Tôi chưa từng nói thích anh.”Diệp Tình vừa xấu hổ vừa tức giận, cố ý dùng bông ấn vào vết bầm tím trên mặt anh.
Cô muốn trả thù anh, ai kêu vô lại này nói năng linh tinh!Nhưng Dịch Ngạo Xuyên chỉ hơi nhíu mày, thậm chí cười còn vui vẻ hơn trước:" Thế nào? bị tôi nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận?"Bất kể cô làm gì trong mắt Dịch Ngạo Xuyên đều dễ thương.Đôi mắt hạnh của Diệp Tình mở to, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và tức giận:"Dịch Ngạo Xuyên, anh không biết xấu hổ, tôi đã nói là tôi không thích anh."Ngay cả vẻ ngoài tức giận cũng rất đáng yêu, Dịch Ngạo Xuyên knhịn không được muốn trêu chọc cô ấy.
Anh cười có chút xấu xa:"Hiện tại không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không thích."Diệp Tình thực sự tức giận với tên vô lại này.
Cô cất đồ trở lại hộp thuốc, tức giận quay đầu muốn rời đi.Dịch Ngạo Xuyên nhanh chóng đứng dậy đứng trước cửa, cười nói:"nói đùa mà, làm gì nghiêm túc vậy.
Hơn nữa vết thương còn chưa bôi thuốc xong, cô thử xem có đi được không?"Anh chỉ vào vết thương ở khóe miệng , "cô xem đi, vẫn đau."Diệp Tình còn có chút tức giận, cùng anh thương lượng: "Vậy anh không được nói nữa."Sau khi thương lượng, Diệp Tình không còn cách nào khác ngoài việc bôi thuốc khử trùng cho anh ta một lần nữa.
Lần này Dịch Ngạo Xuyên thực sự không trêu chọc cô, anh không nói lời nào, chỉ mím môi cười, nhìn cô cười dịu dàng.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Diệp Tình thực sự cảm thấy khó chịu khắp người, khuôn mặt cô vẫn luôn đỏ bừng.
Cô bảo Dịch Ngạo Xuyên đừng nhìn cô nữa, nhưng tên vô lại đó không nói lời nào mà càng nhìn không kiêng dè hơn.Diệp Tình không nói nên lời, đành phải nhanh tay bôi thuốc để nhanh chóng về nhà.
Dịch Ngạo Xuyên thực sự rất hưởng thụ lúc này, ngay cả là do anh ép buộc mới có, dù Diệp Tình không muốn, không thích anh, thậm chí ghét anh, vậy thì sao?Diệp Tình xử lý vết thương trên mặt hai ba lần, sau đó lại cất đồ vào hộp thuốc."Đã bôi xong thuốc, tôi đi đây."Tuy nhiên, Dịch Ngạo Xuyên dường như không có ý định để cô đi, đứng trước mặt cô , lưng dựa vào cửa.
Diệp Tình có chút khó chịu:"Anh làm gì vậy, đã nói bôi thuốc xong sẽ cho tôi về, giờ muốn đổi ý à?"“Còn chưa xong.” Anh chỉ tay về phía sau lưng mình, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa,“ở đây vẫn còn.”Một đám thanh niên đang ở bên ngoài xử lý vết thương, đột nhiên nghe thấy Diệp Tình trong phòng kêu lên: "A—đồ lưu manh thối "Một đám người trong nháy mắt la ó, còn không có bôi xong thuốc đã muốn đi vào xem náo nhiệt.Tiết Khải là người tích cực nhất, chạy nhanh nhất và là người đầu tiên mở cửa.Dịch Ngạo Xuyên bên trong nửa thân trên không mặc áo, lộ ra cơ ngực cường tráng và cơ bụng săn chắc, tay phải còn đang cầm chiếc áo màu đen vừa cởi ra, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười vô lại .Chàng thanh niên cao to khỏe mạnh, trên người có những vết sẹo nông sâu, thậm chí ở ngực trái và bụng còn có hai vết dao đã lành.
Anh ấy thường bị thương trong các trận đánh nhau.Nhưng Diệp Tình lại chui vào trong góc, lấy tay che mắt, căn bản không dám nhìn Dịch Ngạo Xuyên, mặt đỏ như muốn nổ tung, vừa xấu hổ vừa tức giận vô cùng.Làm sao cô biết tên vô lại này đột nhiên cởi áo ra, anh ta thực sự là một tên lưu manh vô lại,không nói lý, ác bá ,lưu manh thối!Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiết Khải lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý trên mặt:"Ồ, giữa ban ngày làm cái gì a, coi chúng tôi là người chết đi!"Dịch Ngạo Xuyên cười mắng: "trên lưng tao có vết thương, chỉ là bôi thuốc thôi, nghĩ cái gì vậy? Còn không mau đi ra ngoài!"Tiết Khải ngay lập tức mất hứng thú, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Anh ta còn tưởng xảy ra cái gì nữa chứ.Diệp Tình đang che mắt cũng dám nhìn một chút, nhưng khuôn