Đã lâu rồi không ngủ ngon như thế, Giản Hân Bồi chậm rãi mở mắt, lập tức cảm giác được một thân thể mềm mại đang áp chặt vào lưng mình, hơi ấm truyền đến từ lưng khiến thân thể nàng trong nháy mắt cũng tăng nhiệt độ. Tần Hàm Lạc một tay xuyên dưới cổ nàng, để nàng gối lên, một tay lại ôm chặt cái eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngủ say sưa.
Tuy đã sáng sớm, nhưng mùa đông ngày ngắn đêm dài, bên ngoài sắc trời vẫn mờ mịt. Trên mặt có thể cảm giác được bầu không khí lành lạnh, cùng từng luồng hít thở ấm áp yếu ớt truyền đến bên tai, hai thứ hình thành nên sự đối lập mãnh liệt. Giản Hân bồi dạt dào hạnh phúc, lẳng lặng cảm thụ cảm giác được Tần Hàm Lạc ôm, từ tai rồi đến hai má dần dần bắt đầu nóng lên, bất tri bất giác khơi dậy một nụ cười vừa có chút ngượng ngùng lại tinh nghịch, nhưng căn phòng một mảnh tối đen lại gia tăng thêm dũng khí của nàng. Nàng cắn cắn môi, hít sâu một chút, sau đó cầm tay Tần Hàm Lạc đang đặt bên hông luồn vào dưới áo ngủ của mình, chậm rãi di chuyển lên trên, lúc đến chỗ mềm mại trên ngực thì dừng ở đó. Làm xong, khuôn mặt nàng đỏ bừng, mà thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Nàng sâu sắc cảm giác được, thân thể của người kề sát mình rõ ràng cứng đờ, tiếng hít thở vốn đều đặn cũng trở nên hỗn loạn, tiếng tim đập vang như tiếng trống cũng có thể nghe rõ. Theo đó một tiếng cười hơi khàn khàn truyền vào tai: "Bồi Bồi, mới sáng sớm cậu đã dụ dỗ mình rồi à?"
"Dụ dỗ cậu? Có sao? Mình cứ tưởng đối với cậu thì mình chẳng còn sức hấp dẫn gì nữa chứ." Giản Hân Bồi có chút đắc ý với phản ứng của cô, lại cố tình từ mũi hừ một tiếng, nhưng nói xong, lại nhớ tới đủ chuyện ngày hôm qua, lòng lại thật sự cảm thấy uỷ khuất.
Tần Hàm Lạc biết nàng lại bắt đầu nổi tính xấu, không khỏi hơi cười khổ, cảm giác đẫy đà mềm mại truyền đến trên tay lại khiến hô hấp của cô ngày càng nóng rực, không có ai quen thuộc thân thể xinh đẹp toát lên hương chanh đang nằm trong lòng như cô, giờ khắc này, tình cảnh thân thiết ngày xưa tự nhiên hiện lên trong đầu, lập tức không nói thêm, rút tay ra, kéo mái tóc đang phủ bên vai của Giản Hân Bồi qua một bên, bắt đầu cẩn thận hôn từ cổ đến cánh tay nàng, cũng bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn. Thân thể đã lâu không được kích thích mãnh liệt như thế, Giản Hân Bồi không kìm được siết chặt chăn, phát ra tiếng rên rỉ dồn dập. Tần Hàm Lạc ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, để mình yêu cậu..." Cô thở hổn hển nhỏm dậy, cởi áo ngủ của nàng ra, quẳng qua một bên, sau đó lại nằm xuống cạnh Giản Hân Bồi, một tay từ phía trước tham lam quyến luyến âu yếm thân thể nàng, môi lại di chuyển một đường xuống dưới, áp lên lưng nàng, Giản Hân Bồi nhịn không được hít sâu một hơi.
Lưng Giản Hân Bồi là nơi rất nhạy cảm, đương nhiên Tần Hàm lạc hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Thân thể Giản Hân Bồi phản ứng mãnh liệt khiến cô nở nụ cười vừa lòng. Cô nhắm mắt lại, hơi tạm từng một chút, vừa trong bóng tối dựa vào cảm giác hôn môi liếm mút da thịt trên tấm lưng bóng loáng mịn màng của nàng, vừa nỉ non: "Bảo bối, xin lỗi, cậu yêu mình đến thế mà mình lại khiến cậu phải chịu nhiều thiệt thòi đến vậy......Hôm qua nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây, mình thực sự rất mừng, mình nghĩ mình vui đến sắp ngất, mình cứ ngỡ đang nằm mơ......Nhưng mà, nhưng sau khi nỗi vui mừng qua đi lại là mâu thuẫn và thống khổ sâu sắc. Mình không thể biểu hiện niềm vui sướng của bản thân ra ngoài, mình biết cậu rất đau lòng, nhưng mình...mình nghĩ đến thân phận của cậu vẫn là vợ của Văn Bác, mình không thể đối diện với cậu, cũng cảm thấy có lỗi với hắn. Qua hai năm, mình vẫn tin...so với mình, Văn Bác càng có thể đem đến cho cậu hạnh phúc. Mình cũng rất tin, Tiểu Nhàn sẽ tìm được một người càng đáng giá để em ấy yêu hơn mình, cho nên mình cứ thế yên tâm thoải mải ở đây......"
