Vị Chanh Bạc Hà

Chương 37


trước sau

Sau một tuần, thân thể Giản Hân Bồi cũng hồi phục kha khá, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn không ít, Tần Hàm Lạc cũng nhẹ nhõm hơn, hôm nay cùng Giản Hân Bồi xách túi du lịch trở về nhà.
Tần Trọng thấy hai người trở về, chỉ tùy tiện hỏi vài câu, Mễ Tuyết Tuệ lại rất hứng thú, hỏi đã đi những đâu, sao không chụp bức ảnh nào, có món gì ăn ngon. Tần Hàm Lạc vội vàng trả lời vài câu cho có lệ, sau đó liền nói mệt, muốn tắm rửa rồi trở về phòng.
Thoải mái tắm nước nóng một phen, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, tinh thần của cô cuối cùng cũng được thả lỏng. Thời gian một tuần qua, cô gần như không đêm nào ngủ được yên ổn, lúc tối khi Giản Hân Bồi ôm cô, cảm xúc đau lòng cùng tự trách không cách nào xua đi nổi, lắng nghe tiếng hít thở của nàng, cả đêm liền mất ngủ. Hiện tại điều cô muốn làm nhất chính là vùi mình vào chăn ấm, ngủ một giấc say sưa.
Cô đang nằm trên giường, chăn trùm lên đầu, cửa lại vang lên hai tiếng "cốc cốc". Tần Hàm Lạc giật mình: "Mời vào."
Mễ Tiểu Nhàn đẩy cửa tiến vào, nhìn cô một cái, lại khép cửa lại. Em hai tay khoanh trước ngực, lưng tựa lên cửa, chiếc cằm tinh xảo hơi ngẩng, như thể có gì muốn nói.
"Tiểu Nhàn, làm sao vậy? Tôi đang chuẩn bị đi ngủ đây." Tần Hàm Lạc đôi mắt khép hở, một bộ không có tinh thần.
"Tới bây giờ em cũng không biết thì ra chị cũng nói dối, hơn nữa nói dối lại như thật, mặt không đổi sắc." Mễ Tiểu Nhàn hơi trào phúng nói.
"Cái gì...có ý gì?" Tần Hàm Lạc hơi biến sắc.
"Hai ngày trước Thúy Nhi kéo em qua ĐH A chơi, ĐH A vẫn là giấc mộng của cậu ấy." Mễ Tiểu Nhàn nhàn nhạt nói: "Ngày đó, cậu ấy thấy một người đi ra từ siêu thị. Chị có biết, cậu ấy có ấn tượng rất sâu về chị không."
ĐH A, siêu thị...thần sắc Tần Hàm Lạc càng trở nên xấu hổ, một hồi lâu không nói được gì.
"Tôi...tôi nói dối." Trầm mặc hồi lâu, Tần Hàm Lạc cúi đầu nói.
"Vì sao?" Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, không biết vì cái gì, em thực sự không thích chứng kiến một mặt này của Tần Hàm Lạc. Em rất rất để bụng, ngay cả em mà Tần Hàm Lạc cũng nói dối.
"Tiểu Nhàn, van xin em đừng hỏi nữa được không?" Tần Hàm Lạc đưa tay cào cào mái tóc, đôi mày nhíu chặt lại: "Tôi...tôi không cố ý, tôi cũng không thích gạt người, nhưng lần này, tôi thật sự có điều khó nói."
Biểu tình của cô thoạt nhìn phi thường thống khổ, Mễ Tiểu Nhàn bị dáng vẻ của cô làm cho hoảng sợ. Em nhìn cô một hồi lâu, mới khẽ thở dài: "Được rồi, em không hỏi nữa, nhìn chị mệt mỏi quá, đi nghỉ đi."
"Tiểu Nhàn, em...em trách tôi sao?" Tần Hàm Lạc nhìn em xoay người, bỗng nhiên ngẩng đầu, khẩn trương hỏi.
"Chị quan tâm em nghĩ thế nào về chị sao?" Mễ Tiểu Nhàn khựng lại, nhẹ giọng nói.
