"Vàng khè, tại sao ngươi không giải thích hả?! Lỡ mà có người hiểu lầm thì sao?" Gì lấy áo Vàng khè ta gào lên.
Xong xong xong xong xong!!!! Nếu ngày mai không có tin đồn, ta thề ta đổi tên sang họ Triệu.
"Thanh giả tự thanh.
Huống hồ các thái phi thích đùa, khanh càng chối thì họ càng đùa ác hơn thôi.
Trẫm với khanh trong sạch, đương nhiên không có gì cần phải giải thích."
Thấy vàng khè ung dung tự tại, ta chợt cảm thấy giải thích của hắn cũng có lý.
có lửa mới có khói, ta với vàng khè nóng còn không nổi thì lấy đâu ra lửa.
Tuy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng vàng khè bổ tiếp một câu khiến ta an lòng:
"Triều thần đều biết trẫm không ăn cỏ gần hang, khanh không cần lo.
nói lại chuyện chính, khanh tên gì?" Thấy vàng khè không lo, ta dương nhiên càng không lo.
hắn là hoàng đế không sợ mất mặt, ta thay tên đổi họ một cái là xong ngay, có gì mà phải lo cơ chứ.
"Văn Chiêu, Văn trong Văn trong văn nhã, Chiêu trong chiêu chương nhưng là Chiêu bộ hỏa, không phải bộ nhật."
"Oh? Chữ Chiêu bộ hỏa, khanh cùng cha khanh đều là độc đinh sao?" Vàng khè vốn đang cầm bút đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
hắn nói không sai, nhà ta ba đời độc đinh, bình thường mà.
"Vâng.
Có chuyện gì sao?"
Vàng khè đưa mắt đánh giá ta một lúc lắc đầu: "Không có gì, trẫm tiện thì hỏi thôi, người nhà khanh là người Phong quốc à?"
ta trầm ngâm một lát.
dù gì vàng khè cũng tra ra tên ta rồi, còn lại chắc cũng chỉ là chuyên có muốn hay không.
thẳng thắn nhận khoan hồng, ta đáp: "Không phải, ta không phải người Phong quốc." Không những không phải người phong quốc, ta còn chẳng phải người của thế giới này đâu.
"Thế à? Được rồi, Triệu Văn Chiêu, tòng Lương Y bát phẩm tiếp chỉ." Thấy Vàng khè đột nhiên đứng dậy, ta nghiêng đầu nhìn.
Triệu Văn Chiêu? tên xấu chết đi được!! cái khó đặt tên chính là ở đây, tên đẹp như mơ mà không hợp với họ thì èo, vứt.
Cứ như Phạm Luật, Phạm Pháp, hay!
"Bệ hạ, ta không phải họ Triệu, ta họ Trang!" Triệu Văn Chiêu, Triệu Văn chiêu, Triệu Văn Chiêu, đọc không thấy trẹo lưỡi.
ta thấy mình sắp cạp luôn vào lưỡi rồi.
Vàng khè nghe đến đây dừng tay ngồi xổm xuống túm cằm ta xem trái xem phải:
"Trang gia? Là đệ nhất thế gia Trang gia? nhìn cũng hao hao đấy chứ."
"Không phải! trùng họ, trùng họ mà thôi.
Ta có phải người Phong quốc đâu." Trang gia thế gia là nhà mẹ ruột của Cổ La, liên quan gì đến ta chứ.
nhà ta ba đời đọc sách kéo cày, còn chưa đạt trạng nguyên lần nào đâu.
"Huhm~ Nếu đã vậy thì cứ theo họ Triệu đi.
Trang gia sâu không lường được, khanh nói mình họ Trang rất dễ gặp nguy, có họ hoàng thất, khanh cũng coi như thêm một phần bảo hộ.
Quỳ lên."
Thấy ý vàng khè đã định, ta cũng không ý kiến nhiều làm gì.
