Giản Hân Bồi không trở lại ĐH A. Di động nàng bị thu. Mọi việc trong trường đều là do Chu Vân Tố tự mình đến bàn bạc, mà nàng tựa hồ không hề dị nghị gì với việc này. Hai ngày đó nàng chỉ ngồi trong phòng ngẩn người, thoạt nhìn không chút sinh khí, như thể một con rối gỗ để mặc cho người ta sắp đặt.
Ngày mai...ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, thành phố quen thuộc, ngôi trường thân quen, những người thân thiết. Mấy ngày trước đó, nàng cũng từng cố gắng đấu tranh, lúc ấy tuy vẫn thấp thỏm lo âu, nhưng lòng tràn đầy hi vọng, mà nay, trong lòng chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo cùng tuyệt vọng.
Người nàng yêu không tin tưởng nàng. Hai nàng không bao giờ có thể trở lại như ngày xưa, có việc gì cũng đều nói cho đối phương biết, thời điểm lòng có điều bất mãn, liền lớn tiếng cãi nhau, giận dỗi, nháo loạn cả lên, rồi lại mặt dày đi cầu xin đối phương làm hòa. Nay các nàng lại cẩn thận che dấu cảm xúc của mình, miễn cưỡng cười vui với nhau, giả vờ hạnh phúc.
Giản Hân Bồi ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, đầu nhẹ nhàng tựa lên đó, lòng bỗng nhiên trống rỗng như một tờ giấy trắng không nhiễm một hạt bụi, lại bỗng nhiên như một cánh đồng hoang vu trải đầy cỏ dại, đủ loại ý niệm kỳ quái nảy lên trong đầu.
Giản Hân Bồi chợt nhớ đến một câu chuyện cổ mà nàng đã từng đọc qua ở đâu đó. Đại ý là có một đôi vợ chồng nọ rất thương yêu nhau, bọn họ sống với nhau rất hạnh phúc, chưa bao giờ cãi nhau gay gắt đến mặt mũi đỏ bừng. Người chồng biết vợ thích ăn lòng đỏ trứng, vì thế mỗi lần hai người chia nhau ăn trứng, ông liền giả bộ rất thích ăn lòng trắng trứng, đưa lòng đỏ cho vợ ăn. Cứ như vậy qua thật lâu, có một lần người chồng sinh bệnh, bệnh rất nặng. Một ngày ông rốt cục nhịn không được nói cho vợ biết rằng ông thích ăn nhất là lòng đỏ trứng. Mà bất ngờ thay, vợ ông cũng nói cho ông biết, thật ra bà thích ăn lòng trắng trứng nhất, nhưng vì nhường cho chồng ăn lòng trắng trứng, nên mỗi lần đều phải ăn lòng đỏ trứng mà mình không thích. Hai vợ chồng lúc ấy mới kinh ngạc phát hiện, thì ra sự hy sinh của mình từ trước tới nay chẳng có ý nghĩa gì, sự ân ái chỉ là biểu hiện bên ngoài. Bọn họ chưa bao giờ hiểu rõ nhau, lại lừa dối nhau dưới danh nghĩa tình yêu. Vì thế, họ lập tức ly hôn.
Chẳng biết vì sao, hai nhân vật chính trong câu chuyện này lại khiến Giản Hân Bồi nghĩ đến chính mình và Tần Hàm Lạc. Đáng thương, đáng buồn, lại đáng tiếc. Chẳng phải các nàng cũng luôn lén lút giấu đi suy nghĩ thật sự cùng cảm xúc của chính mình sao? Luôn dùng danh nghĩa suy nghĩ cho đối phương, kết quả khúc mắc lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng xa lạ.
