Ánh sáng ở ký túc xá rất tối, Hứa Phóng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nửa bên sườn mặt chìm trong bóng tối.
Lâm Hề Trì cũng không nhúc nhích, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay, bình tĩnh mà xoa chỗ có chút đỏ lên, nửa ngày không hé răng, môi dần dần mím chặt.
Một lát sau, Hứa Phóng cúi đầu nhìn thời gian trên di động: “Mình đi đây.”
Nghe vậy, Lâm Hề Trì ừ một tiếng, ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Hứa Phóng rời đi.
Ở trong lòng đếm tới mười lúc sau, nàng chạy chậm qua đi, không chút khách khí nhảy lên, dùng khuỷu tay chế trụ cổ Hứa Phóng, dùng sức áp xuống phía dưới, đem đầu cậu áp còn thấp hơn một cái đầu so với nàng.
Hứa Phóng hoàn toàn không có phòng bị, thân mình thuận thế cúi xuống phía dưới, về phía trước lảo đảo một bước, theo bản năng mà mắng câu thô tục.
Vẻ mặt cậu không thể hiểu được mà nhìn về phía Lâm Hề Trì: “Cậu có bệnh?”
“Cậu mới có bệnh.” Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm mặt Hứa Phóng, trong mắt tất cả đều là đứng đắn nghiêm túc, hoàn toàn không có ý tứ nói giỡn.
Sau nàng vươn ngón giữa nhẹ điểm giữa mày cậu, miệng lẩm bẩm, “Cô hồn dã quỷ phương nào, ta cảnh cáo tại đây——”
Nàng tạm dừng vài giây, lạnh lùng nói: “Nhanh chút khỏi thân thể con ta!”
Hứa Phóng: “……”
Đợi vài giây, biểu tình của Lâm Hề Trì tin tưởng chắc chắn Hứa Phóng bị quỷ ám thân, hai mắt nhanh như chớp mà nhìn hắn, tay trái ở trước mắt Hứa Phóng vẫy vẫy, thật cẩn thận hỏi: “…… Đi rồi sao?”
Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, kiềm chế tính tình, toàn thân căng chặt.
“Cậu muốn bị tôi đánh chết sao?”
“Nga.” Lâm Hề Trì ngượng ngùng mà buông ra cánh tay, “Xem ra đi rồi.”
Bị nàng quậy như vậy, Hứa Phóng nháy mắt liền không nhớ rõ vừa rồi mình vì cái gì tâm tình không tốt, cậu mặt không biểu tình một tay nắm lấy đầu nàng hướng ký túc xá đẩy.
“Cút đi.”
Lâm Hề Trì đem tay cậu bẻ ra, cau mày: “Thí thí, cậu tâm tình không thoải mái phải cùng mình nói nha.”
“Không tốt cái rắm.”
“Cậu cái gì đều không cùng mình nói.” Lâm Hề Trì hét lên với cậu, “Dù sao lát nữa mình sẽ đi hỏi Tưởng Chính Húc, mình mới là bạn tốt nhất của cậu, nếu là cậu ta cùng mình nói cậu đi tìm cậu ta nói hết mình liền cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ cha con!”
“……”
-
Xem nàng vào ký túc xá, Hứa Phóng mới chậm rãi trở về đi.
Hứa Phóng đến siêu thị trường học mua bình nước đá, vặn ra uống lên hai ngụm, một chai nước nháy mắt bị uống hết, cậu trợn mắt đem chai rỗng ném tới thùng rác.
Cậu đang muốn về ký túc xá, di động vang lên.
Màn hình hiển thị: Tưởng Chính Húc.
Hứa Phóng dừng một chút, bấm nghe, cậu không chủ động hé răng, đi qua ngồi vào ghế ngoài siêu thị, một chân tùy ý đặt ở song sắt giữa ghế dựa , cả khuôn mặt tỏa sáng, nhìn không ra cảm xúc.
Ống nghe truyền đến giọng Tưởng Chính Húc: “Phóng nhi, vị bà cô kia nhà cậu lại tìm tôi la lối khóc lóc, cậu có thể hay không quản tốt chút?”
Hứa Phóng khẽ cười một tiếng, không đáp lời.
“Hai ngươi thật là.” Tưởng Chính Húc nháy mắt minh bạch là cái gì nguyên nhân, thở dài, “Một chuyện không liên quan mình người đàn ông vĩ đại tôi đây nhìn còn sốt ruột.”
Nghe được lời này, Hứa Phóng lại cười: “Cậu sốt ruột cái gì.”
