Sáng nay anh thấy Diệp Tuấn quấy rầy Diệp Tình ở tầng dưới nên vội vã xuống lầu, đúng lúc nghe thấy cậu ta yêu cầu Diệp Tình giao tiền nên tức giận ném chai nước .Diệp Tuấn nên cảm thấy may mắn vì Dịch Ngạo Xuyên chỉ nghe được việc đòi tiền, nếu anh nghe về công cụ lấy tiền sính lễ, cậu ta chắc chắn sẽ lại bị đánh vào bệnh viện.Kẻ xấu bị đuổi đi, Dịch Ngạo Xuyên đi đến trước mặt cô, hơi kiềm chế bản thân: “Tiền không bị tên khốn đó cướp đi chứ?”Diệp Tình lắc đầu: “Không, tiền vẫn còn, nhìn này.” Cô đưa tờ 50 tệ trong tay cho Dịch Ngạo Xuyên xem ,mỉm cười với anh.Cô hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Dịch Ngạo Xuyên, nhưng cũng có chút may mắn, nếu không thì tuần này tiền sinh hoạt của cô sẽ lại bị lấy mất.Nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp, nhưng Dịch Ngạo Xuyên lại cảm thấy lòng đau nhói, tức giận: "Tại sao con mẹ nó nói dối tôi rằng không ai bắt nạt cô? Nếu vừa rồi ông đây không đến, cô còn định nhẫn nhịn tiếp tục chịu ấm ức?"Diệp Tình mím môi, cụp mắt xuống, hàng mi dày đẹp như lông bướm.
Cô gái vẫn im lặng, nét mặt thoáng chút buồn.Dịch Ngạo Xuyên khẽ thở dài, dù sao thì cô ấy cũng là người mà anh vô cùng thích, sao anh có thể nỡ lòng trách móc cô đây.Anh móc trong túi quần ra tờ 100 tệ đưa trước mặt cô: “Cầm lấy mà dùng, không đủ thì nói tôi”.Diệp Tình sửng sốt một lúc: "Tôi không cần , 50 tệ là đủ cho tôi tiêu rồi."Làm sao cô có thể lấy tiền của người khác mà không có công gì chứ?Nhưng Dịch Ngạo Xuyên đã hiểu lầm, nhếch môi cười lạnh: "Cô con mẹ nó chán ghét ông đây đến vậy sao, đến tiền của ông đây cũng chê bẩn ?"Anh cho rằng Diệp Tình coi thường và chê bai anh.Do dự một chút, Diệp Tình cầm tờ tiền màu đỏ trong tay cùng tờ 50 tệ .“Tôi không ghét anh.” Cô ngước nhìn Dịch Ngạo Xuyên với vẻ mặt nghiêm túc."Thật sao? Lần này không có gạt tôi?"“Tôi thật sự không có lừa gạt côi, cũng không phải coi thường anh.” Diệp Tình giải thích nói, “Chỉ là cảm thấy không nên lấy tiền của người khác vô cớ mà thôi.”Thấy lời giải thích nghiêm túc của cô, Dịch Ngạo Xuyên tin điều đó, cơn tức giận tự nhiên biến mất.Diệp Tình nhận ra rằng cô đã ở lại quá lâu sắp bị muộn học rồi."Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng nếu tôi còn không đi sẽ bị muộn học mất.
Tôi thực sự phải đi trước đây."Cô lại mỉm cười với Dịch Ngạo Xuyên, trước khi rời đi, còn đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay anh và cười : "cho anh một viên kẹo, vậy là không tính lấy không tiền của anh."Trời đã sáng, cô gái mặc đồng phục học sinh xách chiếc cặp vội vàng chạy đi, mái tóc đen mượt tung bay theo bước chạy, trẻ trung và trong sáng.Chỉ là một bóng lưng xinh đẹp nhưng lại khiến Dịch Ngạo Xuyên tâm động.Anh nhìn chiếc kẹo trên tay, chợt bật cười, trái tim và ánh mắt tràn ngập niềm vui từ tận đáy lòng.Chàng trai trẻ kiêu ngạo và bá đạo mỉm cười thật dịu dàng và đắm đuối.....Vào buổi trưa ngày thứ năm, Diệp Tình trở lại lớp học sau bữa tối.Cô muốn hoàn thành bài tập về nhà mà giáo viên giao, nhưng khi đang tìm cuốn sách bài tập trong cặp của mình, cô phát hiện ra rằng tập vẽ của mình đã bị mất.Diệp Tình khẽ cau mày, tìm kiếm tập vẽ của mình ở khắp mọi nơi.
Nhưng tìm kiếm khắp các ngăn kéo và xung quanh chỗ ngồi vẫn không thể tìm thấy .Cô luôn để tập vẽ trong cặp của mình, không thể tự nhiên biến mất, chắc chắn đã bị người khác lấy đi.Chỉ là Diệp Tình không biết ai sẽ lấy đi tập vẽ của mình.
La Mỹ Đình? Nhưng gần đây cô ta không còn bắt nạt cô , cũng không có lý do gì để lấy đi tập vẽ ?Diệp Tình có chút lo lắng và bối rối, bởi vì trong cuốn tranh có một bức chân dung của Dịch Ngạo Xuyên, cô sợ bị hiểu lầm, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ có chuyện.Mà tập vẽ đó chính là sự an ủi cho tâm hồn cô , nhất định phải tìm được nó.Nhiếp Nhã Phàm cũng ở trong lớp học, cô ấy thấy Diệp Tình đang tìm thứ gì đó trên ghế, vẻ mặt lo lắng, vì vậy cô ấy đi tới và hỏi: "Diệp Tình, cậu đang tìm gì vậy? có phải mất gì không?""Ân, tập vẽ của mình mất rồi, tìm khắp nơi đều không thấy .""Sao có thể biến mất được? Nhất định là bị người khác lấy đi đi?""Nhưng tớ không biết ai đã lấy nó.""Chẳng lẽ là La Mỹ Đình, cô ta không phải vẫn luôn bắt nạt cậu sao?"Diệp Tình suy nghĩ một chút nói: "Tớ cũng không biết,nhưng cảm thấy không phải cô ta , nếu cô ta lục lọi cặp sách của tớ, thứ lấy đi nhất định là tiền, làm sao có thể là tập vẽ?"Cô kiểm tra cặp sách của mình, mọi thứ vẫn còn ngoại trừ tập vẽ