Ngày mùng sáu âm lịch đầu năm, Giản Hân Bồi và Triệu Văn Bác đáp máy bay trở về thành phố A. Khí hậu Hải Nam quả thực rất tốt, bọn họ đi Á Long Loan, đi đến chân trời góc biển. Nhưng mà, bên cạnh không phải người nàng muốn đi cùng, trong lòng vẫn phải chịu đủ nỗi nhớ thương dày vò, tất cả mọi thứ đều trở nên vô vị, tâm tình của nàng vẫn chẳng hề sáng sủa hơn.
Giản Mặc Thanh tự mình lái xe đi đón con rể và con gái. Giản Hân Bồi chiếm vị trí phó lái bên cạnh ông, để chỗ sau lại cho Triệu Văn Bác và Chu Vân Tố. Giản Mặc Thanh nhìn nàng, không khỏi thầm lác đầu thở dài. Con gái không vui vẻ, ông liếc một cái là thấy rõ, không khỏi hối hận lúc ấy mình không cố gắng khiến nàng từ bỏ ý định kết hôn.
"Văn Bác, hôm nay phải tới nhà ba mẹ nhé, mẹ con tính toán thời gian, đã làm sẵn đồ ăn nóng hổi đợi sẵn ở nhà rồi." Giản Mặc Thanh vừa lái xe, vừa quay đầu nở nụ cười với Triệu Văn Bác.
Vừa nghe ba mình nói thế, Giản Hân Bồi không tiện phản đối, Triệu Văn Bác lại liên tục gật đầu: "Dạ, lâu rồi không thường đến ăn đồ mẹ nấu, nhớ quá đi."
Chu Vân Tố vốn bực bội, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười: "Đứa nhỏ Văn Bác này chỉ biết nói ngọt thôi."
Giản Mặc Thanh nhìn Giản Hân Bồi, đã thấy nàng nhắm mắt lại, như thể mắt điếc tai ngơ với lời họ nói, ông lắc lắc đầu, cũng mất hứng nói chuyện.
Dọc đường chỉ có Chu Vân Tố và Triệu Văn Bác nói chuyện với nhau, hỏi bọn họ đi chỗ nào chơi ở Hải Nam, cảm giác thế nào, vân vân. Về nhà , Giản Hân Bồi bỏ hành lý xuống liền lên lầu tắm rửa thay đồ, Triệu Văn Bác lánh vào phòng khác.
Chu Vân Tố hâm nóng đồ ăn mang ra, thức ăn rất phong phú, bày đầy một bàn, phần lớn là đồ mà Triệu Văn Bác và Giản Hân Bồi thích ăn. Triệu Văn Bác thay quần áo mới, đi vào bếp, hai mắt lập tức ánh lên vui mừng, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá."
"Thơm thì ăn nhiều một chút." Chu Vân Tố cười tủm tỉm nói.
"Sao Bồi Bồi còn chưa xuống, để con đi nhìn nàng một cái." Triệu Văn Bác cố gắng ngăn cản sự quyết rũ của đồ ăn, vội vàng lên lầu, Giản Mặc Thanh và Chu Vân Tố ngồi đó chờ.
Một lúc lâu sau, Triệu Văn Bác mới ủ rũ xuống dưới, chần chừ nói: "Ba, mẹ, Bồi Bồi nói nàng không có khẩu vị, không muốn ăn."
Giản Mặc Thanh sửng sốt, sắc mặt Chu Vân Tố trầm xuống, lại trong nháy mắt chuyển thành tươi cười: "Vậy Văn Bác con ăn trước đi, để mẹ đi nhìn nó xem sao, chắc đi máy bay nên thấy khó chịu."
Triệu Văn Bác gật gật đầu, bưng bát cơm lên, chưa ăn được mấy miếng đã lại buông bát nói: "Ba, con cũng đi xem sao, vẫn nên khuyên nàng ăn chút gì đó thì hơn."
Giản Mặt Thanh nhíu chặt mày, còn chưa kịp nói gì thì Triệu Văn Bác đã đi lên lầu.
Chu Vân Tố mở cửa phòng Giản Hân Bồi, sau đó đóng lại, lúc bà vào thì Giản Hân Bồi đang tựa trên giường ngẩn người.
"Bồi Bồi, con lại làm sao thế? Qua năm mới rồi, con không thể khiến người ta thoải mái một chút sao? Con không thể để bầu không khí trong nhà vui vẻ được à?" Chu Vân Tố tận lực vẫn giữ giọng nói bình tĩnh.
"Con làm sao ư?" Giản Hân Bồi nhìn bà, nhẹ nhàng bâng quơ: "Con chẳng qua không có khẩu vị, không muốn ăn thôi, như thế liền khiến người khác khó chịu à? Liền phá hỏng bầu không khí trong nhà?"