"Tôi rất quan tâm." Tần Hàm Lạc chân thành đáp.
"Em mặc kệ lần này vì lí do mà chị nói dối mọi người, nhưng mà...em hy vọng lần sau chị đừng tùy tiện nói dối, bởi vì em không thích người không thành thật." Mễ Tiểu Nhàn nói xong câu này liền đẩy cửa ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng.
Tần Hàm Lạc ngơ ngác nhìn cửa, bỗng nhiên ảo não rên rỉ một tiếng, ngã xuống giường.
***
Vài ngày sau, Mễ Tiểu Nhàn về quê thăm bà nội, Tần Hàm Lạc muốn đi theo lại bị em từ chối.
"Vì sao chứ? Em không muốn tôi đi cùng?" Tần Hàm Lạc khó hiểu nhìn em, trong lòng ẩn ẩn cảm giác không thoải mái.
"Em muốn." Mễ Tiểu Nhàn nhìn vào mắt cô, trầm mặc một lát mới nói: "Nhưng mà, lần này vẫn thôi đi, về sau có cơ hội sẽ lại đi."
Cuối cùng em vẫn đi một mình, Tần Hàm Lạc vừa bất an, cũng có chút bất đắc dĩ, nghĩ lại, vẫn không cố ý đi theo, cô vẫn không quá yên lòng về Giản Hân Bồi. Cô hiện tại ngày nào cũng tới nhà Giản Hân Bồi, bởi vì hai người đã nhất trí với nhau nên nói cái gì, nên ba mẹ Giản Hân Bồi đều nghĩ mấy bữa trước các nàng đi Hải Nam du lịch, không hề biết chuyện đã xảy ra trên người Giản Hân Bồi. Bọn họ thấy Tần Hàm Lạc, vẫn vui vẻ yêu thương như trước, luôn giữ cô lại ăn cơm, có vài lần cô muốn từ chối, nhưng hầu như cô sẽ vì ánh mắt chờ mong của Giản Hân Bồi mà ở lại, có điều cũng không ngủ lại.
Tối đến, cô nằm trong căn phòng màu phấn hồng vốn dĩ thuộc về Mễ Tiểu Nhàn, sẽ luôn không ngại phiền mà gửi tin nhắn nhắc nhở Giản Hân Bồi chú ý không được dính nước lạnh, không được ăn đồ cay hay những hạng mục bị cấm gì đó, mà Giản Hân Bồi cũng quen thói ôm di động chìm vào giấc ngủ. Mỗi một lời quan tâm cùng dặn dò đều khiến nàng có cảm giác Tần Hàm Lạc vẫn như ngày trước, cùng ngủ với nàng.
***
Rất nhanh đến lễ mừng năm mới. Hôm nay, Tần Hàm Lạc lại đến nhà Giản Hân Bồi. Giản Hân Bồi đắp chăn, đang nằm trên giường đọc sách, vừa nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
"Này, đây." Nàng lấy từ tủ đầu giường ra một gói bánh quy socola, đưa cho Tần Hàm Lạc. Đây là đồ ăn vặt bình thường Tần Hàm Lạc thích nhất.
"Cậu ra ngoài mua sao?" Tần Hàm Lạc bóc gói bánh, lấy một miếng cho vào miệng, nhưng lại không cảm thấy vị gì.
"Không phải, lúc mẹ đi chợ mình đã nhờ bà mua. Không phải cậu nói mình không được ra ngoài, phải nghỉ ngơi nhiều sao." Vẻ mặt Giản Hân Bồi nhu thuận dịu ngoan hiếm thấy: "Ăn được không?"
"Ừ." Tần Hàm Lạc gật đầu, nuốt thứ trong miệng, sau đó nhìn Giản Hân Bồi: "Cậu cảm giác...thân thể sao rồi?"
