Hơn chín giờ tối, cuộc sống của những con người sống về đêm của thành phố Z mới bắt đầu, cả thành phố phủ đầy ánh sáng như ngọc, náo nhiệt vô cùng.
Giản Hân Bồi ngồi ở ghế sau xe, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt lại không chút thay đổi. Đúng vậy, thành phố Z là một nơi tràn ngập sức sống của người trẻ tuổi, ban ngày phồn hoa, ban đêm rực rỡ, không kém thành phố A bao nhiêu, nhưng mà, nàng làm thế nào cũng không thể khiến bản thân hoàn toàn hoà nhập vào nơi này. Bóng đêm mê người ngoài cửa sổ xe là thuộc về người khác. Nơi này không có người nàng yêu, không có bạn bè thân thuộc, không có nơi trái tim hướng về. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu trải đầy hình ánh phố lớn ngõ nhỏ của thành phố A quen thuộc, những toà nhà cao tầng khí phách, ngã tư đường rộng lớn bằng phẳng, còn có...xích đu nơi sân thể dục trường tiểu học, sân bóng rổ ở sân trường trung học, cùng khu vườn nhỏ mỗi mùa xuân đến liền xanh mướt một màu, trăm hoa đua nở. Nàng nhớ hồ sen ở ĐH A, chỉ cần thoáng nghĩ là nàng như thể ngửi được hương hoa quế thoang thoảng...
Cứ mỗi khi đêm xuống, con người dường như càng trở nên yếu đuối, nước mắt Giản Hân Bồi cứ vô thanh vô tức lặng lẽ lăn dài trên gò má. Tay phải nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi lắc bạc trên cổ tay. Tất cả những kỉ niệm trong ký ức đều không thể tách rời con người mà nàng nhớ nhung khôn xiết kia. Đột nhiên, vô số hình ảnh thi nhau chất chồng hiện lên trong tâm trí, sau đó dừng lại ở một hình ảnh, tiểu học năm lớp sáu, nàng mặc váy hoa, hơi nghiêng đầu ngồi trên xích đu cười, Tần Hàm Lạc ở một bên vừa đẩy xích đu cho nàng, vừa dùng giọng con nít trong trẻo đọc thuộc lòng một câu trong Hồng Lâu Mộng: "Nữ nhân nhạc, thi thiên giá thượng xuân sam bạc." Nàng vui vẻ khanh khách cười, mà Tần Hàm Lạc đẩy xích đu lên thật cao......
Giản Hân Bồi nghĩ đến đây lòng liền chua xót khó nhịn, nàng lấy bàn tay hơi che mắt lại, miễn để người lái xe nhìn thấy dáng vẻ mình lúc này qua gương chiếu hậu. Nàng hoài niệm cỡ nào quãng thời gian thơ ấu của hai người, thực hi vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, như vậy nàng có thể chọn duy nhất một lựa chọn một lần nữa. Nàng có thể như nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, có một tình yêu hoàn mỹ nhất, một tình yêu không nhuốm hạt bụi nhỏ.
Ra khỏi thang máy, Giản Hân Bồi lấy chìa khoá, mở cửa căn hộ của mình. Tuy nói là nhà nàng, nhưng thật ra là căn nhà hai tầng mà vợ chồng Giản Mặc Thanh mua chưa đến một năm ở thành phố Z mà thôi. Từ lâu trước đó, Chu Vân Tố đã bắt đầu mua bán nhà dưới sự khuyên bảo của anh trai mình làm trong ngành bất động sản. Bà đem toàn bộ tiền để dành mấy chục năm trời của mình và Giản Mặc Thanh đầu tư vào đó, cộng thêm có tiền vốn của anh trai duy trì, tấn công mãnh liệt trên thị trường bất động sản ở Trung Quốc, mấy năm qua quả thực buôn bán lời không ít tiền, cho nên vừa gặp phải chuyện của Giản Hân Bồi, bà liền lập tức ngừng công việc, tình nguyện ngày ngày ở bên Giản Hân Bồi, toàn tâm toàn ý chăm lo cho cuộc sống của nàng. Còn thêm vấn đề chồng bà Giản Mặc Thanh không thể bỏ dở công việc ở thành phố A được, bà lại càng an tâm định cư ở thành phố Z, cho nên căn nhà ở đây được trang hoàng khá kỹ lưỡng, tuy xa không bằng căn nhà ở thành phố Z, nhưng đối với Giản Hân Bồi mà nói, nơi này cũng chẳng khác gì một cái lồng chim hoa lệ.
"Con ăn cơm tối chưa?" Chu Vân Tố vừa thấy nàng vào liền vội vàng tươi cười đứng lên từ sô pha.
"Con ăn rồi." Giản Hân Bồi miễn cưỡng nói.
"Bồi Bồi, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, sau này bữa tối cố gắng về nhà ăn đi, đồ ăn công ty sao có thể ngon được? Thức ăn mỗi ngày mẹ làm đều là những món trước kia con thích ăn nhất."
"Con muốn tăng ca, cũng muốn bắt đầu học tập và tích luỹ kinh nghiệm công tác."
"Không phải mẹ đã nói với cậu con rồi sao, đã bảo ông ấy đừng sắp xếp con tăng ca rồi mà?" Chu Vân Tố cau mày nói.
"Con không muốn được đối xử đặc biệt, là tự con yêu cầu được tăng ca, con thích vậy, như thế phong phú hơn." Giản Hân Bồi lắc lắc mái tóc, chuẩn bị lên lầu.
