Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, ánh nến mờ ảo ẩn hiện sau những bức rèm phấp phới như e thẹn mà khoác lên mình ánh lửa hồng nhuận, ba bóng hình bì bõm trong nước mà nô đùa.
"A Chiêu, nhóc thích hương gì nào? Oải hương hay bạc hà?" Vân Dật ngồi trên bờ ngâm đôi chân trắng ngần trong nước, lắc lắc bình này lọ kia lên liếng hỏi.
"....!Để làm gì?" Nhớ đến ác mộng mùi táo lần trước, Văn Chiêu cảnh giác.
"Đương nhiên là để phục vụ nhóc rồi.
Chọn oải hương ha? Tốt cho thư giãn." Nói rồi, Vân Dật cũng chẳng chờ người đáp đã thẳng tay đổ một lọ hương liệu cùng vài giỏ hoa tươi xuống hồ, chính mình cũng nhảy vào nhập bọn.
Có Diên Khánh ôm từ phía sau, Văn Chiêu tránh không nổi mà cũng không muốn tránh.
Cứ ngỡ là sẽ bị lên thớt, ngờ đâu chỉ là spa cao cấp by các nam chính, Văn Chiêu chẳng chút đề phòng duỗi mình thư giãn.
"Đúng rồi, chỗ đó, mạnh lên một chú nữa." Có Uất Trì bóp chân và Diên Khánh bóp vai, Văn Chiêu thỏa mãn thở dài nhấm nháp nho đã được bóc vỏ.
Trừ việc phải cảnh giác cao độ không biết lúc nào bị lôi lên giường, có hậu cung ba ngàn giai lệ cũng thích lắm đó.
"Thế này đã đủ mạnh chưa?" Diên Khánh vừa cười vừa hỏi, bàn tay bắt đầu lân la sang chỗ khác nhưng Văn Chiêu một chút cũng không chú ý vẫn duỗi mình thư giãn.
"Đủ, nhưng cao lên một tí.
Là cổ chứ không phải vai.
Quất Quất, chỗ bắp đùi ấy, thấp quá rồi....!Xanh lè, tay người để ở đâu thế hả?"
"A Chiêu, nhóc thoải mái rồi, không phải cũng nên đến lượt bọn ta sao?"
Nhìn Vân Dật cười đến sáng lạn, và Uất Trì đỏ mặt cúi đầu, cọng thần kinh cảnh giác trong đầu Văn Chiêu bắt đầu rung lên bần bật.
Chợt nhận ra đây là thuốc chuột phủ đường, Văn Chiêu giật thót tính bỏ chạy nhưng trước mặt ba tên sói đói, Văn Chiêu chẳng có đường để đi.
"...!Chúng....!chúng ta ghi sổ nợ được không?" Ăn có thể ăn quỵt, hự hự chắc cũng quỵt được nhỉ?
Nghe thấy yếu cầu của Văn Chiêu, Diên Khánh nhịn không được mà phì cười nhưng vẫn cố bặm môi.
Văn Chiêu đúng là càng ngày càng sáng tạo.
Ho vài tiếng ổn định nét mặt, anh nói: "A Chiêu, lửa lần này là do đệ chọc nên.
Đệ không thấy mình nên gánh chút trách nhiệm sao?"
"Nhưng....!3 người lận đó.
Ta chưa muốn tinh tẫn nhân von....uhm~"
Thấy cái miệng lại chuẩn bị lảm nhảm, Diên Khánh nhanh miệng chặn lại, hút bớt dưỡng khí trong ngực ai đó.
Lắm miệng, hôm nay bằng mọi giá, Cổ La thằng nhãi đó có đến cũng không có ích gì đâu.
Cảm giác người trong tay dần mềm nhũn, Diên Khánh nháy mắt với Vân Dật.
"A Chiêu~" Gọi một tiếng thật ngọt ngào, Vân Dật liền dán lên ngươi Văn Chiêu, tặng cho người một nụ hôn sâu, mà bàn tay cũng không chút chần chừ lần xuống bộ vị khó nói.
"Urhhh~" Cảm giác kỳ lạ trỗi dậy, Văn Chiêu vừa muốn né ra thì lại bị Diên Khánh thổi nhẹ lên tai, day day gặm nhấm làm y thả ra một tiếng ngâm đầy quyến rũ.
Uất Trì vốn đứng phía xa cũng đến ngần, hôn nhẹ lên tay Văn Chiêu rồi cũng nhập bọn.
"Đừng, đừng cắn nữa.
Vàng khè, thả tay ra,....!mau!"
"Không được, gọi đúng tên ta đi."
"Tên ta nữa."
"Vân...!Vân Dật!!! Á, Uất Trì, uhmm~"
Người trong lòng đã thỏa mãn một lần, Diên Khánh đổi chỗ, để Văn Chiêu ngồi khóa lên người Vân Dật.