Vừa nói đến đề tài này, vẻ tươi cười trên mặt Giản Hân Bồi lập tức biến mất không thấy, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Hàm Lạc, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi. Lời bác sĩ nói, còn có những điều mình dặn dò, cậu phải nhớ lấy." Tần Hàm Lạc thở dài: "Ngày mai mình muốn tới thành phố B, ông ngoại vẫn không chịu tới nhà mình đón lễ mừng năm mới, dì Mễ quyết định cả nhà mình đều tới chỗ ông." Trong lời cô nói, đã hoàn toàn coi Mễ Tuyết Tuệ và Mễ Tiểu Nhàn trở thành người nhà của mình.
Giản Hân Bồi biến sắc, cắn cắn môi, nhíu mi nói: "Cậu không thể khuyên ông về đây sao?"
"Cậu biết mà, ông rất cố chấp, trước kia đã không khuyên được, giờ cũng hết cách."
"Từ...từ khi mẹ cậu mất, cậu liền chẳng ở lại đốt pháo hoa với mình đêm ba mươi nữa, năm nào cũng tới chỗ ông. Kỳ thật, đêm giao thừa mỗi năm mình đều đặc biệt mong cậu ở bên mình." Giản Hân Bồi hơi cắn môi, thanh âm tràn đầy ủy khuất.
Vừa nghe nàng nhắc tới mẹ, lòng Tần Hàm Lạc đau xót, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
"Hàm Lạc, thực xin lỗi, mình...mình không cố ý nhắc tới dì khiến cậu thương tâm." Giản Hân Bồi thấy cô khóc, lập tức liền hoảng, từ sau lưng ôm lấy Tần Hàm Lạc, nức nở nói.
"Không sao." Tần Hàm Lạc lau nước mắt, miễn cưỡng cười vui: "Chỉ là nghe cậu nhắc như vậy, bỗng nhiên mình rất nhớ mẹ."
"Hàm Lạc..." Giản Hân Bồi áp mặt lên lưng cô, nhẹ nhàng gọi tên cô. Tần Hàm Lạc như thế, đặc biệt khiến nàng đau lòng, trong khoảnh khắc này, nàng bất tri bất giác gạt nỗi đau xót của mình qua một bên, trong lòng chỉ còn lại nhu tình tràn đầy.
"Được rồi, không sao mà." Tần Hàm Lạc trái lại an ủi nàng. Sau khi nỗi thương tâm vơi bớt, thân thể liền trở nên nhạy cảm với cơ thể mềm mại của Giản Hân Bồi. Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phả vào lưng cô, khiến cô không khỏi cứng ngắc. Tần Hàm Lạc khẽ cử động, muốn giãy khỏi tay nàng, nhưng không thoát ra được.
"Hàm Lạc, nếu mình có thể đi cùng cậu tới chỗ ông ngoại đón năm mới thì tốt rồi, chỉ là...mình không phải người nhà của cậu." Giản Hân Bồi lẩm bẩm.
Tần Hàm Lạc không biết nên nói gì mới phải, chỉ ngồi đó, không dám cử động.
"Mình thực hâm mộ cô em gái kia của cậu, rất nhiều thời điểm quan trọng trong cuộc sống đều có thể ở bên cạnh cậu." Lòng Giản Hân Bồi bỗng nảy lên một cỗ ghen tị không rõ

từ đâu, lòng bỗng nhiên đau xót, khóe mắt đã ứa nước: "Hàm Lạc, mình ước đêm giao thừa có thể ở bên cậu."
"Đừng ngốc thế, cậu phải ở bên ba mẹ chứ, mà mình cũng phải ở thành phố B cùng người nhà." Tần Hàm Lạc cười khổ nói.
Đúng lúc cô đang bất đắc sĩ, dì Giản bỗng nhiên gõ cửa: "Bồi Bồi, Hàm Lạc, ăn cơm thôi."
Trên bàn cơm, bà Giản hỏi Tần Hàm Lạc: "Lần này cả nhà con đều tới thành phố B với ông con để đón năm mới à?"
"Vâng." Tần Hàm Lạc cười gật đầu.
"Aish, như vậy cũng tốt, miễn cho ông ngoại con ở đó một mình cô đơn. Nghe nói là dì Mễ con đề nghị phải không, bà ấy là một người phụ nữ tốt." Bà Giản thở dài.
