Ra khỏi sân bay, nhìn thành phố xa lạ trước mặt, những đám người khác màu da đi tới đi lui, trong nháy mắt, Mễ Tiểu Nhàn lại có cảm giác mờ mịt mất phương hướng. Nhưng thật ra, trước khi sang nước ngoài, tuy em cực kỳ lưu luyến thành phố A, trong lòng cũng có mâu thuẫn trước ý nghĩ phải rời khỏi đây. Bởi vì, ở lại vùng đất ấy, rất dày vò, hai năm thời gian ở căn phòng mà nơi nơi đều có dấu vết của Tần Hàm Lạc từng sống, thời thời khắc khắc bị nỗi nhớ nhung và hồi ức tra tấn, hết lần này đến lần khác thất vọng, cảm giác này, thật sự rất không chịu nổi.
Trường học rất lớn, khung cảnh rất đẹp, tất cả so với dự đoán càng khiến người ta vừa lòng. Sau khi thu xếp ổn thoả ở khu ký túc dành cho nghiên cứu sinh, Mễ Tiểu Nhàn liền gọi điện về nước đơn giản báo cáo tình hình với người nhà và bạn bè, sau đó liền dùng toàn bộ thời gian để thích ứng với hoàn cảnh mới và trên phương diện trao đổi với mọi người. Từ nhỏ em đã độc lập, tiếng Anh cũng rất giỏi, hơn nữa thông minh chăm chỉ, chẳng bao lâu sau đã có thể nói tiếng Anh lưu loát. Trong trường, học sinh du học người Hoa cũng không ít, cô gái xinh đẹp xuất sắc như em đương nhiên cũng thu hút ánh mắt người khác, không lâu sau em quen biết được không ít bạn bè, có gì không hiểu, mọi người đều vui vẻ giúp đỡ, cũng không cô đơn.
Mấy tháng sau, thích ứng được với cuộc sống tha hương ở trường học rồi, Mễ Tiểu Nhàn cảm giác được thả lỏng một chút, lên mạng trao đổi nhiều hơn với bạn bè trong nước, sáng sớm mỗi ngày, việc em thường xuyên làm nhất chính là mở máy tính lên MSN hoặc QQ. Trương Tử Toàn là cú đêm, trừ thỉnh thoảng đi bar hoặc ăn đêm ra thì mười lần hết tám lần có mặt trên mạng. Cái vòng tròn nhỏ hẹp cuộc sống của bọn họ có chuyện gì xảy ra, qua lời kể của Trương Tử Toàn, Mễ Tiểu Nhàn dù cách một Thái Bình Dương cũng đều có thể biết.
Ví dụ như, phòng tranh của Diệp Dĩ Huyên làm ăn rất tốt, sau khi Triệu Dĩnh chia tay bạn gái, không ngờ lại quen bạn trai, lần trước Trương Tử Toàn có ý tốt ôm Tần Hàm Lương, lại bị thằng bé cào làm mặt bị thương...Khiến Mễ Tiểu Nhàn vui vẻ nhất là việc Giản Hân Bồi sinh con gái, tin tức này cũng do Trương Tử Toàn nói cho em biết đầu tiên. Từ khi đứa trẻ ra đời đã chụp một vài bức ảnh, Mễ Tiểu Nhàn đều được xem qua. Đứa bé kia càng lớn càng xinh đẹp đáng yêu, trắng trẻo mũm mĩm, mặt mày rất giống Giản Hân Bồi, khiến biết bao người tranh cướp làm mẹ nuôi.
Lúc ấy Mễ Tiểu Nhàn hỏi Trương Tử Toàn, đứa bé kia tên gì, ngón tay Trương Tử Toàn hơi khựng lại trên bàn phím một chút, sau đó mới nói cho em biết, tên là Triệu Tư Đồng.
Triệu Tư Đồng, Tư Đồng......Mễ Tiểu Nhàn nhìn màn hình máy tính, trầm mặc một lúc lâu, Giản Hân Bồi chung quy cũng không quên được Tần Hàm Lạc, nhưng mà, cô đã đi đâu? Vì sao còn không trở về......
Nếu cô không trở về, em cũng sẽ mất đi dũng khí để quay về mất thôi!