Cô một đường mơn trớn, lưu lại một loạt dấu hồng trên tấm lưng bóng loáng của nàng. Dưới những lời khiêu khích âu yếm, cảm giác hưng phấn tê dại như rót vào tứ chi bách hải của Giản Hân Bồi. Nàng thở dốc ngày càng dồn dập, cùng với từng tràng rên rỉ khiến người ta máu huyết sôi trào, nhưng lời Tần Hàm Lạc nói lại khiến lòng nàng bi thương, nước mắt lăn dài trên má, khiến gối đầu ướt một mảng, trong lòng vừa chua xót lại lo lắng, nghe đến đó, nàng rốt cuộc nhịn không được xoay người lại, nghẹn ngào nói: "Không có ai khác, không có ai khác cả, cậu không thể tìm cớ để rời xa mình...Nếu không mình sẽ hận chết cậu..."
"Mình biết, mình biết! Cậu đừng khóc nữa, tối qua mình mới nói sẽ không khiến cậu đau lòng khóc nữa mà." Tần Hàm Lạc luống cuống, vội vàng trấn an nàng, nàng vừa cảm thấy tràn ngập cảm động và thương tiếc, Bồi Bồi phải thừa nhận biết bao tổn thương và thống khổ mới trở nên yếu ớt mẫn cảm đến thế. Cô dịch sát lại gần nàng, liếm lấy nước mắt của nàng, vị mặn chát nhàn nhạt lan tràn trên đầu lưỡi, thanh âm của cô trở nên dịu dàng lạ thường: "Lúc này mình hiểu rõ ràng hơn bao giờ hết, nếu người ở bên cậu không phải là mình thì cậu sẽ không thể vui vẻ như ngày trước, mà lúc này, mình cũng càng ý thức mãnh liệt được mình muốn che chở cậu cả đời. Mình tin tưởng có thể đảm đương được tương lai của cậu, hạnh phúc của cậu!"
Những lời này tuy không có ba chữ "mình yêu cậu", nhưng Giản Hân Bồi nghe được lại hơn cả vạn câu "mình yêu cậu", hoặc là nói những lời ấy càng khiến nàng cảm thấy niềm vui sướng và an tâm phát ra từ sâu trong lòng. Nàng lập tức nín khóc mỉm cười, nụ cười ấy rực rỡ như thế, mê người đến vậy, tiếc là trong bóng đêm, Tần Hàm Lạc không nhìn rõ. Cô cúi đầu, lại hôn lên nước mắt của nàng, thủ thỉ: "Bảo bối, vì sao cậu lại yêu mình đến vậy?"
"Mình không biết, mình chỉ biết mình vĩnh viễn không muốn rời xa cậu, vĩnh viễn không thể mất cậu." Khoé mắt Giản Hân Bồi hơi cong lên, hai tay áp lên hai má Tần Hàm Lạc, bờ môi mềm dâng lên, sau đó thanh âm trở nên thật nhẹ thật nhẹ: "Vậy...Tiểu Nhàn thì sao?"
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, trầm mặc một lúc mới thấp giọng nói: "Bồi Bồi, mình yêu cậu, chúng ta...chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau. Về phần Tiểu Nhàn, mình vẫn rất tin, em ấy hẳn sẽ có được bầu trời càng rộng lớn, cũng sẽ gặp được người càng đáng giá để em ấy yêu hơn mình. Quá khứ đã qua rồi, em ấy cũng...vĩnh viễn là em gái mình."
Nghe thế, trái tim Giản Hân Bồi trầm tĩnh lại, thì thào lặp đi lặp lại: "Chúng ta vĩnh viễn thuộc về nhau, vĩnh viễn thuộc về nhau..." Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ghé sát bên tai Tần Hàm Lạc, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Hàm Lạc, muốn mình được không? Khiến cho mình...khiến mình tin tưởng đây không phải là ảo giác được không?"
Thế giới này còn có chuyện gì làm người ta động lòng hơn lời mời gọi này sao? Tần Hàm Lạc đầu tiên là sửng sốt, dục vọng miễn cưỡng mới kiềm chế được lại nhờ những lời mềm mại ngọt ngào này mãnh liệt bùng lên. Giản Hân Bồi đưa tay luồn vào áo Tần Hàm lạc, nhẹ giọng nói: "Muốn mình, ngay lúc này." Nói xong, môi nàng đã áp lấy đôi môi khô khốc của Tần Hàm Lạc. Tần Hàm Lạc ôm nàng, gần như vội vàng không kịp đợi ngậm lấy đầu lưỡi mềm dẻo ẩm ướt hương thơm mà nàng dâng lên, sau đó xoay người một cái, đè Giản Hân Bồi xuống dưới.