Giản Hân Bồi chỉ cúi đầu ăn cơm, nét mặt không vui vẻ gì. Giản Mặc Thanh nhìn nàng, bỗng nhiên nói: "Bồi Bồi, lần trước con trở về từ Hải Nam, mẹ con nói với ba sắc mặt con không được tốt lắm, thoạt nhìn tinh thần không phấn chấn, ba còn nói là vì con đi chơi mệt. Mà như thế nào thời gian này nhìn con, dường như vẫn thế vậy? Thân thể con có chỗ nào không thoải mái à?"
Tần Hàm Lạc giật thót, chiếc đũa không khỏi khựng lại. Bà Giản tinh tế nhìn nhìn Giản Hân Bồi, cũng đau lòng nói: "Đúng vậy đúng vậy, lần trước con nói là vì đi du lịch mệt, mẹ thấy thời gian này con vẫn thế. Bồi Bồi, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho mẹ đi."
"Đâu có?!" Giản Hần Bồi liếc nhìn Tần Hàm Lạc, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: "Không có gì không thoải mái đâu ạ. Ai da, ba mẹ, hai người được nghỉ đông, không phải để tâm tới học sinh, bốn con mắt cũng chỉ nhìn con, phiền quá đi."
Giản Mặc Thanh cười nói: "Cũng phải. Có điều Bồi Bồi à, ba lại có suy đoán khác, không phải con ở trường yêu ai đó đấy chứ? Con suốt ngày vô ưu vô lo, không có việc gì khiến con quan tâm, mà giờ tinh thần sắc mặt không tốt, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì thân thể, thứ hai là vì chuyện tình cảm."
Vừa nghe đến hai chữ "tình cảm", sắc mặt Giản Hân Bồi không khỏi hơi trắng bệch, mà vẻ mặt Tần Hàm Lạc cũng cứng ngắc.
"Anh cũng thật là, ăn một bữa cơm mà cũng không đứng đắn như vậy, nào có ông bố nào đùa con gái thế đâu, Bồi Bồi còn nhỏ mà." Bà Giản trách.
"Nhỏ cái gì? Đã ĐH năm thứ ba rồi, con nó và Hàm Lạc cũng đến tuổi yêu đương rồi mà." Giản Mặc Thanh cười nói: "Bất quá con gái ba xinh đẹp ưu tú như vậy, vì chuyện tình cảm mà hao tổn tinh thần cũng không nhiều khả năng, chắc là do tôi cả nghĩ thôi."
"Được rồi được rồi, nói đến mức tụi nhỏ cũng xấu hổ rồi kìa." Bà Giản nhìn Tần Hàm Lạc hai người, cười nói: "Có điều, tình cảm giữa Hàm Lạc và Bồi Bồi tốt như vậy, về sau hai đứa kết hôn, có thể làm phù dâu chon hay, như vậy chúng ta nhìn cũng vui vẻ."
Phù dâu? A...chỉ mong cô có dũng khí như vậy. Tần Hàm Lạc đau lòng, nhưng trên mặt lại vẫn cố duy trì mỉm cười. Nhưng thật ra Giản Hân Bồi bất mãn nói: "Được rồi, chuyện tám trăm năm sau cũng lấy ra nói nữa. Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy?"
Ông Giản bà Giản đều ha ha cười một trận, đề tài này đến đây mới chấm dứt.
Cơm nước xong, Tần Hàm Lạc liền muốn về nhà. Giản Hân Bồi hơi kéo tay cô, ánh mắt mang theo tia cầu khẩn, thấp giọng nói: "Hàm Lạc, ở lại với mình trò chuyện một lát được không? Ngày mai cậu tới thành phố B rồi."
Tần Hàm Lạc nhớ tới lời bà Giản nói lúc trên bàn cơm, ngực nhói đau, không có tinh thần, lắc đầu: "Không được, mình còn phải về chuẩn bị đồ đạc." Nhìn thần sắc thất vọng của nàng, liền siết chặt tay nàng, sau đó buông ra: "Nhớ rõ chú ý thân thể." Sau đó chào ông bà Giản, rời khỏi nhà họ.
