Dưới sức ép từ vợ của mình buộc ngài Vương phải lệnh cho người tung thông tin về việc Mục Thư Kỳ nhảy lầu tự tử là do cô ta tự làm tự chịu.
Về phía Star Produce cũng chịu ảnh hưởng xấu không ít và tổn thất nặng nề về dự án phim đang còn dang dở do Mục Thư Kỳ đóng chính.
Tập đoàn KC…
Trần Hạo từ phía ngoài dõng dạc mở cửa bước vào, trên tay mang xấp tài liệu đưa về phía Vu Nhuận Đông, chậm rãi nói:
- “Đây là danh sách các ứng viên thành công vượt qua vòng Casting.”
Vu Nhuận Đông cẩn thận lật từng trang giấy mà chăm chú xem kĩ càng.
Bỗng dưng ánh mắt anh dừng lại trước cái tên quen thuộc, hàng lông mày ngay lập tức nhíu lại, hướng về phía Trần Hạo, lạnh giọng hỏi:
- “Thẩm Trúc Chỉ? Tại sao cô ấy lại đăng kí buổi Casting này chứ?”
Nghe anh hỏi, Trần Hạo điềm nhiên mà đáp lại rằng:
- “Khi trước anh nói giao lại sự quyết định cho đạo diễn Lâm.
Ông ấy bảo rằng mặc dù chưa từng học bất kì lớp diễn xuất nào thế nhưng Thẩm Trúc Chỉ lại thể hiện rất xuất sắc.”
Nghe đến đây, Vu Nhuận Đông khẽ mím môi liền sau đó giơ tay ngụ ý bảo Trần Hạo rời khỏi.
Hiện tại bên trong phòng chỉ còn mỗi Vu Nhuận Đông, anh khẽ đưa mắt nhìn vào khung ảnh đang đặt trên bàn của người đã khuất, trầm giọng tâm sự:
- “Trúc Chỉ, tại sao cô không nghe lời khuyên ngăn của tôi chứ.
Cô có nhiều điểm rất giống với Chi Dao chính là sự cố chấp, tự mình quyết định.”
Sau khi vượt qua vòng Casting, Thẩm Trúc Chỉ ngay lập tức đi dạo vòng quanh KC để phần nào quan sát điều bất thường cũng như những thứ liên quan đến nơi này.
Đi bên cạnh cô là Thẩm Bách Kiêu với vẻ mặt rũ rượi.
Lại một lần nữa anh bị phía đạo diễn từ chối trong đợt thử vai lần này.
Linh hồn Lạc Chi Dao xuất hiện từ chiếc vĩ cầm trên tay Thẩm Bách Kiêu, vẻ mặt đầy sự cảm kích đối với Thẩm Trúc Chỉ.
Cô trầm giọng nói:
- “Chỉ Chỉ, cảm ơn cô rất nhiều vì đã đồng ý đặt chân vào KC để giúp tôi thu thập bằng chứng buộc tội Vu Nhuận Đông.”
Nghe những lời này, Thẩm Trúc Chỉ khẽ cười nhẹ thế nhưng nét lo lắng vẫn hiện rõ lên gương mặt cô.
Ngay lập tức, cô nhỏ giọng nói:
- “Bởi vì cô đồng ý không nhập hồn vào thân xác của tôi cho nên tôi cũng phải làm điều gì đó để giúp cô sớm được yên nghỉ.”
Thẩm Bách Kiêu nghe thế khẽ nâng niu cây đàn cầm trên tay mà dõng dạc nói:
- “Lạc Chi Dao, cô yên tâm.
Tôi