Phiên ngoại: Hắn thật sự là Thái Cổ La?
“Chủ tử.” Sau khi Tiểu La ngủ say, một bóng đen từ trong rừng hiện ra.
“Thất Dịch? Lại đây, y đêm nay không tỉnh nổi đâu.” Bạch Liên Hoa mới một giây trước còn bày ra trạng thái chân chó nghe lời Thái Cổ La lúc này hệt như một đế vương, tuy rằng hậu cảnh có chút không huy hoàng cho lắm.
“Chủ tử, đây thật sự là Ma quân Thái Cổ La sao?” Thất Dịch thân là thiếp thân ảnh vệ của Nhiếp Tiểu Tam, à không Thương Quốc Nhiếp Chính Vương Hạ Cẩn Minh.
Thương Quốc không phải không chướng mắt chuyện Ma giáo chiếm núi xưng vương nhưng tình hình trong nước không ổn định, chỉ đánh tạm thời nhắm mắt cho qua.
Bọn họ từ lâu đã để mắt tới Thái Cổ La, người được đồn rằng là thần đồng, một tuổi biết nói ba tuổi làm thơ, ma pháp siêu quần nhưng Thái Cổ La trước mắt hắn nhìn như không giống lắm với lời đồn.
Đường từ Ma sơn đến Vân
thành chỉ cần rẽ trái một lần rẽ phải hai lần, vậy mà người này có thể đi sai đến mức không cách nào sửa chữa.
Mới đầu y còn cho rằng Thái Cổ La phái hiện ra bọn họ nên muốn cắt đuôi nhưng vào cái lần y đâm sầm vào ổ cướp, Thất Dịch dù muốn lừa dối bản thân cũng không thể tiếp tục.
Cùng cướp xưng huynh gọi đệ, còn vui vẻ phát thẻ người tốt, bị bán còn thay người ta đếm tiền, không đần thì cũng là bị ngu.
Thế nhưng người ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Ngay lúc y sắp bị bán đi thì lại bị lính gác bắt gặp, cứ như thế mà được cứu dù cái gì cũng không biết.
Thế rồi, y lại lên đường.
Dù đi ngược hướng với Vân thành nhưng y lại dùng cách không tưởng nào đó để đến thành, lại còn đâm sầm vào người đến để giết y.
“Đây không phải việc bản vương nên hỏi ngươi sao? Ngươi nhìn hắn lâu như vậy, chẳng lẽ nhận nhầm người? Hắn cũng không nói mình là Thái Cổ La.”
Hạ Cẩn Minh nhướn mày.
Sai thì chắc chắn không sai, trừ khi trên đời này có hai người giống nhau như đúc, đến cái bớt trên người cũng giống.
Huống hồ, Ma giáo cũng đã phát lệnh tìm Ma quân.
“Vậy, chúng ta không phải nên giết hắn sao?” Thất Dịch nghiêm túc.
Giết được Ma quân thì ma giáo cũng giống như rắn mất đầu, đến lúc đó diệt Ma quân còn không phải chuyện nhỏ sao? Tuy rằng giết trẻ con có chút
không quân tử cho lắm nhưng…
“Không cần, ít nhất là hiện tại chưa cần.
Ngươi nghĩ thử xem, nếu hắn thật sự quan trong, vậy Ma giáo vắng hắn tuyệt đối nháo loạn.
Nếu không, chúng ta cần gì phải bẩn tay mà giết một đứa trẻ?”
“Vâng thưa chủ tử.” Thất Dịch gật đầu.
Dù gì muốn giết Thái Cổ La cũng không khó.
Cứ như bữa tối hôm nay, nửa ký mê hồn tán đến trắng cả con chim mà hắn cũng nhận không ra, hiên ngang nuốt hết 3 con.
May mà hắn không ăn thêm con thứ 4 chứ không thì họ cần giết hắn cũng tự ngộ độc mà chết.
“Thái Cổ La, Trang Văn Chiêu, ta thật sự tò mò y là ai đây?”
Thất Dịch nhìn nụ cười như hồ ly của chủ tử mình mà vã mồ hôi thay cho Thái Cổ La.
Tuy bên ngoài thường ca tụng Nhiếp chính vương hiền từ tài đức nhưng người từng phục vụ qua y đều biết Hạ Cẩn Minh Tam Thân vương là loại hình ngọc diện tu la, miệng vẫn cười tươi nhưng tay chém chết người không chớp mắt.
Đặc biệt mỗi lần y cười kiểu này, ai đó, đều sẽ không có kết quả tốt.
“Muộn rồi, ngươi lui đi.”
“Vâng thưa vương huynh.” Thất dịch nhanh chóng lẩn vào rừng, ba giây mặc niệm cho Cừu non Thái Cổ La đã tự mình nhảy vào hố giặc.
___________________________________________________________________________________________
9.
Kiến thức, rất quan trọng:
“Yawn~” Ta vươn vai ngáp dài thức dậy, không hiểu sao cảm giác bủn rủn tay chân của ngày thứ hai lại ngập tràn thân thể.