***
Đồng hồ báo thức phát ra tiếng "đinh đinh" chói tai, Trương Tử Toàn nhắm mắt lại xoay người, "bíp" một cái tắt đi, sau đó lại quay trở về tư thế cũ tiếp tục ôm Diệp Dĩ Huyên ngủ.
"Tử Toàn, dậy đi, hôm qua chị đã chỉnh đồng hồ báo thức, nói hôm nay phải dậy sớm một chút đến nhà dì Mễ chúc mừng sinh nhật bà mà, sao lại ngủ tiếp?" Diệp Dĩ Huyên bị đánh thức, có chút bất đắc dĩ lay lay cô.
"Hả?" Trương Tử Toàn dụi dụi mắt, bỗng la to một tiếng ngồi bật dậy, vỗ vỗ đầu: "Đúng thế! Sinh nhật!" Diệp Dĩ Huyên bị cô doạ sợ, nhịn không được véo cô một cái.
Trương Tử Toàn không để ý tới nàng đang hoa chân múa tay, vội vàng nhảy xuống giường, vừa lấy quần áo, vừa lầm bầm làu bàu: "Tắm rửa, thay quần áo, đi tới tiệm bánh để lấy bánh sinh nhật đã đặt hôm qua, đúng rồi, còn có hoa tươi...Aish! Tiểu Nhàn bất hiếu quá đi, ra nước ngoài cũng sắp hai năm mà một lần cũng không về, thời điểm thế này vẫn là đứa con gái nuôi như tôi có ích một chút." Thì ra sau khi Mễ Tiểu Nhàn đi du học không bao lâu, Mễ Tuyết Tuệ liền nhận Trương Tử Toàn làm con gái nuôi, sau đó cô vẫn gọi Mễ Tuyết Tuệ là "mẹ", cũng thường xuyên đi tới nhà họ Tần.
"Dì Mễ còn không hy vọng Tiểu Nhàn về ý chứ, sợ làm chậm trễ việc học của nàng. Có điều em thấy Tiểu Nhàn không về là vì Hàm Lạc vẫn chưa có tin tức, chắc sợ trở về thấy cảnh mà đau lòng." Diệp Dĩ Huyên đoán.
Nhắc tới tên Tần Hàm Lạc, Trương Tử Toàn kiền nổi giận: "Miễn bàn tới đồ khốn kiếp đó đi, nó không liên quan gì đến chữ 'hiếu' hay 'nghĩa' cả, đi biền biệt bốn năm trời, như thể biến mất khỏi thế giới vậy! Cũng không biết người khác bao năm qua lo lắng đi tìm nó! Nhắc tới nó lại phát hoả! Tiểu Nhàn tìm nó thật sự quá mệt mà!"
Nói xong, cô nổi giận đùng đùng cầm quần áo vọt vào phòng tắm, Diệp Dĩ Huyên nhịn không được thầm le lưỡi sau lưng cô.
***
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ!"
"Dì Mễ, sinh nhật vui vẻ!"
Thấy Mễ Tuyết Tuệ, Trương Tử Toàn và Diệp Dĩ Huyên đồng thời mở miệng, Mễ Tuyết Tuệ mặt mày rạng rỡ, đứng ở cửa đón lấy bánh gato và hoa tươi, lắc đầu nói: "Đến là được rồi, mấy đứa trẻ các con đó, chỉ để ý mấy thứ này thôi, mau vào đi."
"Chị Tử Toàn, chị Huyên Huyên!" Một tiếng trẻ con thanh thuý vang lên, Tần Hàm Lương hơn ba tuổi vung cánh tay nhỏ bé mũm mĩm nhào tới, mặt mày hớn hở, Đô Đô đi theo sau, cũng rất vui vẻ, cứ chạy vòng vòng quanh các nàng.
Trương Tử Toàn liền ôm bổng thằng bé lên: "Ôi! Cậu nhóc này nặng lên không ít nhỉ." Cô bế chưa được hai phút, hôn hôn rồi liền đưa qua cho Diệp Dĩ Huyên: "Cho em ôm này." Đem củ khoai lang phỏng tay này nhẹ nhàng chuyền tay, Diệp Dĩ Huyên mím môi cười, biết hôm nay cô mới làm tóc, sợ Tần Hàm Lương nghịch hỏng.