***
Lễ tất niên này, xem như nhà ông ngoai có một buổi tất niên náo nhiệt. Ông ngoại và Tần Trọng vẫn không trò chuyện gì, nhưng lại thập phần thân cận với Mễ Tuyết Tuệ và Mễ Tiểu Nhàn. Mọi người cùng nhau đặt mua đồ tết, quét tước vệ sinh, trong nhà mỗi ngày đều vui vẻ hòa thuận.
Đêm ba mươi, người một nhà ngồi quay quần trong phòng khách xem ti vi. Tối lúc mười giờ, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng pháo hoa, Tần Hàm Lạc cùng Mễ Tiểu Nhàn đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc sáng rực lóa mắt đã phủ kín nền trời, khiến người ta không kịp nhìn.
"Đúng rồi, đêm nay hẳn là để cho Hàm Lạc và Tiểu Nhàn hai đứa đi đốt pháo đi." Ông ngoại vỗ đầu nói: "Ta thật sự già nên lẫn mà, vốn đã nhớ rõ là phải mua thứ này. Này, Tiểu Nhàn, bên kia không xa có một cái quảng trường, đêm nay rất nhiều người ở đó đốt pháo, náo nhiệt lắm."
"Không sao mà, Hàm Lạc và Tiểu Nhàn cũng đâu còn là trẻ con nữa, không chơi cũng không có vấn đề gì." Mễ Tuyết Tuệ cười nói.
"Aish, rất nhiều thanh niên đều thích trò này mà." Ông ngoại lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Mễ Tiểu Nhàn cười nói: "Không sao ạ, ông ngoại, ngày mai cũng có thể đi đốt pháo mà. Đến lúc đó chúng ta cùng đi."
Ông cười gật gật đầu: "Ừ, được." Lập tức mọi người lại tiếp tục xem ti vi, chỉ có Tần Hàm Lạc nhìn thấy pháo hoa, nhớ tới Giản Hân Bồi, lại không có tâm tình.
Hơn mười một giờ, Mễ Tiểu Nhàn hơi mệt, liền về phòng nghỉ ngơi trước, chốc lát sau, Tần Hàm Lạc cũng trở về phòng. Lần này Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ cũng tới, nên đương nhiên Tần Hàm Lạc và Mễ TIểu Nhàn cùng nhau ở phòng Tần Hàm Lạc.
Hai người lòng đầy tâm sự, cũng không nói chuyện với nhau, đều nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, dần chìm vào giấc ngủ. Mười hai giờ đêm, một tin nhắn tới khiến Tần Hàm Lạc từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, mơ mơ màng màng, theo bản năng vươn tay phải lấy di động. Ánh sáng màn hình đâm vào đôi mắt hơi nheo lại của cô, mở ra nhìn xem thì thấy là tin nhắn của Giản Hân Bồi: "Hàm Lạc, mình đang đứng dưới cửa sổ phòng cậu nhìn lên, mình nghĩ cậu không rời đi, chỉ đang ngủ trong phòng mà thôi. Năm mới vui vẻ, mình rất nhớ cậu!"
Tin nhắn này khiến cô đang từ trạng thái mơ hồ lập tức tỉnh táo. Cô nghĩ tới tình cảnh Giản Hân Bồi đứng dưới cửa sổ nhìn lên, lòng hơi đau xót, lại hình như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim, nhưng mà cơ hồ cùng lúc ấy, cô lại phát hiện ra một việc khác, tay trái cô, đang nắm lấy một bàn tay mềm mại nhẵn nhụi.
Lắng nghe tiếng hít thở mềm nhẹ bên tai, ngửi hương bạc hà đặc hữu kia, lòng lại thấy kì quái, từ khi nào thì lại nắm tay cùng Tiểu Nhàn? Vì sao vừa rồi lúc mơ màng tìm điện thoại, thế nhưng cũng không buông ra? Chẳng lẽ là do tiềm thức mạnh mẽ gây nên?
Hết chương 37


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện