Sau vài ngày nôn nóng bất an chờ đợi, rốt cuộc Chu Vân Tố cũng đợi được một cuộc điện thoại khiến mình có chút yên lòng. Bà nhẹ nhàng dặn dò người trong điện thoại: "Giúp tôi để mắt đến con bé. Không cần hành động gì, đừng để nó rời khỏi tầm mắt mấy người là được."
Buông điện thoại, bà hai tay ôm ngực, đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách, sau đó gọi cho tài xế của Giản Mặc Thanh: "Tiểu Vương à, ngày mai tôi muốn đến thành phố D một chuyến, sáng mai tám giờ lại đây đón tôi."
Vị tài xế kia khúm núm đáp lời. Chu Vân Tố cúp máy, thả cả người vào sô pha, khẽ thở dài, bàn tay đang xoa xoa huyệt Thái Dương cũng ngừng lại. Bà biết, đêm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi.
***
Lại một ngày nữa trôi qua, màn đêm bao trùm toàn thành phố D. Giản Hân Bồi siết chặt áo khoác, chậm rãi lên lầu, Hàm Lạc còn chưa về, trong phòng không có ánh đèn. Nàng cảm thấy mình mệt chết được, thân thể mệt, mà tinh thần lại càng mệt hơn.
Vào phòng khách, nàng ngồi ở sô pha, đang chuẩn bị nhắn tin thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Hàm Lạc về rồi sao? Nàng vui sướng vội vàng chạy ra mở cửa, lại nhận ra là bà chủ nhà cho thuê – một bác trung niên với vẻ mặt khôn khéo.
"Bác khỏe không ạ, bác có chuyện gì sao?" Tuy Giản Hân Bồi nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép hỏi.
Chủ nhà cười cười, nói: "Cô gái à, tôi..." Nói tới đây, hình như có phần khó mở miệng, nhưng bà chủ nhà vẫn kiên trì nói tiếp: "Tôi tới đây tìm cô là muốn nói với cô việc này. Lúc trước cho hai cô thuê phòng, ông nhà tôi không biết, hôm qua ông ấy đã biết chuyện, rồi cãi vã với tôi. Tôi...E là tôi không thể cho cô thuê căn phòng này được nữa."
"Cái gì?!" Giản Hân Bồi không tin nổi vào tai mình: "Sao bác có thể nói vậy? Lúc trước không phải đã thỏa thuận rõ ràng rồi sao? Vả lại tiền đặt cọc lẫn tiền thuê nhà tháng đầu đều đưa cho bác rồi mà!"
"Tiền thuê và tiền đặt cọc tôi có thể trả lại cho cô." Bà chủ nhà vội vàng nói.
"Cháu không cần tiền thuê nhà và tiền đặt cọc. Chúng ta đã thỏa thuận rõ rồi mà! Sao bác có thể nói mà không giữ lời như thế! Bác bảo bọn cháu bây giờ đi chỗ nào thuê phòng đây?!" Giản Hân Bồi tức giận đến mặt mũi đều đỏ bừng cả lên.
"Đây đâu phải chuyện của tôi." Bà chủ nhà mặt không chút áy náy, nói: "Tôi cho các cô một ngày sắp xếp. Tối mai tôi trả lại đủ tiền cho các cô. Phiền các cô cũng đúng giờ dọn đi."
"Bà! Tôi muốn đi kiện bà!" Giản Hân Bồi phẫn nộ nói.
"Kiện tôi?" Bà chủ nhà ra vẻ kinh ngạc: "Tôi không lấy các cô một đồng, cho các cô ở không mấy ngày như vậy, cô còn kiện tôi cái gì? Hơn nữa, các cô căn bản đâu có giao đủ tiền? Vốn phải đưa tiền một quý, mà tôi thấy các cô còn trẻ, lại không có tiền, nên chỉ bảo giao trước một tháng. Hợp đồng cũng chưa ký, cô kiện tôi cái gì?"
