Câu nói kia của Mễ Tiểu Nhàn khiến cho một chút men say còn lại trong đầu Tần Hàm Lạc vì kinh hãi mà bay sạc. Cả đêm nằm trằn trọc trên giường, cô thỉnh thoảng lấy di động ở đầu giường cầm trong tay, sau đó lật xem danh bạ. Kỳ thật hành động như vậy hoàn toàn vô nghĩa, số của người kia cô đã thuộc làu từ lâu. Mà cô cũng biết, dãy số cô đọc làu làu kia đã sớm biến thành con số không.
Nàng trở lại sao? Cô muốn biết, nhưng cô sợ hãi muốn biết.
Cô cố ép mình ngủ nhưng không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân. Mãi đến gần bốn giờ sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng chỉ hơn sáu giờ đã tỉnh lại, hơn nữa đầu óc hỗn loạn, khó chịu cực kì. Cô dứt khoát rời giường, vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen, thoải mái tắm nước nóng một phen.
Lúc cô vừa lau tóc đi ra thì gặp Mễ Tiểu Nhàn tiến vào đánh răng rửa mặt.
"Chào buổi sáng." Cô khoa trương cười chào hỏi.
Mễ Tiểu Nhàn không giấu được nét kinh ngạc trong mắt, ngày nghỉ mà Tần Hàm Lạc dậy sớm như vậy quả thật hiếm gặp.
"Sao thế, chưa thấy qua mỹ nhân tắm sao, làm gì mà kinh ngạc vậy."
"Đúng thế, hai đôi mắt thâm quầng to như vậy, quả thực rất hiếm thấy."
Tần Hàm Lạc lập tức im bặt, khẩn trương đến trước gương kiểm tra, quả nhiên mắt thâm quầng trũng sâu, hơn nữa trên gương mặt mình vẫn tự hào lại thoạt nhìn tiều tụy không thôi.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô trong gương, lòng chùng xuống, khẽ thở dài: "Bánh chocolate dâu thì miễn đi, hôm nay mẹ không đi làm, bà phụ trách bữa sáng rồi, chị đợi lát nữa ăn chút gì rồi ngủ tiếp đi."
"Ừ." Tần Hàm Lạc lấy bàn chải của mình, cùng em đứng song song đánh răng, lòng hơi chua xót, biết Mễ Tiểu Nhàn không đành lòng khi thấy mình như vậy, mới sáng sớm ra đã chạy đi mua bánh ngọt.
Lúc ăn sáng, Tần Hàm Lạc do dự thật lâu, cuối cùng đem ngàn lời muốn nói thành câu hỏi ra miệng: "Dì Mễ, chuyện đó...Bồi Bồi cậu ấy trở lại sao?"
Mễ Tuyết Tuệ nhìn cô: "Tiểu Nhàn đã nói cho con biết chuyện này rồi hả, Bồi Bồi có về không thì dì không biết, hôm qua bận rộn quá, nói điện thoại với Vân Tố cũng chỉ vội vàng qua loa."
"Dì ấy là trở về nhân dịp lễ mừng năm mới sao?" Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng hỏi.
Mễ Tuyết Tuệ đáp: "Dì ấy hình như nói là đến chào hỏi bạn bè thân thích, sau đó sẽ cùng bác Giản tới thành phố Z đón tất niên."
Tần Trọng uống hết li sữa đậu nành, hắng giọng nói: "Trưa nay bà ấy mời chúng ta đi ăn ở nhà hàng Ngân Giang, hai đứa chuẩn bị sớm một chút, đừng để gần đến nơi rồi mới cuống lên."
"Ừ, phải đó. Có điều anh à, chúng ta hỏi một chút xem khi nào họ rời khỏi thành phố A, chọn một ngày mời lại nhà bọn họ." Mễ Tuyết Tuệ dùng ánh mắt trưng cầu hỏi ý Tần Trọng.
"Việc này cứ để em làm chủ đi." Tần Trọng cười cười, đứng dậy rời khỏi bàn.
Trái tim Tần Hàm Lạc lại dần trầm xuống.
***
Mười hai giờ, một nhà Tần Trọng đúng giờ tới nhà hàng Ngân Giang, vợ chồng Chu Vân Tố và Giản Mặc Thanh, cùng một đôi vợ chồng khác trong trường đã sớm chờ ở đó.
Nhà hàng Ngân Giang ở thành phố A cũng được coi là một nhà hàng cao cấp, bên trong bài trí xa hoa, hết sức xa xỉ. Bọn họ đặt một gian phòng, nhưng cực kỳ rộng, dành cho tám người thật sự có vẻ hơi thừa.
"Thật có lỗi thật có lỗi, chúng tôi tới muộn." Tần Trọng vừa đi vào liền chắp tay tạ lỗi.
"Đâu có, là chúng tôi tới sớm thôi." Giản Mặc Thanh cười đứng lên nghênh đón.
Mấy người trung niên khách khí hàn huyên vài câu, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn lại mở miệng lễ phép cùng kêu các cô các bác, mọi người lại ngồi xuống. Căn phòng bật máy sưởi khá ấm áp, mặt Mễ Tiểu Nhàn hơi hồng lên, dưới ánh đèn lại càng xinh đẹp. Em cởi áo khoác ra, phục vụ lập tức giúp em treo áo lên.