"Con!" Chu Vân Tố nhìn bà, tức giận đến không nói nên lời. Giản Hân Bồi cũng không thèm để ý đến bà, đưa mắt ra ngoài cửa sổ: "Nếu mẹ không có việc gì thì có thể ra ngoài, con muốn ngủ một giấc, nếu mẹ cảm thấy con ở nhà mẹ cũng chỉ khiến lòng mẹ bức bối khó chịu thì sau này con không về nữa."
Chu Vân Tố rốt cuộc nhịn không được, nức nở lớn tiếng nói: "Chỉ bởi vì Tần Hàm Lạc mà con đối xử với mẹ ruột của mình như thế sao?"
Nhắc đến Tần Hàm Lạc, Giản Hân Bồi cũng kích động hẳn lên, nàng lập tức bật dậy: "Không chỉ vì mẹ khiến con mất đi Hàm Lạc! Mọi hành vi tuỳ tiện tự ý của mẹ đều khiến con phản cảm cực kỳ! Đều khiến con không thể tha thứ!" Nàng chỉ vào ngực mình, khóc nói: "Nếu mẹ có thể chia rẽ con và cậu ấy, vì sao không có khả năng móc luôn trái tim con ra đi! Nếu mẹ có thể trừ tận gốc cậu ấy trong trái tim con, có thể khiến con không đau khổ đến vậy nữa! Nói không chừng con còn cảm ơn mẹ đó!"
"Tần Hàm Lạc, Tần Hàm Lạc..." Chu Vân Tố nghiến răng nghiến lợi lặp lại cái tên này: "Rốt con nó bỏ bùa gì con mà con không thay đổi chút nào hết cả, trời ơi! Sao con gái tôi lại biến thành cái dạng này!" Bà tay ôm đầu, như sắp ngất xỉu, vừa nói vừa rơi lệ, vừa không ngừng lui lại, bỗng nhiên, bà nghiêng ngả lảo đảo kéo mở cửa phòng, nhưng người đang đứng ngoài cửa lại khiến bà giật thót: "Văn...Văn Bác?"
Vẻ mặt Triệu Văn Bác có chút đờ đẫn, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Mẹ."
Chu Vân Tố luống cuống lau vội nước mắt, bà không biết chắc hắn đã đứng đó bao lâu, nói năng lộn xộn lấp liếm: "Aish, Bồi Bồi đứa nhỏ này, thân thể không thoải mái, nhìn sắc mặt con bé tái nhợt như thế, còn nói ăn không ngon miệng, trong lòng mẹ có chút chua xót...Aish, sao con không ăn cơm, đi thôi, xuống nhà ăn cơm, nhìn Bồi Bồi như thế chắc hẳn không xuống đâu, chúng ta đi ăn chúng ta đi ăn."
Triệu Văn Bác mờ mịt gật đầu, theo bà xuống lầu, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía phòng Giản Hân Bồi. Hàm Lạc? Vừa rồi bọn họ nói về Hàm Lạc? Người trong lòng Bồi Bồi yêu, là...Hàm Lạc? Suy nghĩ của hắn rơi vào hỗn loạn, trái tim lại chìm xuống...Đây không phải sự thật! Hắn lắc đầu, sao có thể có chuyện vớ vẩn như thế được? Sao có thể? Không được, hắn phải làm rõ chuyện này!
***
Bởi vì dì bé của Tiểu Nhàn đã về, hơn nữa mùng tám Tần Hàm Lạc phải đi làm, cho nên hai người đã chào tạm biệt ông ngoại từ hai ngày trước, lại ngồi xe về thành phố A.
Buổi tối, Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ đi đến gia đình người bạn để chúc tết còn chưa về, nhà biến thành thiên hạ của Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn.
"Tiểu Nhàn."
"Ừ?"
"Em có cảm thấy tinh thần của công ngoại hiện tại hình như kém đi nhiều không? Từ lần trước sau khi nằm viện tới nay, ngay cả sắc mặt cũng không được hồng hào như trước." Tần Hàm Lạc khoanh chân ngồi, có chút lo lắng nói.
"Vẫn tốt mà, em cảm thấy năm nay ông ăn tết rất vui vẻ."
"Ừ." Tần Hàm Lạc nhớ tới bệnh tim của ông ngoại, nhớ tới bộ dáng run rẩy của ông khi đi đường, lòng vẫn lo lắng khó chịu không thôi.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, nắm tay cô, an ủi: "Yên tâm đi, ông cứng đầu như thế chắc hẳn mạnh mẽ lắm, nhất định sẽ khoẻ mạnh an khang sống đến hơn chín mươi tuổi."
Tần Hàm Lạc gật gật đầu, không nhắc tới việc này nữa, hai người tiếp tục ngồi ở