Khuôn mặt Tần Hàm Lương hồng hồng, căng mịn, cực kỳ đáng yêu, Diệp Dĩ Huyên cũng nhịn không được hôn nhẽ hai má nó: "Tiểu Lương, có nhớ chị không?"
"Nhớ!" Tần Hàm Lương dài giọng, dùng thanh âm non nớt đáp.
"Ngoan quá." Diệp Dĩ Huyên cười đến đuôi mắt cũng cong lên, cố ý chọc thằng bé: "Vậy có nhớ chị Tử Toàn không?"
"Cũng nhớ."
"Thế giữa hai chị, em nhớ ai nhất?"
Tần Hàm Lương tròn xoe đôi mắt, không chút do dự nói: "Nhớ chị Huyên Huyên nhất."
Trương Tử Toàn ngồi bên cạnh nhịn không được nhíu mày, không vui nheo mắt nói: "Vì sao? Dựa vào cái gì chứ?"
"Bởi vì chị Huyên Huyên thường xuyên dẫn em đi KFC ăn, còn dẫn em đi công viên chơi."
Trương Tử Toàn tức giận đến cắn răng, bật dậy vỗ nhẹ lên ót thằng bé, thấp giọng gầm rú: "Lần nào chị đây cũng ở bên cạnh, hơn nữa vẫn là chị chi tiền, chị trả tiền đó! Bạch nhãn lang! Đồ vô lương tâm!"
"Chị nói gì?" Diệp Dĩ Huyên cũng không vui, hừ một tiếng, nói: "Chị chi tiền? Có cần em trả lại cho chị không, hả?"
"Không cần, cái gì của tôi cũng là của em cả." Trương Tử Toàn vội vàng chủ động nuốt cục tức này vào bụng, thừa dịp Mễ Tuyết Tuệ và Tần Trọng đang nói chuyện trong nhà ăn, lại lộ vẻ mặt nịnh nọt, bồi thêm một câu: "Người cũng là của em nốt."
Trương Tử Toàn và Diệp Dĩ Huyên ở trong phòng khách chơi đùa vui vẻ với Tần Hàm Lương, hơn nữa có Đô Đô ở bên cạnh chơi cùng, phòng khách náo nhiệt cực kỳ. Mễ Tuyết Tuệ ở trong bếp nghe được thanh âm thỉnh thoảng truyền đến từ bên kia, trên mặt không khỏi lộ nụ cười sung sướng, trong nhà đã lâu rồi không náo nhiệt như thế, nếu Hàm Lạc và Tiểu Nhàn cũng ở đây thì không biết mọi người sẽ còn vui vẻ đến đâu, nghĩ đến đây, bà vốn đầy mặt tươi cười lại pha nhạt đi nhiều.
Một lát sau, Giản Hân Bồi và Triệu Văn Bác cũng mang quà tới, Mễ Tuyết Tuệ liền vội vàng để họ vào.
"Ơ, Đồng Đồng đâu? Sao không đưa con gái nuôi của tôi đến?" Trương Tử Toàn thấy vợ chồng bọn họ liền lập tức đứng lên hỏi.
"Không tiện dẫn theo thôi, để ở chỗ mẹ tôi rồi." Nhắc tới con gái, vẻ mặt Triệu Văn Bác có chút ngốc nghếch, chỉ cười.
"Nên dẫn tới đây chứ, đã lâu rồi dì không nhìn thấy con bé." Mễ Tuyết Tuệ vừa cười, vừa dẫn bọn họ vào phòng ăn: "Đều đến ăn cơm đi, đồ ăn đã dọn sẵn cả rồi."
Giản Hân Bồi đứng trong phòng khách, ánh mắt lơ đãng nhìn về căn phòng ngủ ở giữa hành lang, lòng bỗng trào dâng cảm giác chua xót. Hàng năm đều phải nhờ sinh nhật của Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ để đến nơi này, rõ ràng biết sẽ gợi lên chuyện xưa khiến người ta tan nát cõi lòng...Trong mắt nàng xẹt