Nhưng hai nàng thực sự yêu nhau mà, đã từng hiểu rõ đối phương như thể hiểu rõ chính bản thân mình. Từ khi nào thì hai nàng trở nên càng ngày càng xa cách đây? Là sau khi nàng quen người bạn trai thứ nhất, hay là sau khi nàng ở bên Cố Minh Kiệt? Khẽ khép đôi mắt lại, nàng như nhìn thấy Tần Hàm Lạc trầm mặc đi theo mình cùng Cố Minh Kiệt. Cố Minh Kiệt nắm tay mình, mà ánh mắt Hàm Lạc lại luôn nhìn về phía khác, ngẫu nhiên nặn ra nụ cười gượng gạo. Nàng thường xuyên thầm oán cô bồn chồn không yên, không chịu lắng nghe nàng nói tử tế...
Từng cảnh tượng ngày xưa lần lượt hiện lên trong tâm trí, lòng nàng nhoi nhói đau, nàng bỗng dưng thấu hiểu Tần Hàm Lạc một phần nào.
Hàm Lạc! Hàm Lạc! Cậu hiểu lầm mình nhiều đến vậy, nhưng rồi sẽ có một ngày mình sẽ khiến cậu biết được, mình không cam tâm tình nguyện thất thân vì Cố Minh Kiệt, mọi nguyên nhân đều bởi vì cậu, đến khi đó chắc cậu sẽ vô cùng hối hận phải không? Hàm Lạc, cậu đã xuất viện chưa? Trước khi mình đi, cậu sẽ đến tìm mình chứ? Nếu cậu đến tìm mình, mình phải nên làm thế nào đây? Nghĩ cho tương lai của cậu, hay vẫn lại đi theo cậu? Không, sẽ không, mình biết hai chúng ta, ai cũng đều không có dũng khí.
Cửa bị đẩy ra, thanh âm Chu Vân Tố truyền vào: "Bồi Bồi, có bạn học biết con phải đi, tới gặp con này!"
Bạn học? Không phải Hàm Lạc đấy chứ? Không phải, mẹ sẽ không để cậu ấy vào đâu! Vài ý nghĩ quẩn quanh trong đầu Giản Hân Bồi, rồi mới thất vọng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua bên cạnh cửa, trong ánh mắt Chu Vân Tố tựa hồ ánh lên tia vui mừng.
Ai tới? Đám Nha Nha sao? Đầu óc nàng trì độn suy đoán, một thân ảnh cao lớn đi ra từ phía sau Chu Vân Tố, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bồi Bồi!"
Chu Vân Tố nhẹ nhàng đóng cửa lại. Về vấn đề này thì bà là một người lớn có ý thức tiến bộ, đặc biệt dành riêng một chút không gian cho bạn học, để hai người trò chuyện với nhau. Sự khôn khéo cùng trực giác của một người trưởng thành khiến ngay từ lần đầu tiên bà nhìn thấy Cố Minh Kiệt, liền cho rằng quan hệ giữa hắn và con gái mình không chỉ đơn giản là bạn học. Thằng bé này hẳn là thích con gái mình. Bà rất có hảo cảm với cậu con trai cao lớn anh tuấn này, mà nhất là, hắn lại có vẻ rất lễ phép, có giáo dục.
Bồi Bồi hẳn là nên tiếp xúc nhiều hơn với những cậu con trai như vậy, như thế bà sẽ không phải hao tổn tinh thần đến mức này. Bà nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của con gái, đôi mắt ánh lên một tia mong chờ.
"Em...vì sao em lại muốn chuyển sang nơi khác học? Chỉ còn một học kỳ nữa thôi mà." Sắc mặt tái nhợt của Giản Hân Bồi khiến lòng Cố Minh Kiệt đau nhói, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Giản Hân Bồi nhìn khuôn mặt anh tuấn sáng sủa kia, trong đôi mắt thế nhưng đã không còn sự căm hận ngày xưa, lại có vẻ bình tĩnh vô cùng. Đã trải qua nhiều việc như vậy, trừ người và việc nàng thực sự để ý hay quan tâm ra thì tất cả đều khiến nàng cảm thấy trì độn. Không có yêu, cũng không có hận, không vui mừng, cũng chẳng chán ghét. Chẳng ngại người con trai đứng trước mặt đã từng thân mật đến mức vậy với nàng, khiến nàng chịu nhiều thương tổn đến vậy, thậm chí, còn là nguyên nhân gây ra tình yêu bất hạnh của nàng.