“Ột ột ột…” Xem đi, đến cái bụng đáng thương của ta cũng nhịn không được đánh trống biểu tình.
“A Chiêu, đệ tỉnh rồi à? Thật may mà đệ tỉnh lại, nếu không …”
“Dừng.” Ta day day trán, tự hỏi nói nhiều là phong cách của người cổ đại sao? Tại sao lần nào ta tỉnh dậy cũng sẽ phải nghe một chuỗi dong dài như vậy hả? Bụng vừa đói, người vừa đau, đầu lại choáng, ta chỉ muốn mute tiếng cải lương bên cạnh.
“A Chiêu, đệ uống hớp nước nào”
Một ngụm nước mát lạnh trôi xuống, hệt như nắng hạn gặp mưa rào xoa dịu cái hổ họng đáng thương của ta.
Nhớ lại lúc mình tỉnh lại trong ma giáo, ta đột nhiên có chút yêu thích bạch liên hoa.
Chỉ cần ngươi là con mồi của bạch liên bông, không phải ngươi liền là người hạnh phúc nhất sao, ít nhất là trước khi nữ chính xuất hiện ấy.
“Cảm ơn.
Nhiếp công tử, có gì ăn được không?”
Ta vuốt ve cái nhẫn trữ vật trên tay, thầm tính lại lương thực còn dư.
Bánh bao ta sớm đã gặm sạch, thịt khô cũng chỉ còn 10 miếng mà ta bây giờ chưa chắc đã cắn nổi, còn bánh bột ngô của sư nương ta,… để dành thì hơn.
Biết đâu đó có một ngày ta cũng may mắn như Momotarou, gặp được vài con linh thú.
Dù gì răng chúng cũng khỏe, chắc là tiêu hóa dươc bánh bột ngô của sư nương ta.
Rồi biết đâu, ta lại có được vài linh thú hộ thể…
“Ột ột ột” D(ang chìm đắm trong mộng Trang Chu, cái bụng rỗng của ta lại biểu tình kiến nghị.
Dân dĩ thực vi thiên không sai, có thực mới vực được đạo.
Chợt nhớ lại hành lý trong xe vốn là dùng tiền ta để mua, ta không chút khách sáo bắt đầu lục lọi.
Càng mò ta càng thấy quái lạ.
một tay nải nhỏ, giấu rõ kĩ, thế nhưng bên trong lại
không phải đồ ăn mà là một đống vải trắng dài thườn thượt.
“A Chiêu, đệ làm cái trò gì thế hả?”
Tên Bạch Liên Hoa không biết mới từ đâu chạy về, mồ hôi nhễ nhại, vồ lấy cái đống vải trong tay ta, mặt còn có chút phiếm hồng.
Nhìn dáng vẻ đầm đìa mồ hôi, xem chừng là bí mật à nha.
Cơ mà ta có phải loại người không có nghĩa khí như thế sao? Đường đường là thanh niên 5 tốt, ta sao có thể kì thị sở thích đặc thù ấy được:
“Aiza, Nhiếp huynh, huynh không cần phải dấu diếm.
Ai mà chẳng có chút sỡ thích riêng.
Cho dù huynh có thích thêu thùa thì ta cũng không kì thị huynh đâu.
Nhưng huynh đừng lén lút, không tốt cho mắt chút nào.
Huynh muốn thêu thì cứ tự nhiên, ta tuyệt đối không cười huynh.”
Không gian trầm mặc ba giây rồi bị một tiếng nén cười từ đâu vang lên phá vỡ.
“Ai!!!” Ta nhảy dựng lên.
Không đùa chứ, ta như thế này còn chưa đủ thảm thương sao? Vì cái gì còn cho ta gặp cướp.
Một tay cầm bánh bột, một tay cầm dải lụa trắng vẫn chưa kịp buông ra, ta chằm chằm nhìn về phía bụi cỏ.
“Hắt xì!” Ta nháy nháy mũi, sao tự dung lạnh thế nhỉ, rõ ràng trời nắng chang chang, gió có không có mà tóc gáy ta lại dựng ngược cả lên.
Trong một thoáng, ta còn tưởng là Đen Thùi Lùi tìm ra ta rồi.
Bất quá, ta không tin đen thùi lùi nhìn thấy ta mà còn yên lặng ẩn mình.
Tính đi tính lại, chắc vẫn là cướp.
Ta nhanh chóng cân đo phân lượng bản thân.
Vũ lực, trên không dưới một, ma pháp, 5/100, nhan sắc, chắc 60 đi, Thái Cổ La phấn điêu ngọc trác, tuy rằng vẫn còn non nớt nhưng sớm muộn gì cũng biết thành mỹ nam a.
Nhìn lại tên Bạch Liên Hoa này, nhan sắc 85, vũ lực, 90, ma pháp, không biết, cơ mà đánh người tốt nhất là nên dùng kế.
Bao nhiêu anh hùng đều ngã dưới ải mỹ nhân, mà tên Bạch liên hoa này còn có một cái mỏ dẻo quẹo giết người không đền mạng, mi không không