"Chờ đã, mẹ có ninh đu đủ ngâm đường, để mẹ múc cho con một chén." Chu Vân Tố vội vàng nói.
"Con mệt rồi, con không muốn ăn."
"Chờ đã, con đứng lại đó cho mẹ." Giọng Chu Vân Tố đã có phần tức giận.
Giản Hân Bồi chống tay lên thành cầu thang, dừng chân lại, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Ngày mai là cuối tuần, con sẽ ở nhà chứ?" Chu Vân Tố nhìn vẻ mặt nàng, cảm thấy lòng mềm xuống, ngữ khí cũng dịu lại.
"Không, ngày mai con tới nhà một người bạn chơi, nhà cô ấy ở vùng quê cách nơi này không xa lắm, con muốn tới đó cảm thụ không khí tươi mát một chút."
"Phải không? Chứ không phải là tới thành phố A cảm thụ không khí tươi mát đấy à?"
Giản Hân Bồi ngẩn ra vài giây, trên mặt dĩ nhiên lộ ra nụ cười nói không rõ là ý gì: "Mẹ, mẹ thật thần thông quảng đại."
"Con không cần châm chọc mẹ." Chu Vân Tố nhíu mày, ánh mắt phức tạp: "Có phải con cho rằng tự mình bắt đầu đi làm là có thể phóng túng chính mình một lần nữa?"
"Thành phố A là quê của con! Ba ở nơi đó! Con trở về đó một chút thì làm sao?!" Giản Hân Bồi rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng nói.
"Vậy con để tay lên ngực mình tự hỏi một chút xem, con trở về đó là vì nhớ quê mình sao?! Là vì ba con hả?!" Chu Vân Tố cũng trở nên kích động.
Giản Hân Bồi đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, giằng co với mẹ mình, một lát sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt hiếm hoi xuất hiện một tia khiêu khích: "Nếu con nói là vì con muốn gặp Hàm Lạc, mẹ sẽ thế nào?"
"Đã qua thời gian lâu như vậy rồi mà con còn nhớ mãi không quên con bé đó, rốt cuộc nó cho con uống thuốc gì hả? Để cho con uống phải bùa mê thuốc lú gì?!" Trên mặt Chu Vân Tố lộ ra vẻ đau lòng thất vọng, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh tao nhã xưa nay. Bà không tin con gái lại ngoan cố như vậy, bà không tin mọi việc mình làm đều vô ích.
"Vậy thì mẹ à, mẹ sẽ làm thế nào đây? Cho đường không dỗ được, mẹ sẽ dùng gậy dùng roi sao? Có thể nào mẹ lại sẽ giống năm đó lúc mang con tới nơi này, trịnh trọng cảnh cáo con rằng nếu con không nghe lời mẹ, mẹ sẽ dùng tất cả mọi cách có thể để huỷ diệt sự nghiệp học hành của Hàm Lạc, huỷ diệt cuộc sống của cậu ấy?" Trong giọng Giản Hân Bồi nhuốm chút châm chọc, nhưng cũng phảng phất ẩn dấu nỗi bi thương.
Chu Vân Tố trầm mặt, nhìn nàng nhẹ nhàng nói: "Con đừng tưởng nó rời khỏi trường thì mẹ sẽ không có khả năng huỷ diệt nó. Mẹ đồng dạng có thể khiến nó mất việc, khiến nó không thể sống yên ở thành phố A! Cũng không có mặt mũi sống yên ở thành phố A! Mẹ sẽ khiến cho cả nhà nó đều vì nó mà nhục mặt! Mẹ mặc kệ có phải nó thích con gái thật hay không, mặc kệ nó quen con gái nhà ai, miễn không phải con là được! Chỉ cần không phải với con, nhà chúng ta có thể tường an vô sự với nhà đó!" Nói đến lúc sau, giọng nói của bà dần dần trở nên kịch liệt.
"Đủ rồi! Mẹ thắng!" Giản Hân Bồi cắn môi, lấy vé máy bay trong túi xách ra, xé nát, khuôn mặt hiện lên nỗi căm hận, gằn từng tiếng: "Nhưng mẹ phải nhớ kỹ, sỡ dĩ con thoả hiệp lần nữa là vì con yêu cậu ấy chứ không phải con sợ mẹ! Người mẹ dịu dàng hoà ái, thông tình đạt lý trong lòng còn đã sớm không còn nữa rồi! Mẹ thất vọng vì con, con cũng thất vọng vì mẹ như vậy, mẹ thực sự khiến con cảm thấy xa lạ!"
Nói xong, nàng rất nhanh "ruỳnh ruỳnh ruỳnh" chạy lên lầu.
"Bồi Bồi!" Chu Vân Tối vội vàng kêu lên.
Giản Hân Bồi dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, trong lòng lại ẩn ẩn sinh ra một tia hy vọng, chỉ nghe phía sau im lặng thật lâu, rồi truyền đến một tiếng than nhẹ: "Bồi Bồi, nếu...nếu về sau con kết hôn với Hiểu Hàn, nếu con thực sự muốn trở về thành phố A sống, mẹ sẽ không ngăn cản con, chỉ cần con vui vẻ, con muốn đi đâu cũng được."
Những lời này khiến cho Giản Hân Bồi vốn có một tia hồi hộp chờ đợi hoàn toàn biến thành lạnh lẽo. Bóng lưng nàng thoáng cứng đờ vài giây, bỗng nhiên quay đầu cười nói: "Mẹ, may mắn pháp luật nước mình không có chuyện cha mẹ có thể thay mặt con cái đăng ký kết hôn, nếu không