Vén áo quỳ lên, ta bất chợt hít sâu một hơi nằm bẹp xuống sàn:
"Hoàng thượng...!có thể không quỳ không?" rưng rưng nhìn vàng khè, ta cố gắng bán manh cầu hảo cảm.
Chân ơi là chân, sao từ nãy tới giờ không đau lại đau đúng lúc này hả?
"Lại làm sao nữa? Nhanh quá à? Cứ bất cẩn như thế dễ bị thương lắm."
"Kyaaaaaa~ hoàng thượng đừng chọc linh tinh, đau!"
"Nằm im, đau dài không bằng đau ngắn, nhẫn một tí là hết thôi."
"Bệ hạ, ngài nhẹ tay một chút thì chết à? Đau!"
"Đau thì khanh ngồi dậy tự làm đi."
"Ngài chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"
"Thế khanh có làm hay không? Không làm thì khỏi, trẫm ném..."
"Ấy ấy ấy, ta làm, ta làm, bệ hạ, giúp thần một tay nào."
"Từ từ, giữ như vậy một lúc."
"Ấy, bệ hạ, đừng ấn nữa, đau thật đấy.
thần nói thật đấy."
"Một lúc rồi đỡ, ngoan, nhẫn một lúc là qua....!thấy chưa, tốt hơn rồi đúng không? ngồi một chút nữa đi rồi hẵng động."
Được vàng khè bế lên giường, ta cắn chăn tức tối.
rõ ràng ta tuổi trẻ năng động sao tự dưng vô cớ lại bị chuột rút cơ chứ.
đau chết đi được! đã thế tên vàng khè còn không chịu giúp mà còn bóp chân ta mạnh ơi là mạnh, hứ!
"Đừng dỗi nữa nào.
Chuyện này lúc nào chả thế, đau một lúc là qua.
có trách thì trách khanh ít vận động, thường ngày làm nhiều một chút là được." Thấy vàng khè an ủi, tuy lòng ta vẫn cực kỳ ấm ức nhưng ta liền đại nhân đại lượng bỏ qua.
Nói mơi nhớ, lúc nãy vàng khè bắt ta quỳ làm gì?
"Hoàng thượng, lúc nãy ngài bảo ta quỳ làm gì?" gác đầu lên đùi vàng khè, ta hỏi.
Quả nhiên gối thịt người vẫn là nhất, gối ngọc gối bông gì đó vẫn không bằng.
"À, Không phải hôm nay khanh lấy thân yểm trợ bảo vệ Hy tử sao? Trẫm cũng phải có đáp lễ chứ.
Khanh hãy tự hào mình là người đầu tiên được phong tước trên giường đi."
Bị chiếu chỉ gõ nhẹ vào đầu, ta nhe răng cười cướp lấy.
Hí hửng mở chiếu, ta đang từ thiên đường rơi thẳng về trái đất: "Bệ hạ, mấy con giun này là cái gì thế?"
Chữ thì bé tí ti, dính thành một chùm còn vặn trái vặn phải, đến con giun cũng dễ nhìn hơn nhiều.
giờ ta mới biết, hóa ra chữ vàng khè cũng xấu kinh.
ngẩng đầu nhìn lên, mặt vàng khè đen thui, ta tiện miệng an ủi:
"Hoàng thượng đừng lo.
Chữ thần cũng xấu mà, đồng liêu."
"A Chiêu, có ai từng nói với khanh là khanh nên thường xuyên câm miệng hay không?"
Nhìn vàng khè mặt đen thui rời đi, ta vò đầu tự hỏi nhưng ta có thấy mình làm gì sai đâu ta??
________________________________________
Vàng khè đi làm, hy tử đi chơi, ba người bọn ta tới giờ cơm mới tụ hội lần nữa.
Không biết có phải có ai cố ý hay không mà đồ ăn hôm nay đều là đồ đại bổ, mà ánh mắt của đám cung nhân cũng thật kì lạ.
Và chén cơm thứ hai vào