Gác đầu trên cần cổ Vân Dật, Văn Chiêu mông lung đưa mắt nhìn Diên Khánh.
Từ nãy đến giờ vẫn nằm trong lòng y, đột nhiên bị đổi, Văn Chiêu có chút ngỡ ngàng.
"Được chứ?" Diên Khánh hỏi.
Dù rằng trong mắt đầy hỏa dục, trán dẫm mồ hôi, Diên Khánh vẫn kiên trì không động mà chỉ xoa nắn giúp người thả lỏng.
Vào lúc này, một khắc cũng tựa thiên thu.
Nhận được gật đầu từ Văn Chiêu, Diên Khánh mỉm cười hôn nhẹ lên cần cổ trắng ngần, thay những ngón tay thon dài như ngọc thạch bằng thứ của mình.
Bị một vật nóng bỏng tiến vào lại mang theo chút nước sóng sánh, Văn Chiêu còn chưa kịp hô lên khi đôi môi đã được Uất Trì khó lại.
"Không sao đâu.
Một lát là ổn thôi." Đưa tay sờ nắn những bộ phận nhạy cảm, Vân Dật an ủi.
Quả nhiên, dưới sự chăm sóc tận tình, Văn Chiêu lần nữa lại chìm vào bể dục.
Tiếng nước bì bõm hòa với tiếng ngâm nga trong trẻo tô điểm bằng vài âm thanh thỏa mãn, chờ đến khi nến trong phòng gần tàn, Diên Khánh bế theo Văn Chiêu lúc này đã biết thành cọng bún không xương giao cho Hựu Trạch.
Nhìn tiểu thiếu gia, hai má đỏ bừng, ánh mắt mông lung rúc vào lòng mình, Hựu Trạch hắng giọng một chút rồi thả người lên giường.
"....!Các người...."
"Yên tâm, bọn ta có chừng mực.
Chỉ là chút thôi tình thôi mà.
Ngoài cửa sao rồi?" Đưa hương cao cho Hựu Trạch, Diên Khánh nhận về bảo kiếm, nhướn mày.
"Chưa đến, không biết là không đến hay không cản nữa."
"Được rồi, đêm còn dài, ba ngươi tận hưởng đi.
Còn lại để bọn ta trông." Nhìn Hựu Trạch gật đầu cới áo, Diên Khánh, Uất Trì và Vân Dật đồng thời kéo ghế ra cửa.
Chắc chẳng ai khổ như bọn họ, muốn động phòng cũng phải cảnh giác trước sau.
Mượn gió lạnh hắt lên mặt làm giảm đi xung động trong lòng, cả ba người lặng lẽ ngắm trăng.
Trong phòng, Văn Chiêu lúc này đã nửa mê nửa tỉnh ngâm nga tên của ba người còn lại.
Dựa theo âm thanh, chắc hẳn cũng phải một hồi mạnh bạo đây.
"Bên trong kịch liệt quá nhỉ?" Chẳng biết ai lên tiếng mà ba người đồng loạt đánh trống lảng.
Đến cánh cửa cũng không cản nổi tiếng thở dốc ngân nga bên trong, ba người lặng lẽ vắt chéo chân, kéo ghế ra xa thêm một chút.
Thật sự ở tuổi xung sức, 1 đêm 1 lần hoàn toàn không đủ!!!
"Đừng! Không, không được aaaaa~" Đột nhiên thấy tiếng Văn Chiêu hét to, Uất Trì cau mày định vào thì Vân Dật cản lại: "Chắc là Cẩn Minh, không có việc gì đâu."
"Nhưng?" Tuy không phải không tin tưởng thần y trước mặt nhưng nghe tiếng Văn Chiêu, Uất Trì vẫn có chút không an lòng.
"Tên đó lắm trò.
Thu thập hai ba năm, chắc hắn muốn thử nghiệm vài trò mới lạ.
Có Đông Phương ở trong đó, ngươi lo cái gì.
Đông Phương không để Cẩn Minh làm bậy đâu."
"Song long? Trẫm nhớ Cẩn Minh gần đây hay xem cái này." Nhìn Diên Khánh tỉnh queo nói ra một câu trời đánh, Vân Dật cũng Uất Trì đỏ mặt.
Được rồi, bọn họ cũng không phải chưa từng nghĩ đến cái này.
"Chắc không phải đâu.
Lâu rồi mới làm, Cẩn Minh không dám bạo gan thế đâu, chắc là mấy thứ linh tinh..." Nghĩ nghĩ một hồi, Vân Dật đang nói liền bị Diên Khánh chặn miệng...
"Cảnh giác, người đến rồi!"
Bay từ nóc cung điện Cổ La bế trong