Chu Vân Tố tinh tế đánh giá em qua một lượt, tán thưởng: "Tiểu Nhàn thật sự là mỹ nhân trời sinh mà, Tuyết Tuệ cô thật có phúc, có một đứa con gái tài mạo xuất chúng như vậy."
"Đâu có." Mễ Tuyết Tuệ cười nói: "Hân Bồi nhà cô cũng tốt lắm mà, cô không cần phải hâm mộ người khác."
Nhắc tới Giản Hân Bồi, thần sắc Tần Hàm Lạc có chút mất tự nhiên. Lúc bước vào gian phòng này, không thấy Giản Hân Bồi, cô vừa thất vọng, lại cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Bản thân làm sao vậy, vì cái gì đối với mỗi chuyện có liên quan tới Bồi Bồi đều mâu thuẫn như thế?
Ánh mắt Chu Vân Tố không dấu vết đảo qua mặt Tần Hàm Lạc, cười gượng một tiếng, đang muốn nói thì phu nhân của giáo sư Tiền cũng vội phụ họa nói: "Đúng vậy, nhà hai người có ba cô con gái, đều xinh đẹp lại nhu thuận, có chăm chỉ học hành, nên hâm mộ là tôi mới đúng, chỉ có kỳ vọng vào tương lai thằng con tôi có thể tìm được cho tôi một cô con dâu như Tiểu Nhàn vậy."
Mễ Tiểu Nhàn im lặng không lên tiếng, cúi đầu uống trà làm như không nghe thấy. Lòng Tần Hàm Lạc lại bởi vì câu nói này mà có chút không thoải mái.
Đang lúc nói chuyện, rượu và thức ăn lục tục được bưng lên. Ba người đàn ông gọi một bình Maotai, còn mấy bà thì uống rượu vang, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn tự động gọi nước trái cây.
Chu Vân Tố cách Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn khá gần, cầm đũa khắp đồ ăn cho hai người, vẻ mặt cực kỳ thân thiện: "Hàm Lạc cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không?"
"Học kỳ cuối sẽ đi tới tòa báo thực tập, sau khi tốt nghiệp cụ thể sẽ làm gì thì bây giờ vẫn chưa xác định được ạ." Tần Hàm Lạc nhẹ giọng đáp.
"Tôi có một người bạn tốt làm ở đài truyền hình, là bộ quản lý tin tức, tôi thật ra muốn Hàm Lạc đi làm phóng viên kìa." Mễ Tuyết Tuệ cười cười, lại bị Tần Trọng ở bên kia trừng mắt liếc một cái: "Nhưng mà ông Tần ấy, một lòng một dạ muốn Hàm Lạc làm giáo viên, chính cả đời mình làm giáo viên còn chưa đủ, còn muốn kéo con gái đi dạy học luôn nữa."
Tần Trọng lại nói chuyện với Giản Mặc Thanh, không để ý tới ánh mắt bất mãn của bà.
"Con gái làm giáo viên rất tốt mà." Tiền phu nhân cười nói: "Anh Tần có vẻ là người bảo thủ nhỉ."
"Vậy Bồi Bồi thì sao? Sau này con bé sẽ ở lại bên đó công tác nhỉ? Lần này con bé không trở về, khiến Hàm Lạc thực thất vọng đó." Mễ Tuyết Tuệ nhìn Tần Hàm Lạc, cười nói.
"Ừ, sẽ ở lại bên đó làm việc." Chu Vân Tố bưng li nhấp một ngụm rượu vang, khẽ cười nói: "Thật ra thì tôi hy vọng sau khi Bồi Bồi tốt nghiệp có thể lập tức kết hôn."
"Keng!" một tiếng, chiếc đũa trong tay Tần Hàm Lạc rơi xuống, va vào bàn vang lên một tiếng thanh thúy. Mễ Tuyết Tuệ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu nói chuyện với Chu Vân Tố: "Kết hôn? Có phải sớm quá không, chẳng lẽ hiện tại có người thích hợp?"
Tiền phu nhân ngắt lời: "Tốt nghiệp đại học rồi cũng không tính là quá sớm, có điều người trẻ tuổi hiện tại ham chơi, bình thường đều muốn đi làm vài năm mới bằng lòng nói tới chuyện kết hôn."
Mễ Tiểu Nhàn bất động thanh sắc nhận một đôi đũa mới từ tay nhân viên phục vụ, sau đó đưa cho Tần Hàm Lạc, mỉm cười nói: "Đũa hơi trơn."
Tần Hàm Lạc cứng ngắc cười với em, lòng chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, đột nhiên một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Chu Vân Tố tựa hồ không chú ý tới hành động của hai người, cười nói: "Cậu của con bé gần đây mới giới thiệu cho nó một anh chàng, là con nhà thế gia. Thằng bé kia tôi đã gặp vài lần rồi, làm việc ở tòa án của thành phố Z, tướng mạo không có gì phải bàn, mà Bồi Bồi có vẻ cũng thích người ta..."
Vốn Giản Mặc Thanh đang cùng Tần Trọng nói một chuyện của trường, nghe thấy thế liền kinh ngạc