Giản Hân Bồi giật mình ngẩn người, chẳng nói được một lời. Nàng chưa từng nghĩ con người lại có thể trở mặt nhanh đến vậy. Mới mấy hôm trước bà ta còn tươi cười thân thiện, mà lúc này thật đáng ghê tởm. Điều mẹ nói như lời nguyền rủa, văng vẳng bên tai nàng: "Hai đứa có thể đi đâu? Hai đứa có thể độc lập kinh tế được sao? Không quá mười ngày, hai đứa sẽ ngoan ngoãn trở về thôi!"
"Không!" Nàng bịt chặt tai lại, hét lên một tiếng, thanh âm vang vọng quẩn quanh trong phòng, thống khổ nói không nên lời.
Nàng và Hàm Lạc hiện tại đã đủ nghèo túng, trên người không tiền không bạc, ngày nào cũng liều mạng ra ngoài tìm việc. Mà giờ, lại thêm tin tức không còn chỗ ở. Chẳng lẽ thật sự đúng như lời mẹ nói sao? Nàng không sợ khổ, nhưng mỗi ngày nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hàm Lạc, nàng lại đau lòng không thôi. Kéo Hàm Lạc đi theo, có phải nàng đã sai rồi không? Có phải nàng đã quá ích kỷ? Bắt cô rời xa người thân, bạn bè, bắt cô từ bỏ sự nghiệp học hành, thậm chí cả cơ hội học nghiên cứu sinh, để cùng nàng sống tại nơi này sao? Hàm Lạc vốn nên có tương lai tươi sáng hơn.
Ngày mai...ngày mai các nàng thậm chí đến một chốn dung thân tạm thời cũng không có. Lòng Giản Hân Bồi bỗng tràn ngập thống khổ cùng mê man rối bời.
Tần Hàm Lạc đã ngủ, hôm nay cô thoạt nhìn chẳng có tinh thần chút nào. Giản Hân Bồi trằn trọc trên giường hồi lâu nhưng vẫn không sao ngủ được. Lòng nàng như thể có một tảng đá đè nặng, cảm giác như không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, nàng sâu kín thở dài, đưa tay bật đèn ngủ trên đầu trường. Căn phòng trong nháy mắt sáng ngời, nhưng Tần Hàm Lạc vẫn ngủ rất say, không chút phản ứng. Giản Hân Bồi nhìn cô, lòng không khỏi đau xót. Lúc mới ra đi, tuy trong lòng ít nhiều cũng chứa đựng lo lắng cùng sợ hãi về tương lai, nhưng đồng thời nàng cảm thấy kích thích vì mạo hiểm, phóng túng chính mình. Đêm đầu tiên sau khi thuê được phòng, các nàng cơ hồ triền miên quấn quít nhau cả đêm. Nhưng chỉ mới qua vài ngày, mỏi mệt, lo âu, rối bời, đủ loại cảm xúc khiến cho ngay cả lời nói với nhau cũng ít dần đi, mà buổi tối, cũng chẳng tỏ vẻ mặn mà thân thiết là bao, từ ôm nhau cùng ngủ, đến bây giờ đã mặc ai nấy ngủ.
Ngày mai, ngày mai sẽ ở nơi nào? Giản Hân Bồi không ngừng suy nghĩ, giờ phút này nàng chỉ thầm nghĩ ôm lấy người trước mặt, từ cơ thể cô tìm một chút ấm áp. Nàng vươn cánh tay từ phía sau ôm lấy Tần Hàm Lạc, đầu tiên là nhẹ nhàng ôm, sau đó cánh tay từ từ siết chặt. Nước mắt nàng, theo hành động của nàng khẽ chảy xuống gối.
"Bồi Bồi..." Mơ mơ màng màng, Tần Hàm Lạc cảm giác không thoải mái như bị trói buộc, đôi mi thanh tú nhíu lại, mồm miệng không rõ lầm bầm.
Giản Hân Bồi nghe được giọng nói của cô, như người chết đuối vớ được một cọng cỏ cứu mạng, càng ôm cô chặt hơn nữa. Tần Hàm Lạc theo bản năng kéo tay nàng ra, thanh âm hữu khí vô lực, mang theo vị ngái ngủ nồng đậm: "Đừng thế nữa, mình mệt chết được..."