Nhưng trước khi rời đi, anh giả vờ không quen biết Diệp Tình, nói chuyện phiếm với cô như một tên lưu manh: "Người đẹp, em tên gì thế, cho anh xin thông tin liên lạc được không?"Diệp Tình lùi lại một bước, lạnh lùng cười nói: "Tôi và anh không thân."Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, Dịch Ngạo Xuyên bất mãn "cắt": "Không cho thì thôi, giả thanh cao cái gì?"Diệp Tình cảm thấy có chút buồn cười, bọn họ thật đúng là không thân.Nhìn thấy Dịch Ngạo Xuyên đóng cửa rời đi, Diệp Tuấn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Khi Vương Tuyết Mai cầm thuốc trở về, nhìn thấy con trai khóc lóc thảm thiết, trán chảy máu, bà đau lòng ôm lấy con: “Con ơi, con sao thế này!Bà ta hung ác nhìn chằm chằm Diệp Tình: "Có phải con nhà đầu ác độc này làm con thành ra như vậy không?"Diệp Tuấn vừa được dạy một bài học, sao dám nói nhảm, vội vàng phủ nhận: "Không, không, không, không phải cô ta làm! Là con không cẩn thận ngã, không liên quan gì đến cô ta.
Cũng không phải cô ta kêu người đánh con."Diệp Tình hơi hơi cong môi, có chút châm chọc.
Người này thay đổi sắc mặt khá nhanh.Vương Tuyết Mai không tìm được cớ để mắng Diệp Tình, bà ta tức giận nói: "Con nha đầu chết tiệt, cô còn đứng ở đây làm gì, cút sang một bên, thật chướng mắt."Diệp Tình không cùng người đàn bà chanh chua này cãi nhau, cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, dự định quay lại trường học, tiếp tục lên lớp.Người lên lên xuống xuống các tầng bện viện rất nhiều , thang máy phải đợi quá lâu.
Diệp Tình ở lầu bảy, cũng không quá cao, cô định đi cầu thang bộ.Kết quả vừa rẽ vào góc cầu thang, cô liền nhìn thấy Dịch Ngạo Xuyên dựa vào tường hút thuốc.Anh hiển nhiên không ngờ Diệp Tình lại đến đây, sửng sốt một chút, sau đó lập tức ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân day day cho thuốc tắt.Anh biết rằng Diệp Tình không thích mùi thuốc lá.Chàng trai nhếch lên một nụ cười như đang cầu xin khen ngợi: "Vừa rồi tôi làm rất tốt phải không? đến cũng rất đúng lúc?"Diệp Tình nói "ừm", rồi hỏi: "Sao anh lại tới đây?"Ý cười trong mắt Dịch Ngạo Xuyên càng đậm hơn: "Bởi vì tôi đoán được, biết sau khi bị dạy dỗ tên khốn khiếp kia vẫn không an phận, cho nên mới tới đây giúp cô."Anh cưng chiều nở nụ cười: "Tôi vượt đường xa đến chỉ để giúp cô, không nói cám ơn sao?"Diệp Tình khẽ cong môi, lộ ra nụ cười chân thành: "Vậy cảm ơn."Trên mặt thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba thổi qua Giang Nam, đơn thuần trong trẻo.Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên cô cười với anh , nụ cười ngọt ngào hơn tất cả sự ngọt ngào trên thế giới này, Dịch Ngạo Xuyên không thể không nở một nụ cười cưng chiều.Vết sẹo gớm ghiếc trên mặt giờ như một con rắn nhỏ dễ thương, không đáng sợ chút nào.Anh gần như đắm chìm nụ cười của cô, cảm thấy tim mình lạc nhịp, giống như bước hụt khi đi xuống cầu thang.“Cảm ơn cũng vô dụng, cô thiếu tôi một ân tình.” trong đôi mắt đen tràn ngập nụ cười mê hoặc."A? Vậy anh muốn cái gì?" Trông cô ngây ngốc đáng yêu.
Dịch Ngạo Xuyên tiến lên một bước, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười:"Suy nghĩ về việc làm bạn gái của tôi?"Diệp Tình lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận quay đầu đi chỗ khác:"Không suy nghĩ, tôi lại không thích anh."Thấy cô tức giận muốn bỏ đi, anh không chút nghĩ ngợi tiến lên ôm cô từ phía sau, không cho cô đi.
Anh gầy mà có lực, ôm chặt lấy cô trong vòng tay của mình.Lại bị ôm, Diệp Tình vừa giật mình vừa tức giận, xấu hổ vùng vẫy trong ngực anh:"Dịch Ngạo Xuyên, đồ lưu manh! buông tôi ra!"Dịch Ngạo Xuyên trên mặt nở nụ cười cưng chiều:"Ngoan, tôi ôm cô xuống lầu một sẽ thả cô xuống, nếu không sẽ không buông ra."Diệp Tình biết rằng cô không thể đấu lại tên vô lại này, vì vậy buộc phải đồng ý , không tiếp