mơ mơ màng màng sờ so/ạng tìm điện thoại, bắt máy. Cô buồn ngủ đến nỗi hoàn toàn không có chút tỉnh táo nào, ngay cả ai gọi tới cũng không biết, chỉ hy vọng đối phương nói nhanh lên để cô tắt máy.
Dường như đối phương cũng nhận thấy sự qua quýt trong giọng nói của cô, giọng nói trở nên bí hiểm khó hiểu.
"Buồn ngủ? Em ngủ đi."
Ngày hôm sau, Lâm Hề Trì sáng sớm đã dậy.
Lúc đang ngồi gặm bánh mì trên bàn ăn, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua, cô cũng không chắc chắn có phải ảo giác của mình xuất hiện lúc nửa tỉnh nửa mê hay không, buồn bực mở lịch sử ghi chép cuộc gọi ra nhìn.
Nhưng quả thật là có.
Tối hôm qua mười giờ rưỡi, Hứa Phóng gọi điện thoại cho cô.
Lâm Hề Trì trừng lớn mắt, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra nổi tối hôm qua anh đã nói gì, dứt khoát từ bỏ, gửi wechat qua hỏi anh. Sau đó cô dọn dẹp một phen, rồi ra khỏi cửa.
Trước khi vào làm, Lâm Hề Trì lại lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Hứa Phóng không trả lời cô.
Lâm Hề Trì cũng không để tâm đến chuyện này nữa, vào bệnh viện, thay đổi quần áo.
Buổi sáng có một ca bệnh, còn nhỏ tuổi, là một con mèo đực vừa tròn 12 tuần, nhìn qua có vẻ suy nhược, không có tinh thần gì.
Lâm Hề Trì hỏi chủ nhân của con mèo tình huống đại khái.
Con mèo này vừa chích vắc-xin phòng ngừa bệnh lần đầu tiên vào hai tuần trước, qua nửa tuần thì bắt đầu nôn mửa, trên người còn có triệu chứng dị ứng, vẫn luôn kéo dài đến bây giờ, không có cách nào chỉ có thể đưa đến bệnh viện.
Lâm Hề Trì không nghĩ nhiều lắm, cầm lấy nhiệt kế, vẫy một chút, sau đó nhúng dầu bôi trơn. Cô chớp chớp mắt, cẩn thận nhấc cái đuôi mèo lên, cắm nhiệt kế vào hậu môn con mèo.
Một phút đồng hồ sau lấy ra, sau khi lau khô, Lâm Hề Trì nhìn con số bên trên.
40.2 độ C.
Nhiệt độ của một con mèo khỏe mạnh bình thường sẽ duy trì từ 38 độ C đến 39.5 độ C, nhiệt độ này quả thật hơi cao.
Chủ nhân của con mèo là một cô gái rất trẻ tuổi, lúc này đầy vẻ lo lắng, tầm mắt vẫn luôn đặt trên con mèo, giọng nói rất khẩn trương: "Bác sĩ, đây là lần đầu tôi nuôi mèo, nhưng tôi có chuyện gì không hiểu đều hỏi trước rồi mới làm đó."
"Tôi lên mạng tra một chút, mèo phải chích đủ 10 mũi vắc-xin phòng ngừa bệnh mới có tác dụng, cho nên tôi đang chờ đủ 10 tuần sau mới dẫn nó đi bệnh viện chích...... Hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Hề Trì trấn an nói: "Cô làm rất đúng."
Lâm Hề Trì ghi chép tình huống xuống sổ, trải qua kiểm tra, chẩn đoán chính xác được bệnh của mèo. Cô truyền dịch cho mèo, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của con mèo con này, cùng với vẻ mặt sắp khóc của cô gái kia, không hiểu sao cũng thấy có chút khó chịu.
Hôm nay Lâm Hề Trì không tăng ca.
Sau khi tan làm như bình thường, Lâm Hề Trì cũng không có khẩu vị gì, đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua mấy gói mỳ gói với mấy túi đồ ăn vặt, rồi đi về nhà.
Lâm Hề Trì cúi đầu nhìn điện thoại.
Bận đến bây giờ, cô đột nhiên phát hiện, đã qua một ngày, vậy mà Hứa Phóng vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Lâm Hề Trì nhíu mày, gửi wechat cho Hứa Phóng: [Anh đâu rồi?]
Vẫn không trả lời.
Cô dứt khoát gọi điện thoại qua.
Không bắt máy.
Lâm Hề Trì đoán anh tạm thời có huấn luyện, cũng không nghĩ nhiều.
Cô đi vào trong tiểu khu.
Tiểu khu này cũng tương đối cũ, cho nên tiền thuê nhà ở khu vực này vẫn có thể xem như khá hời. Căn nhà Lâm Hề Trì thuê, một tháng khoảng hai nghìn rưỡi tệ, không tính phí điện nước.
Tự cô sửa sang lại một chút, vào ở cũng xem như thoải mái.
Buổi tối vào mùa đông luôn tới rất sớm, Lâm Hề Trì kéo áo khoác chặt hơn chút, bước nhanh hơn về phía tòa nhà mình sống.
Ánh đèn đường trong tiểu khu rất tối tăm, người đi dọc đường cũng rất ít. Lúc cô đi đến chỗ ngã rẽ, đột nhiên phía sau có một chiếc xe lái tới, ngọn đèn chiếu thẳng.
Lâm Hề Trì phát hiện ngoại trừ cô, còn có một người khác.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Phía sau là một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác liền mũ và quần tây ống ôm, đội mũ trên đầu, trên mặt còn đeo khẩu trang chống lạnh, nhìn qua có vẻ như là cực kỳ sợ lạnh.
Bởi vì ánh sáng, Lâm Hề Trì nhìn không rõ, cô thu hồi tầm mắt.
Đi đến trước cửa dưới lầu, Lâm Hề Trì lục lọi trong túi, cầm cái chìa khóa mở cửa ra.
Cô đi vào.
Sau khi đi vài bước, phía sau không có tiếng đóng cửa như trong tưởng tượng, Lâm Hề Trì lại nhìn về phía sau, phát hiện người đàn ông vừa nãy kéo mở cửa, cũng đi vào.
Đóng cửa, một tiếng tích vang lên.
Đèn điều khiển bằng giọng nói vang lên.
Lâm Hề Trì nhìn được đôi mắt người đàn ông, tầm mắt dừng một chút, vừa suy tư vừa đi lên.
Cô ở tại tầng ba, không đi bao lâu liền tới trước cửa nhà.
Người đàn ông dựa vào tốc độ của cô đi theo phía sau cô, lúc cô dừng lại tại tầng ba, anh ta vẫn tiếp tục đi lên trên, bước đi vững vàng, cuối cùng cũng dừng lại tại lầu ba.
Vừa khéo.
Đứng ngay sau lưng cô.