Giản Hân Bồi vừa cùng cô triền miên lưu luyến đến quên đi hết thảy, vừa dùng tay lần tới bên hông Tần Hàm Lạc, muốn cởi quần áo của cô. Tần Hàm Lạc phối hợp với nàng, thở hổn hển nhỏm nửa thân trên, khóa ngồi trên người nàng, tự mình cởi bỏ chướng ngại vật ném qua một bên, sau đó vội vàng nhào tới, lại hôn lên đôi môi mềm mại tản ra hương thươm mê người của nàng. Cô thật sâu liếm mút mỗi một tấc mềm mại trong khoang miệng nàng, tham lam mút vào chất lỏng ngọt lành mang theo hương chanh, hai tay thám hiểm trên thân thể mượt mà hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, đường cong cơ thể hoàn mỹ quen thuộc kia khiến cô điên cuồng. Trong không gian tối tăm mờ ảo ấy, dục vọng như ngọn lửa bốc lên, điên cuồng thiêu đốt, thổi quét qua mỗi một ngóc ngách của thân thể. Giản Hân Bồi từng chút một thả lỏng người, hai tay nàng chậm rãi bám chặt lấy người Tần Hàm Lạc, toàn tâm toàn ý cảm thụ những luồng kích thích mà cô mang đến cho thân thể mình. Khoái cảm như dòng điện hết lần này đến lần khác đánh sâu vào mỗi đầu dây thần kinh của nàng, khiến hô hấp của nàng ngày càng dồn dập, thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy.
Đôi môi nóng như lửa của Tần Hàm Lạc chiếm lấy mỗi một tấc da thịt trên người nàng, kịch liệt mà cuồng dã, từng chỗ từng chỗ đều như nảy lên những đốm lửa, cảm giác thân thể ma sát với nhau lại tuyệt vời đến thế, độ ấm trên da thịt không ngừng tăng cao. Giản Hân Bồi nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy từng thế bào toàn thên đều thức tỉnh dưới những nụ hôn của cô. Hưng phấn, nhảy nhót, khát vọng...Hai tay nàng không ngừng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tần Hàm Lạc, hai má cô, mái tóc cô. Nàng nhập tâm chăm chú đáp lại cô, như thể muốn trong màn kích tình triền miên này, giải toả hết nỗi tương tư khắc cốt hơn hai năm qua, khiến cho mọi nỗi thương tâm thống khổ, mọi yêu hận đan xen toàn toàn được giải thoát tối nay. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, tiếng rên rỉ ngày càng lớn, lại ẩn ẩn mang theo tiếng nức nở, chất chứa đầy hương vị thúc giục: "Hàm Lạc..."
"Bồi Bồi, mình yêu cậu..." Tần Hàm Lạc nỉ non nói, rồi cúi đầu ngậm lấy điểm màu hồng ngẩng cao đầu trước ngực nàng, bàn tay lại ngừng chơi đùa, không chút do dự chiếm lấy trung tâm dục vọng của nàng. Khoảng cách giữa thân thể hai người ở khoảnh khắc này được kéo gần vô hạn.
"Ah." Trong nháy mắt lúc Tần Hàm Lạc tiến vào, Giản Hân Bồi nhướn mày, nhịn không được kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy vai cô.
Sự va chạm ngày càng mạnh mẽ trong cơ thể gây ra cho Giản Hân Bồi thứ khoái cảm ngày càng mãnh liệt. Da thịt nàng hơi chảy mồ hôi, cảm giác mê muội vây kín nàng, theo tiết tấu của Tần Hàm Lạc càng lúc càng nhanh, nàng càng ngày càng không khống chế nổi mà lớn tiếng rên rỉ. Thân thể của nàng giờ phút này như một bờ cát mềm mại, bị từng đợt từng đợt sóng biển đánh vào, lại giống như một mảnh đất khô cạn, dễ chịu như được tưới suối nguồn, càng như một nụ hoa chưa nở, dưới làn gió và cơn mưa phùn mùa xuân cọ rửa, chậm rãi hé mở, nở rộ rực rỡ. Cùng với một tiếng hét cao vút mang theo nức nở, Giản Hân Bồi cắn chặt môi dưới, hai tay ôm chặt Tần Hàm Lạc, thân thể liên tục co rút và run rẩy. Giờ khắc này, đoá hoa ấy đã hoàn toàn nở rộ, xinh đẹp kiều diễm không gì sánh kịp.
Trời đã dần sáng, sắc mặt Giản Hân Bồi ửng hồng, thân thể trong nháy mắt như rớt từ trên cao xuống, cả người yếu ớt vô lực, có cảm giác thoả mãn nhẹ nhàng vui sướng tuyệt vời khó nói nổi thành lời. Nàng khép hờ mắt, hưởng thụ dư vị tình triều, hai tay thả lỏng, ôm Tần Hàm Lạc, khẽ thì thầm: "Hàm Lạc..."
Tần Hàm Lạc liếm liếm đôi môi khô ráo, hai tay vẫn vuốt ve thân thể nàng, đặt xuống một loạt nụ hôn dịu dàng trên da thịt nàng. Nàng với tay ra sau bắt lấy tay cô, giơ cao qua đỉnh đầu, cùng cô mười ngón đan xen. Môi hôn tới nước mắt trên khoé mắt nàng, lại hôn lên đôi môi căng mịn mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng, trao cho nàng một nụ