“Cậu liền không thể nói thẳng sao?” Tưởng Chính Húc che đậy khổ tâm mà dạy dỗ cậu, “Mình mấy ngày trước không cũng theo như cậu nói, bởi vì một cái em gái thực buồn rầu, ngày hôm qua trực tiếp đến ký túc xá của cô nàng cùng cô nàng tuyên bố, không phải thành rồi.
Phía trước những buồn rầu và chê cười giống nhau, cậu xem ông đây hiện tại sống được thật vui vẻ.”
“……”
“Cậu mẹ nó thích mấy trăm năm không dám nói.”
Hứa Phóng thấp giọng hồi: “Đây không giống nhau.”
“Như thế nào không giống nhau.” Tưởng Chính Húc nghĩ nghĩ, “Cậu liền sợ Lâm Hề Trì không thích cậu đúng không? Mình cùng cậu nói, mình cảm thấy cậu cơ hội vẫn là rất lớn.
Mình trước đó hỏi qua cô nàng về sau điều kiện kén vợ kén chồng.”
Hứa Phóng hai tròng mắt lóe sáng, hỏi cứng nhắc: “Cái gì?”
“Nàng nói rất rõ ràng, đẹp trai hơn Hứa Phóng, tính tình tốt hơn Hứa Phóng, so thành tích tốt hơn Hứa Phóng , so Hứa Phóng……” Tưởng Chính Húc nhớ không rõ, thống nhất nói, “Dù sao chính là muốn cái gì đều so cậu tốt hơn, đem cậu nghiền nát không chút sức lực chống cự.”
“……” Hứa Phóng chịu đựng xúc động ngắt điện thoại trực tiếp, cười lạnh: “Cậu ý định làm mình không thoải mái đi?”
“Như thế nào làm cậu không thoải mái, đây bốn bỏ lên 5 không phải cậu là tiêu chuẩn sao?”
“Cậu suy nghĩ nhiều.” Giọng Hứa Phóng không hề dao động, “Lời này của nàng cùng ‘ mình về sau muốn tìm bạn trai giống ba mình ’ không có bất luận cái gì khác nhau.”
“……”
“Mình cùng cô nàng đã quen biết bao nhiêu năm.” Hứa Phóng cúi đầu, tự giễu, “Muốn thích sớm thích.”
Hứa Phóng đột nhiên nhớ tới năm lớp 12.
Cậu ngồi ở sau Lâm Hề Trì, ghé vào trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng cùng bạn ngồi cùng bàn trò chuyện, trong lúc tan học phòng học cũng không yên tĩnh, nhưng lực chú ý của cậu đặt hết ở trên người nàng.
Cứ việc nghe được loáng thoáng, lại vẫn như cũ có thể nghe ra cái đại khái.
Tại đàm luận về cậu.
Cô bạn hỏi nàng nếu Hứa Phóng thích nàng, nàng sẽ thế nào.
Cậu đến bây giờ vẫn như cũ có thể nhớ rõ cảm giác khi đó, trái tim đập cực nhanh, muốn biết đáp án rồi lại không muốn biết, chờ đợi rồi lại khẩn trương chờ đợi nàng trả lời.
Nhưng Lâm Hề Trì chỉ là kiên định mà đem cái này trở thành chê cười mà lắc đầu, không ngừng mà nói không có khả năng.
Cuối cùng, cô bạn ngồi cùng bàn kiên trì mà hỏi dồn, cậu nghe được nàng thực nhẹ thực nghiêm túc nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Mình khả năng sẽ thực xấu hổ đi……”
……
……
“Mẹ nó, đêm nay thật là phát thần kinh.” Hứa Phóng hầu kết di chuyển, cậu sờ sờ cái ót, đứng dậy đi về hướng ký túc xá, “Được rồi, ngắt đây.”
-
Ở chỗ Tưởng Chính Húc kia không được tin tức đáng tin cậy gì, Lâm Hề Trì vốn định tiếp tục đi quấy rối Hứa Phóng, nhưng nghĩ đến bản nặt cậu hôm nay là “Ông đây chính là tâm tình không tốt, nhưng ông đây chết sẽ không nói nguyên nhân”, nàng nháy mắt từ bỏ.
Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, vẫn là cho gửi WeChat: 【 ngày mai mình mời cậu ăn cơm, vay tiền mời cậu, thế nào? 】
Đợi trong chốc lát, không trả lời.
Lâm Hề Trì bổ sung nói: 【 đem mình ăn đến phá sản đều không có việc gì.
】
Gửi đi thành công sau, Lâm