"Thúy nhi, cậu đã từng thích ai chưa?" Lúc ăn cơm trưa, Mễ Tiểu Nhàn hỏi một câu như vậy, làm cho Chung Thúy Nhi đang ăn suýt bị nghẹn.
Cô đẩy đẩy cặp kính cận, nhìn Mễ Tiểu Nhàn từ trên xuống dưới đánh giá vài giây: "Hôm nay cậu có chỗ không bình thường nha, mọi ngày trừ ăn cơm cùng ngủ ra thì chính là cầm quyển sách, tớ mà định nói với cậu về đề tài đó thì cậu sẽ không kiên nhẫn nghe, hôm nay dĩ nhiên lại tự dưng hỏi."
"Tớ đột nhiên tò mò không được sao." Vẻ mặt Mễ Tiểu Nhàn thật ra lại rất trấn định tự nhiên.
Chung Thúy Nhi như thể kẻ trộm nhìn ngó chung quanh một vòng, thấy không có bạn cùng lớp ngồi quanh đó, liền buông lỏng tâm tư, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Tớ...tớ có người mình thích rồi. Thật ra, ở trong lớp tớ thân nhất với cậu, tớ đã sớm muốn nói với cậu, nhưng mà...nhưng mà tớ thấy phản ứng của cậu với chuyện đó rất hờ hững, hơn nữa ngày nào chủ nhiệm cũng nhấn mạnh chuyện không yêu đương, không cho phép yêu đương, nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh trung học là học tập, cho nên tớ vẫn luôn do dự."
"Người đó là bạn cùng lớp phải không?" Mễ Tiểu Nhàn khẽ cười nói.
"Sao cậu biết?" Chung Thúy Nhi đầy ngạc nhiên hỏi.
"Thôi xin! Nhìn cậu vừa rồi ra vẻ thần bí, bộ dáng sợ người khác nghe được như vậy, nếu không phải cùng lớp thì sao cậu cần phải lo lắng thế."
"Tớ viết với tính cách của cậu thì sẽ không kể với người khác, cho nên mới có thể yên tâm nói ra. Nếu bị chủ nhiệm biết được thì tớ sẽ chết mất, cậu cần phải giữ bí mật giúp tớ đó."
"Yên tâm đi!"
"Lòng tớ lúc này thấy phiền lắm." Chung Thúy Nhi cầm đũa gảy gảy đồ ăn trong bát, bỗng nhiên tinh thần uể oải, không muốn ăn chút nào.
"Phiền cái gì?"
"Không phải vừa rồi cậu hỏi tớ cảm giác thích một người như thế nào sao? Để tớ nói cho cậu biết, cảm giác đó cứ như thể gặp quỷ ý! Mỗi ngày gặp mặt rồi mà trong lòng vẫn nhớ người ta, bạn ấy cười với tớ, hoặc là liếc mắt nhìn tớ nhiều hơn một cái, tớ sẽ mặt đỏ tim đập, sẽ nhịn không được mà đi phỏng đoán tâm tư người ta, sẽ nghĩ không biết có phải cậu ấy cũng hơi thích tớ không, nhìn thấy cậu ấy nói với mấy bạn nữ nhiều một chút là lòng tớ lại thấy nhức nhối. Có đôi khi, tớ thật sự muốn ở bên cậu ấy một mình trong chốc lát. Có một lần, mọi người đi hết cả, chỉ còn mỗi bạn ý ngồi trong lớp đọc sách, tớ nhìn bóng dáng cậu ấy, lại thấy khẩn trương sợ hãi, ngay cả dũng khí mở miệng cũng biến mất. Tớ cảm thấy...loại cảm giác này rất tra tấn người khác, có chút ngọt ngào, nhưng đắng chát lại nhiều hơn, là đơn phương mà thôi! Aish!" Chung Thúy Nhi vô lực gục lên bàn, giận dữ nói.
"Là như thế sao?" Mễ Tiểu Nhàn có chút xuất thần.
"Giờ tớ cảm thấy bản thân lúc nào cũng căng thẳng, vốn học hành đã áp lực, giờ lại vì việc này mà phân tâm, còn phải cẩn thận che dấu tình cảm của mình, sợ bị cậu ấy nhận ra, hoặc là bị người khác nhận ra, thậm chí còn phải đề phòng giáo viên chủ nhiệm mắt sáng như đuốc, cực siêu hiểu lòng người, sợ cô ấy ngày nào đó phát hiện ra tinh thần tớ không ổn định rồi kéo tớ đến văn phòng truy hỏi." Bộ dáng Chung Thúy Nhi như thể sắp khóc đến nơi.
"Cậu có thể thổ lộ với cậu ta mà."
"Đó là một ý kiến rất ngốc, cho dù việc con gái chủ động không phải chuyện to tát gì, nhưng cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp trung học đã." Chung Thúy Nhi cực kì buồn bực, giận dữ nói: "Kỳ thật thời gian này cũng không quan trọng, nặng nhất chính là chọn trường, nếu tớ có thể thi đỗ ĐH A, vậy thì cái gì cũng không cần nghĩ, đến lúc đó ấy à, muốn thích ai thì thích, giáo viên cũng sẽ không quản, cha mẹ cũng không xen vào, cũng không cần lo lắng đề phòng."
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra: "Cậu muốn thi vào ĐH A?"
