Cơ thể cứng ngắc dường như không thể động đậy, cánh tay chống xuống giường vừa đau vừa mỏi, cảnh tượng thoạt nhìn vẫn mờ ám như thế nhưng khiến người ta thấy khổ sở từ tận đáy lòng. Tần Hàm Lạc không biết vì sao vẫn cứ duy trì tư thế cũ, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, hai má nóng bỏng, nhưng trái tim vốn đang đập rộn ràng lại như thể giữa trời đông giá rét tháng mười hai bị dội một chậu nước lạnh như băng, thật lạnh, lạnh quá.
Thời gian trôi qua từng giây một, trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Nhịp tim Tần Hàm Lạc dần dần khôi phục lại bình thường. Cô chậm rãi cẩn thận lui lại, ngồi thẳng dậy, giống như sợ chẳng may chạm phải Mễ Tiểu Nhàn.
Sau đó, cô đứng lên, ánh mắt vẫn không dám nhìn em, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi...tôi về phòng nhé, em ngủ ngon."
Nói rồi không kịp chờ Mễ Tiểu Nhàn đáp lại cô đã chậm rãi xoay người đi ra ngoài. Ngay lúc bàn tay gian nan sắp đụng tới nắm cửa, bỗng nhiên một giọng cười lạnh vang lên từ đằng sau. Cô ngẩn ra, theo bản năng dừng bước.
"Em nên nói chị quá tự mãn hay là quá tự ti đây nhỉ?" Giọng của em không nghe ra chút ấm áp nào.
Tần Hàm Lạc ngạc nhiên quay lại: "Em...có ý gì?"
"Có ý gì?!" Mễ Tiểu Nhàn rốt cuộc không thể làm bộ bình tĩnh nữa, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ: "Nói chị tự mãn, vì chị nghĩ chỉ cần mình nói thích người khách là có thể muốn làm gì thì làm. Nói chị tự ti, là vì vừa cảm giác mình bị từ chối đã lập tức muốn chạy trốn, ngay cả mở miệng nói thêm một câu cũng không dám. Đêm nay nếu chị cứ thế mà đi, vậy chị đặt em vào vị trí nào đây? Ngày mai, sau này, chúng ta nên sống chung thế nào?"
Tần Hàm Lạc ngơ ngác nhìn em, sau đó khẽ tựa vào tường, nghiêng nghiêng nhìn em: "Tôi chỉ là...chỉ là..."
"Chị chỉ là không chịu được, chỉ là xấu hổ, ngượng ngùng, chính là không biết nên đối mặt em thế nào! Cho nên muốn tránh càng xa càng tốt!" Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt, nói ra toàn bộ nỗi khổ sở lo ngại trong lòng cô.
Em nói thế, lòng Tần Hàm Lạc vốn tràn đầy xấu hổ lại kỳ dị vơi đi không ít. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lẳng lặng nhìn em: "Tiểu Nhàn, tôi vừa rồi có phần không kìm lòng được, hơn nữa, tôi đã nghĩ, đã nghĩ..."
"Nghĩ gì?"
"Quên đi." Tần Hàm Lạc cười khổ lắc đầu: "Có lẽ tôi nghĩ lầm rồi."
"Không, chị không sai."
Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn em. Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, nói tiếp: "Chị không nghĩ lầm. Em thật sự thích chị. Cũng...cũng không bài xích khi chị làm thế với em."
"Em nói em thích...thích..." Tần Hàm Lạc kinh hỉ nhìn em, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến mê muội, không dám tin tưởng đây là sự thật: "Vậy em...vì sao?"
Mễ Tiểu Nhàn không nói lời nào, đôi mắt trong suốt xinh đẹp lại nhanh chóng ngập đầy nước mắt. Em quay mặt qua một bên: "Em không biết."
