Trở lại Nhất Trung, Mễ Tiểu Nhàn và Giản Hân Bồi chào tạm biệt nhau, sau đó đều tự về nhà mình.
Cầm chìa khoá mở cửa vào, chỉ thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, thấy Mễ Tiểu Nhàn về, Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ đồng thời đứng lên, khẩn trương hỏi: "Có tin tức của Hàm Lạc không?"
Mễ Tiểu Nhàn lắc lắc đầu, cũng không thèm liếc nhìn Tần Trọng một cái, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói với Mễ Tuyết Tuệ: "Mẹ, bây giờ mẹ không giống mọi khi, phải chú ý nghỉ ngơi mới phải, chờ khuya như thế làm gì."
"Mẹ...mẹ sốt ruột."
"Sốt ruột cũng vô ích, nếu là con, con đã chẳng ngồi mãi đó làm gì." Mễ Tiểu Nhàn lạnh lùng liếc Tần Trọng một chút, sau đó nói: "Hàm Lạc để lại một bức thư cho Tử Toàn, nói vĩnh viễn chị ấy cũng sẽ không trở về thành phố A nữa, bảo mọi người đừng tìm chị ấy."
"Cái gì?!" Tần Trọng ngây người ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Vĩnh viễn cũng không trở về?"
"Thế giờ nó rốt cuộc ở đâu?" Mễ Tuyết Tuệ sốt ruột nói.
"Chị ấy cũng không nói đang ở đâu, nhưng ít nhất như thế cũng khiến người ta có chút an tâm, cho nên mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi." Trên mặt Mễ Tiểu Nhàn tràn đầy mệt mỏi, đang chuẩn bị về phòng thì bỗng nhiên nghiêng đầu, bổ sung thêm một câu: "Phải rồi, thuận tiện con nói một tiếng, bắt đầu từ ngày mai con sẽ dọn ra ngoài ở."
"Cái gì? Dọn ra ngoài? Sao phải dọn?" Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc, tiến lại ngăn em: "Con muốn dọn đi đâu?"
"Con muốn dọn đến căn hộ của Hàm Lạc, con không muốn ở chung nhà với một kẻ có khuynh hướng bạo lực!" Mễ Tiểu Nhàn tránh qua bà, tiếp tục đi: "Mẹ, bà ngoại và dì nhỏ đến lúc đó sẽ tới chăm sóc mẹ, thỉnh thoảng con cũng sẽ về, mẹ đừng lo lắng."
Mễ Tuyết Tuệ nhìn em, lại nhìn Tần Trọng đang cúi gằm, kêu lên: "Tiểu Nhàn!" Rồi lại đuổi theo.
Mễ Tiểu Nhàn trở lại phòng, lấy một chiếc vali đặt trên sàn, bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ vào trong, Mễ Tuyết Tuệ vội vội vàng vàng đi vào, giữ chặt em, gần như cầu xin nói: "Tiểu Nhàn, con đừng như vậy, con muốn bỏ mẹ lại sao?"
"Mẹ!" Hai mắt Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên đỏ bừng, em ngừng động tác trên tay, lắc đầu rơi lệ nói: "Con hận ông ta! Ông ta dựa vào cái gì mà đối xử với Hàm Lạc như thế?! Vì sao ông ta phải ép Hàm Lạc đi!? Sao ông ta có thể đánh chị ấy ra bộ dạng như thế?! Con không có cách nào...con không có cách nào chung sống dùng loại người đó dưới một mái nhà!"
"Tiểu Nhàn!" Mễ Tuyết Tuệ bỗng nhiên một tay ôm em vào lòng, khóc nói: "Mẹ cũng rất lo lắng cho Hàm Lạc, giờ không biết con bé đi đâu, con lại cũng muốn đi nốt, cái nhà này còn giống cái nhà sao?"
Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên hai má: "Mẹ, con xin lỗi, con yêu Hàm Lạc, chị ấy đã nói với mẹ rồi, chúng con không chỉ là chị em, mà còn là người yêu...Nhưng chị ấy lại nói không yêu ai nữa, mẹ, lòng con rất rối bời..." Em nghẹn ngào, ôm mẹ, khóc nức nở: "Mẹ, con xin lỗi, con biết khiến mẹ kinh ngạc hoảng sợ, nhưng con thật sự yêu chị ấy, tình cảm như vậy con không xa cầu mẹ hiểu được, nhưng xin mẹ hãy khoan dung..."
Trong trí nhớ của Mễ Tuyết Tuệ, từ nhỏ đến lớn, Mễ Tiểu Nhàn vẫn là một đứa trẻ lạnh lùng khép kín, con gái khóc lóc đau lòng thế này là chuyện bà chưa từng thấy, bà vừa thấy ngạc nhiên sợ hãi, lại đau lòng thương con nhiều hơn. Nước mắt của con gái dễ dàng làm lòng bà mềm lại, giờ khắc này, Mễ Tuyết Tuệ cảm thấy làm một người mẹ, bà nguyện làm bất cứ chuyện gì để đổi lấy nụ cười trên mặt con. Bà ôm Mễ Tiểu Nhàn càng chặt hơn, không ngừng nói: "Không sao cả, mặc kệ con làm gì, mẹ đều thông cảm cho con, mẹ không trách con, mẹ không trách con..."
"Mẹ, lòng con rất loạn..."
"Không sao cả, không có việc gì, đừng khóc, đừng khóc..." Mễ Tuyết Tuệ vỗ vai em, nhẹ giọng an ủi.
Trong phòng rốt cuộc dần dần an tĩnh lại.
***
Căn phòng rộng như thế, lại trống trải vô cùng.
Đèn trong phòng vẫn sáng, Giản Hân Bồi nằm trên giường, cầm một bức ảnh trên tay, đó chính là tấm ảnh chụp lúc nàng và Tần Hàm Lạc khi đang yêu nhau cuồng nhiệt. Tần Hàm Lạc trong ảnh ôm eo nàng từ phía sau, cằm gác lên vai nàng, đầu hơi nghiêng nghiêng, như muốn hôn lên má nàng, mà tay nàng đặt trên tay Tần Hàm Lạc, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, các nàng thoạt nhìn xứng đôi là thế, hạnh phúc đến vậy.
Ngón cái của Giản Hân Bồi cẩn thận vuốt ve sườn mặt của Tần Hàm Lạc, lòng dâng trào hối hận, nếu sớm biết trong lòng Hàm Lạc vẫn có nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tuyệt vọng rồi kích động đi kết hôn. Vì sao các nàng luôn để lỡ mất nhau? Vì cái gì tình yêu lại khiến nàng mù quáng đến vậy, hết lần này đến lần khác tự đẩy mình xuống vực sâu của đau khổ? Bất tri bất giác, đôi mắt nàng phủ đầy sương mù, từng giọt nhỏ lên tấm ảnh, nàng vươn tay, nhẹ nhàng lau đi, sau đó đem tấm ảnh áp sát vào vị trí trái tim.
Hàm Lạc, trái tim dành cho mình đừng chết, mình không thật sự muốn kết hôn, chỉ là, cậu lúc đó khiến mình rất đau lòng...Hàm Lạc, đừng không yêu mình nữa, đừng bỏ lại mình. Nếu cậu vĩnh viễn không trở lại thì mình phải làm sao bây giờ? Mình sẽ không bao giờ giấu diếm cậu điều gì nữa, sẽ chẳng tuỳ hứng như ngày trước, mình chỉ cầu xin cậu trở lại bên mình...
Nàng nghẹn ngào lặng yên khóc, nước mắt không ngừng trào ra, làm ướt một mảng chiếc chăn đang đắp trên người, di động trên đầu giường vang lên lần thứ năm hay sáu, nàng rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt, cuối cùng cũng chịu nghe máy.