"Đúng vậy." Chung Thúy Nhi trợn mắt liếc em: "Đối với một học sinh đầu lớp như cậu mà nói thì có thi vào mười trường ĐH đứng đầu cả nước cũng không thành vấn đề, nhưng mà với tớ mà nói, ĐH A đã là nguyện vọng cao nhất rồi. Không được, tớ nhất định phải loại bỏ tất cả các loại tạp niệm trong lòng, cố gắng học, còn có hơn một học kỳ nữa thôi. Có cái gì quan trọng hơn bước ngoặt lớn của cuộc đời đâu!"
"Ừ, ĐH A cũng rất tốt." Mễ Tiểu Nhàn có chút đăm chiêu nói.
"Phải rồi, cậu đột nhiên hỏi tớ vấn đề này, có phải chính cậu thích ai đó rồi không?" Chung Thúy Nhi lấy lại tinh thần, đầu óc đột nhiên rõ ràng.
"Cũng không hẳn, chỉ là có cảm tình thôi." Mễ Tiểu Nhàn thấy Chung Thúy Nhi thẳng thắn với mình như thế, cũng không muốn nói dối người ta, liền mím môi cười đáp.
"Trời ạ! Cậu cũng có người có cảm tình sao, tớ còn nghĩ cậu không phải người, không nhuốm khói lửa nhân gian chứ!" Chung Thúy Nhi trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên.
"Suỵt! Cậu nhỏ giọng chút đi!" Mễ Tiểu Nhàn bất mãn nói.
"Là ai là ai?! Nói cho tớ nhanh lên! Tớ tò mò quá đi!" Chung Thúy Nhi hạ giọng nói.
Mễ Tiểu Nhàn cười không đáp.
"Uông Đạt?"
Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu.
"Thành Tư Học? Chu Ngân Sam?" Chung Thúy Nhi liệt kê một hơi tên của những người có vài mặt xuất sắc mà ái mộ Mễ Tiểu Nhàn ra, nhưng em vẫn lắc đầu.
"Rốt cuộc là ai hả!" Chung Thúy Nhi không khỏi nóng nảy.
"Người ta không học trường mình, cậu đừng đoán nữa." Mễ Tiểu Nhàn cười đứng dậy: "Được rồi, tớ muốn rửa chén rồi về lớp."
"Cậu...cậu không phải bạn tốt mà!" Chung Thúy Nhi giậm giậm chân tức giận, vừa bước nhanh đuổi theo bạn mình, vừa nói: "Cuối tuần ngay cả nhà cậu cũng không về, chỉ ở trong trường, nào có cơ hội quen biết con trai ở ngoài đâu?"
"Nghỉ hè quen không được chắc!" Mễ Tiểu Nhàn thực đau đầu với kiểu truy rõ đến tận cùng này.
"Vậy cậu có thấy phiền trong lòng không, có rối rắm giống tớ không? Vì sao hàng ngày cậu học vẫn vào đầu thế?" Chung Thúy Nhi đầy bất bình hỏi.
"Đối với tớ mà nói, tình cảm và học hành không xung đột với nhau, thích một người thì học tập cũng có động lực." Mễ Tiểu Nhàn vừa rửa chén, vừa đắc ý nhỏ giọng nói.
"Tớ biết rồi, hừ! Hai người là đều thích nhau, không phải tương tư đơn phương như tớ!" Chung Thúy Nhi nghiến răng nghiến lợi, dùng đũa gõ gõ chiếc bát bên cạnh, từ kẽ răng nặn ra những lời này.
"Được rồi, về lớp đọc sách đi, nghĩ nhiều làm gì, thuận theo tự nhiên là được rồi." Mễ Tiểu Nhàn nắm tay bạn mình, chạy về phía khu lớp học. Chung Thúy Nhi đi theo em, một đường còn lải nhải nói bóng gió, uy hiếp kèm lấy lợi để dụ.
***
Từ sau lần đó phát sinh xung đột với Ninh Sương xong, Trương Tử Toàn liền bị Trần Hải Dương đeo bám, ngày nào cũng chặn đường ở lớp học cùng căn tin, khiến cô như thể chim sợ cành cây cong, ngày đó tự mình đùa giỡn người khác, giờ biến thành nỗi khổ nói không nên lời, ruột gan hối hận không thôi, giờ trừ đi học cùng ăn cơm ra, liền trốn trong phòng ngủ, ngay cả thói quen đi các Học viện khác để ngắm hoa cỏ đều không có hứng, bỏ mặc Tần Hàm Lạc một mình.
Chập tối ven bờ hồ, cảnh đẹp đến khiến người ta say mê. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua hàng liễu rủ phất phơ, cành liễu xanh biếc lướt nhẹ qua mặt hồ trong vắt, gợi lên từng tầng gợn sóng, một vài con cá trắng hồng chơi đùa vui vẻ trong hồ, thỉnh thoảng lại quẫy đuôi nhảy lên, tô điểm thêm cho khung cảnh thêm vài phần sinh động hoạt bát, ánh sáng mờ ảo của ngày tàn nơi cuối chân trời nhuộm lên những cánh sen sắp tàn, làm cho người ta nhận ra mùa thu đã lặng yên tiến đến.
Nguyệt thượng liễu sau đầu, nhân ước hoàng hôn hậu*. Xa xa trên bãi cỏ, bất tri bất giác đã có mấy đôi tình nhân đang ngồi, bọn họ dựa sát vào nhau, nhẹ giọng thì thầm, vẻ mặt ngọt ngào cùng thỏa mãn. Đương nhiên, dưới một tàng cây liễu, cũng không chỉ có mấy đôi tình nhân, mà còn có vài ba bốn người vây lại thành nhóm, thảo luận