"Tiểu Nhàn." Tần Hàm Lạc vừa thấy nước mắt của em, nhất thời hoảng hốt cả lên. Cô vội vàng ba chân hai cẳng chạy lại gần, đứng bên giường, do dự một chút, vươn hai tay, nhẹ nhàng khoác lên vai em, sau đó hơi dùng sức, xoay người em lại, để em đối diện với mình.
"Em không biết, chị tự hỏi bản thân đi!" Mễ Tiểu Nhàn khe khẽ nức nở.
Hỏi bản thân? Tần Hàm Lạc ngẩn người sửng sốt, có điều bây giờ cô không có thời gian nghĩ nhiều, cái gì cũng không quan trọng, trong lòng cô giờ phút này chỉ quanh quẩn đúng hai chuyện. Thứ nhất là Tiểu Nhàn nói thích cô, thứ hai là Tiểu Nhàn đang khóc. Chuyện thứ nhất khiến cô vui, chuyện thứ hai khiến cô đau.
Tần Hàm Lạc hai tay run rẩy, giữ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của em, dùng những ngón tay lau đi nước mắt, giọng nói vô cùng dịu dàn: "Tiểu Nhàn, đừng khóc, đừng khóc nữa."
Cô không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, cũng không biết từ khi nào thì khuôn mặt tuyệt mỹ kia đã gục lên vai cô. Cô ôm chặt em, nhẹ nhàng vỗ lưng em, nhẹ giọng gọi tên em.
Nước mắt của Mễ Tiểu Nhàn thấm ướt cả vai áo Tần Hàm Lạc, chính em cũng không biết vì sao lại đau lòng như thế, nhưng mà, cả thành phố này, tất cả đồ vật trong nhà, vòng tay đang ôm em, và cả người em thích, nơi nơi đều mang dấu tích của người khác, người cô yêu. Tuy rằng họ đã quen biết nhau sớm hơn, tuy rằng mọi thứ rất hiển nhiên là phải vậy, nhưng chính vì thế càng khiến cho người ta tuyệt vọng, tất cả đều không thể thay đổi dù chỉ một chút.
Em cũng không biết vì sao mình lại để ý Tần Hàm Lạc đến thế. Có rất nhiều người xuất sắc hơn cô, cô lại ngốc, khờ khạo, nhu nhược như vậy, nhưng em lại bi ai nhận ra, ngay cả khuyết điểm của cô cũng là lý do khiến em đau lòng. Bắt đầu từ lúc vô tình đọc được bài thơ kia, em luôn đau lòng vì cô. nỗi chua xót cùng tự ti ẩn trong từng hàng từng chữ đều khiến em thấy đau lòng mỗi khi nhớ đến.
Tôi chỉ có thể đưa em một cành cây nhỏ
Hắn lại có thể trao em cả một cánh rừng
.....
Tôi chỉ có thể đưa em một đám mây trắng
Hắn lại có thể trao em toàn bộ bầu trời
.....
Tôi chỉ có thể tô điểm cho thanh xuân của em thêm đẹp
Hắn lại có thể khiến cuộc đời em vẹn toàn
Hàm Lạc à Hàm Lạc, chị biết hay không, chỉ cần chị nguyện ý, chị cũng có thể trao cả một bầu trời cho ai đó, chị cũng có thể khiến cuộc sống của một người vẹn toàn. Vì sao cứ phải coi thường bản thân như vậy? Vì sao lại cam chịu tô điểm thêm đẹp? Chị biết hay không, nếu một người thật lòng yêu chị, người ấy tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm nhìn chị vì yêu mà tự ti. Hàm Lạc, em biết chị không phải là người như vậy. Về mặt học tập hay công việc chị đều tràn đầy tự tin, ông ngoại vẫn tự hào về chị, vì vậy về mặt tình cảm chị cũng không thể cứ như thế được! Không thể trốn tránh, không thể yếu đuối! Chị thích em sao? Vậy hãy dũng cảm vì em đi, em muốn chị như thế!