"Mẹ muốn tôi đi." Vẻ mặt nàng vô cùng lạnh nhạt.
"Nhưng căn bản là không cần thiết mà! Ở trong nhà, em không cùng một chỗ với Tần Hàm Lạc là được rồi!" Vội vàng, Cố Minh Kiệt thốt ra.
Giản Hân Bồi ngẩn ra, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên mặt hắn. Cố Minh Kiệt bị nàng nhìn không khỏi chột dạ, mí mắt cụp xuống, né tránh ánh mắt bỗng trở nên sắc bén của nàng.
"Là anh!" Giản Hân Bồi lạnh lùng mở miệng nói.
"Cái gì...cái gì?"
"Là anh! Là anh viết thư nặc danh gửi cho mẹ tôi! Là anh theo dõi tôi và Hàm Lạc! Là anh chia rẽ chúng tôi!" Giản Hân Bồi đột nhiên hiểu rõ, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, nhìn chằm chằm Cố Minh Kiệt.
Dưới ánh mắt bức bách của nàng, thế nhưng Cố Minh Kiệt có loại cảm giác không thở nổi, hắn đơn giản cắn răng quyết tâm, gân cổ, ngẩng đầu nói: "Phải! Là anh! Thư là anh viết, em muốn đánh phải không, tùy em! Anh chẳng thấy anh làm sai điều gì cả!"
"Vì sao anh phải làm vậy?!" Giản Hân Bồi cắn chặt răng.
"Vậy vì sao em phải yêu một đứa con gái?!" Cố Minh Kiệt lập tức lớn tiếng hỏi lại, thần sắc kích động vô cùng: "Trước khi em đến với tôi em đã yêu Tần Hàm Lạc rồi phải không? Vậy tôi là cái gì?! Tôi có gì thua kém Tần Hàm Lạc! Em có biết bản thân đang làm cái gì không?! Không phải em điên rồi đấy chứ?!"
"Chát" một tiếng, trên mặt Cố Minh Kiệt đã trúng một cái tát thanh thúy, hắn dùng tay ôm mặt, thì thào: "Anh yêu em, anh là đang cứu vớt em...Em...em điên rồi, anh không thể chấp nhận em thích một đứa con gái."
"Bởi vì thế, bởi vì là con gái cho nên làm tổn thương tự tôn đàn ông của anh? Khiến cho bạch mã hoàng tử đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cảm thấy thất bại trước nay chưa từng có sao? Anh không thể chấp nhận nổi chính là chuyện này phải không?" Giản Hân Bồi châm chọc cười lanh: "Cứu vớt tôi? Anh cho mình là Thượng Đế à?"
"Bồi Bồi, anh thật sự...thực sự yêu em, vì sao em lại đối xử với anh như vậy? Chúng ta từng ở bên nhau, chúng ta cũng từng có quãng thời gian hạnh phúc mà không phải sao? Vì cái gì em lại đối xử với anh lạnh lùng như thế, vì cái gì em lại khiến anh cảm thấy tất cả hồi ức đều chỉ là ảo giác!" Cố Minh Kiệt lấy tay đè lên ngực, khuôn mặt tỏ vẻ thống khổ đến run rẩy.
"Phải, vì anh thật sự yêu tôi cho nên thừa dịp tôi không tỉnh táo mà chiếm đoạt thân thể tôi!" Giản Hân Bồi hít sâu một hơi, vẫn lại không kìm nén được nước mắt chảy xuống: "Anh thực sự yêu tôi, cho nên tôi trở thành vật sở hữu để anh khoe khoang ở ký túc xá, phải không?"
Sắc mặt Cố Minh Kiệt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sau đó lại từ trắng chuyển sang hồng, biến thành một mảnh tro tàn: "Em...anh..." Hắn nói xong lộn xộn, trên trán cơ hồ như đổ mồ hôi, cuối cùng mới miễn cưỡng thốt ra được một câu: "Thực xin lỗi!"
Hắn thất hồn lạc phách, kinh hoảng đứng ở đó, thoạt nhìn như một tên