Hoành Thánh có mùi dong chi tục phấn???
Vừa đặt chân đến cửa, một luồng gió lạnh đã chờ không nổi mà phà vào mặt ta.
Người ta hay nói bệnh viện nhiều ma, chả lẽ y viện cũng như vậy? ta vừa run rẩy vừa liếc trái liếc phải xem xem trong nhà có điểm nào bất thường hay không? Nói đùa, gan gia nhỏ lắm, không dư ra để cùng ma quỷ chơi đùa đâu.
“Về rồi à? Còn biết đường về cơ đấy.” Ta giật thót tim.
Là xanh lè.
Tiên sư nhà nó, tên xanh lè sáng nay quên uống thuốc rồi à!!! Ta là khách của hắn hay là con của hắn vậy hả? ta muốn đi đâu thì là chuyện của ta chứ lan quyên gì đến hắn.
“ta…ta đi mua bữa trưa…” ông cha vẫn luôn dạy, đừng kích thích người khác, nhất là những người có vấn đề tâm lý.
Nói không chừng, hắn phát điên giết ngươi luôn thì sao!!
“oh~ rốt cuộc là sơn hào hải vị gì mà lại tốn đến hơn ba canh giờ thế hả?” Bạch Liên Hoa, ngươi là oán phụ chắc? ta đi mua đồ ăn mà ngươi cũng tính giờ.
Không đúng, ta rõ ràng đi sau khi bọn họ rời đi, họ làm thế quái nào mà lại phát hiện ra ta không ở nhà? Nghĩ đến đây, lưng ta chợt ướt đẫm.
đừng nói, cả ngày hôm nay là thử ta đấy nhá.
Hai người họ vốn không đi đâu mà mục đích chính là muốn thử xem ta… nghĩ đến đây, ta chợt nhớ đồng bọn hai mang của mình, Thất Dịch.
Nhưng đáng tiếc thay, hắn cũng không thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng, bởi chính hắn cũng đang bị phạt quỳ ở góc tường.
“Là,…là mì hoành thánh của ông chủ Lâm, rất đắt hàng đó, hờ hờ hờ.” ta cố gắng cười cho qua.
Thời nào mà chả có xếp hàng mua đồ ăn ngon, nói thế chắc được rồi đi.
“ồ, hoành thánh.” Nghe chất ngâm nga của bạch liên hoa, mồ hôi ta càng ngày càng nhiều.
Cố gắng bắt ăng ten với Thất Dịch cầu cứu nhưng hắn lại bỏ rơi ta.
Huhuhuhu, đúng là huynh đệ như quần áo mà.
Hắn rõ ràng nhận được
tin hiệu nhưng lại không chịu đáp lời.
“Thật sao là hoành thánh sao? Sao hoành thánh hôm nay thơm mùi dong chi tục phấn thế này? Đúng là khó hiểu thật.” Xanh lè cười càng tươi, nhưng ta lại thấy được sát khí trong mắt của hắn.
“Tiên sinh, mì, mì trong hạp thực, không….không có ở trên tóc ta đâu.” Run rẩy tránh né vuốt của xanh lè, ta nghĩ lại một lần nữa.
Nhìn thái độ hai người này, 10 phần chắc chín không phải vì thử nghiệm ta, mà ngược lại là
có bất mãn với ta.
Ta rõ ràng có làm gì đâu chứ.
Chẳng qua là dạo trên trấn một chuyến, chính ta còn bị ăn đậu hũ nữa là.
Người dân Miểu quốc chẳng biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì, ai nhìn thấy ta cũng cố xoa một cái, sờ một cái, ta còn chưa kêu thì hai người kia kêu cái gì.
Hôm nay xui xẻo còn lạc vào trà viên, bị hơn chục cô nương vây lại không cho đi, ta phải xuất hết kĩ năng mới chạy nổi đó.
Khoan…dong chi tục phấn?
Cẩn thận nhìn xanh lè cùng bạch liên bông, hình như ta biết vì sao ta lại được ra tòa rồi.
“sao không nói gì hết thế?” hai người đồng thanh.
“có..
có phải mọi người… nói đến trà viên sáng nay không?” ta lắp bắp xác định.
Không hiểu sao, ta lại có cảm giác như là bị vợ bắt gian, hiện tại đang quỳ cầu tha thứ.
“Trà viên… tên hay nhỉ.
Đệ có gọi hoa mĩ cách nào cũng không thay đổi được việc nó là thanh lâu đâu.”
Thôi rồi.
ta biết mình vì sao chết rồi.
“mọi người hiểu nhầm rồi, ta ta chỉ là tiện đường thôi chứ không phải cố ý gì đâu ta nói thật đó.”
Bị hai tên một trái một phải xách vào thư phòng, ta dãy dụa thanh minh.
Oan uổng quá, ta có làm gì đâu a!!!
“50 lần tứ thư ngũ kinh, khi nào xong thì mới được ăn cơm.” xanh lè không chút lưu tình ấn ta xuống ghế.
“cố lên!”
“đừng tưởng qua loa mà xong, viết hỏng một chữ thì chép lại một tờ, hiểu rồi chứ!” Bạch liên hoa đi khóa các cửa nẻo, đề phòng chuyện ta trốn ra ngoài.
Nhìn thấy thất dịch cũng lui cui đi vào, ta hệt như thấy cứu tinh.
“đừng tưởng nó giúp được đệ.
Nó cũng phải chép 50 bản.”
Mịa nó, 100 bản, đây là muốn giết hai ta à.
Không nói đến chuyện ta chưa từng xài bút lông, hồi nhỏ chép phạt ba mươi lần đã muốn chết, nói gì là 50 lần.
“Chép phạt vui vẻ.” nhìn thấy hai tên khốn bình tĩnh khóa chặt lối ra cuối cùng, ta nhịn không được khóc ròng.
Huhuhu, ta muốn về nhà!!!!!
………………………………
Xem chắc tình hình hai tên kia khẳng định không thả người, ta bắt đầu quay lại làm thịt Thất Dịch.
“Thất Dịch, ngươi còn lời trăn trối nào nữa không? Sớm biết hai tên kia muốn thịt ta thì ngươi phải báo trước chứ! Biết thế gia sớm đã không về.
ở đại kỹ viện cũng không phải chịu đói