Lúc lâu sau, Mễ Tiểu Nhàn ngừng khóc, nhẹ giọng nói: "Em mệt rồi."
Tần Hàm Lạc vội vàng buông em ra, đỡ em nằm xuống, nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của em, do dự hồi lâu, khẽ nói: "Tôi...tôi có thể ở lại đây cùng em không?"
"Chị định ngủ ở đây à?"
"Tôi...tôi tuyệt đối sẽ không làm gì em cả!" Tần Hàm Lạc lập tức đỏ mặt, ấp úng: "Tôi chỉ muốn ở bên em."
Mễ Tiểu Nhàn phì cười: "Làm gì mà căng thẳng vậy, em đâu nói chị sẽ làm gì em đâu."
Thấy em nín khóc mỉm cười, Tần Hàm Lạc ngây người nhìn. Vừa mới khóc đó thôi, cảm xúc của em thay đổi thật nhanh, mà thây kệ, thế nào thì việc này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm, không khí không còn căng thẳng như vừa rồi. Cô vội vàng leo lên giường, nằm bên cạnh em.
"Tắt đèn nhé?"
"Ừ."
Đèn tắt, Tần Hàm Lạc ngược lại thoải mái hơn không ít. Gối trên đầu rất mềm, chăn vừa nhẹ vừa êm. Nằm trong chăn, cô thấy thoải mái cực kỳ, trong không khí ngập tràn mùi hương thơm mát đặc trưng của Mễ Tiểu Nhàn. Nhớ tới chuyện vừa xảy ra khi nãy, như thực như mơ, nhưng hương thơm còn quanh quẩn bên cánh mũi cùng tiếng hít thở rất nhỏ có thể nghe thấy của người bên cạnh đều nhắc nhở cô, đây không phải là mơ. Trái tim cô tràn đầy vui sướng, như muốn mọc cánh, đập loạn trong lồng ngực.
Cô thích con gái của mẹ kế, mà em cũng thích cô. Lần này, không có tình địch mạnh mẽ tồn tại, không có những lời đáp khiến lòng tự tôn bị tổn thương, bởi vậy, cảm giác rất kiên định, rất hạnh phúc. Cô nghĩ, đêm nay dù có nằm mơ cô cũng sẽ cười.
"Nghĩ gì thế?" Thanh âm mềm nhẹ của Mễ Tiểu Nhàn vang lên bên tai.
"Không...không có gì."
Mễ Tiểu Nhàn hơi trầm mặc, sau đó khẽ nói: "Hàm Lạc, chị biết không, người em thích, em hy vọng người đó ở trước mặt em có thể thẳng thắn một chút."
Tần Hàm Lạc không nói lời nào, sau một lúc mới hít một hơi, ôn nhu nói: "Tôi nghĩ rất nhiều, rất nhiều."
"Ừ?"
"Tôi nghĩ về tình cảnh vừa rồi, cảm thấy như mình nằm mơ vậy, đẹp đến mức có phần không chân thật."
Khoé môi Mễ Tiểu Nhàn vươn nét cười: "Còn gì nữa?"
"Tôi nghĩ về sau phải làm gì đây, nếu ba và dì Mễ biết thì phải làm thế nào."
Mễ Tiểu Nhàn ngây người, sau đó thử hỏi: "Chị rất sợ sao?"
"Ừ."
Mễ Tiểu Nhàn khẽ thở dài, bỗng nhiên có chút nản lòng, lại nghe Tần Hàm Lạc nói: "Nghĩ thì đúng là rất đáng sợ, nhưng mà, chỉ cần có em bên cạnh, tôi cảm thấy tôi có thể đối mặt với tất cả mọi thứ."
"Thật sao?"
"Thật!" Tần Hàm Lạc nhấn mạnh.
Mễ Tiểu Nhàn nở nụ cười, lần này, rốt cuộc thì Tần Hàm Lạc không khiến em thất vọng rồi.