"A lô? Bồi Bồi à, con đang ở đâu? Sao không chịu nghe máy? Văn Bác và mọi người đều đang tìm con đó." Từ đầu bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Giản Mặc Thanh.
"Con đang ở nhà ở Nhất Trung."
"Bồi Bồi, con đang khóc à? Con ở đó, chúng ta sẽ lập tức chạy tới."
Giản Hân Bồi khụt khịt mũi, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta?"
"Ba và mẹ con, cả Văn Bác nữa."
"Ba, ba nói với Văn Bác, bảo anh ấy đừng tới đây, mai con sẽ tìm anh ấy." Thanh âm Giản Hân Bồi có phần yếu ớt vô lực, thái độ lại thập phần kiên định.
"Thế...được rồi."
Giản Hân Bồi cúp máy, đặt điện thoại qua một bên, lại cầm bức ảnh kia lên, nàng nhìn chăm chú vào gương mặt Tần Hàm Lạc trong ảnh, khẽ nói: "Hàm Lạc, nhất định mình sẽ tìm được cậu, dù cậu yêu mình hay...đã yêu người khác rồi, đời này mình cũng sẽ không để cậu ra khỏi tầm mắt của mình." Nói xong nàng xuống giường, sau đó vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến thanh âm tra chìa khoá mở cửa, sau đó Giản Mặc Thanh và Chu Vân Tố một trước một sau đi vào, sắc mặt hai người đều lo lắng vô cùng, vừa vào phòng khách, thấy Giản Hân Bồi lẳng lặng ngồi đó, không khỏi đều ngẩn người.
"Bồi Bồi, sao con lại mặc áo ngủ mỏng manh ngồi ngoài này như thế, không lạnh à?" Giản Mặc Thanh nhìn khuôn mặt tiều tuỵ thương tâm của con gái, nhịn không được đến gần ngồi xuống cạnh nàng, đau lòng vuốt ve tóc nàng.
"Bồi Bồi, mẹ..." Lúc này Chu Vân Tố đã qua lời Giản Mặc Thanh mà biết được chuyện xảy ra với Tần Hàm Lạc, cảm thấy hơi áy náy với nhà họ Tần, không biết phải nói gì mới được.
"Bác gần không đánh chết Hàm Lạc, mẹ thất vọng lắm phải không? Giờ Hàm Lạc không biết ở nơi nào, mẹ vui lắm nhỉ?" Giản Hân Bôi hai mắt rưng rưng lệ, thanh âm tràn đầy phẫn nộ.
Giản Mặc Thanh vỗ vỗ vai Giản Hân Bồi trấn an, nhẹ giọng khuyên: "Bồi Bồi..."
"Mẹ...mẹ cũng không ngờ sự tình sẽ thành như vậy." Chu Vân Tố run giọng nói, vì chuyện này mà Giản Mặc Thanh đã dữ dằn mắng bà một trận, giờ Giản Hân Bồi lại đối xử với bà như thế, bà càng thêm khó chịu trong lòng.
Giản Hân Bồi quay lại, vừa khóc vừa lắc đầu: "Con không muốn nhìn thấy mẹ, trên danh nghĩ mẹ muốn tốt cho con, nhưng lại huỷ diệt hạnh phúc của con từng chút một, mẹ phá hỏng tình cảm giữa con và Hàm Lạc, dùng đủ thủ đoạn vô liêm sỉ, con đã hoàn toàn thất vọng vì mẹ rồi, nếu từ nay về sau Hàm Lạc không trở lại, con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ!"
"Bồi Bồi..." Chu Vân Tố tiến lại, giữ chặt tay nàng: "Con không thể đối xử với mẹ như thế, mẹ chỉ là..."
Giản Hân Bồi hất tay bà ra, đứng lên, lau đôi mắt đẫm lệ, hơi hất cằm lên, nói: "Ngày mai con sẽ làm thủ tục ly hôn."
"Bồi Bồi, con mới kết hôn được bao lâu chứ, con coi hôn nhân là