Nhiều người trong lớp bị tiếng ồn của động cơ đánh thức, còn mười phút nữa mới đến giờ học.
Diệp Tình thức dậy sớm hơn họ một chút, cô ấy thức dậy khi Lưu Hinh Nguyệt vừa gọi tên Dịch Ngạo Xuyên.
Cô ngồi bên cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình ở cửa sau.
Cô không biết Lưu Hinh Nguyệt đã nói gì với Dịch Ngạo Xuyên, sao anh có thể tức giận như vậy.
Kết hợp với sự khác thường của Lưu Hinh Nguyệt đối với cô ấy gần đây, một suy đoán lóe lên trong đầu Diệp Tình - chẳng lẽ Lưu Hinh Nguyệt đã lấy đi tập vẽ của cô ?Khi Lưu Hinh Nguyệt trở lại lớp học, cô ta thấy Diệp Tình vẫn đang ngủ trên bàn liền chế nhạo.
Diệp Tình chắc chắn không biết rằng kế hoạch của cô ta đã thành công, Dịch Ngạo Xuyên vừa rồi rất tức giận.
Sau khi Lưu Hinh Nguyệt trở lại chỗ ngồi của mình, cô ta thực sự lấy ra một tập vẽ từ ngăn kéo.
Tập vẽ của Diệp Tình.
Đúng vậy, cô ta đã lấy trộm nó từ trong cặp sách của Diệp Tình.
Nhìn vào bức chân dung của Dịch Ngạo Xuyên trong đó, cô ta ngày càng ghen tị và tức giận, đồng thời cảm thấy Diệp Tình là một ***, đã muốn quen với người khác vẫn còn câu dẫn Dịch Ngạo Xuyên.
Diệp Tình thực sự chỉ đang giả vờ ngủ, cô lặng lẽ mở mắt sau khi Lưu Hinh Nguyệt trở lại chỗ ngồi của mình và thấy cô ta thực sự lấy tập vẽ mình từ ngăn kéo ra.
Cô đoán đúng, chính Lưu Hinh Nguyệt đã lấy trộm nó.
Diệp Tình vừa tức giận vừa hoài nghi, cô không có mâu thuẫn với Lưu Hinh Nguyệt, tại sao cô ta lại đối xử với mình như vậy?cô cũng lo lắng rằng Lưu Hinh Nguyệt sẽ hiểu lầm khi nhìn thấy bức tranh của Dịch Ngạo Xuyên trong tập vẽ.
Lưu Hinh Nguyệt có phải nghĩ rằng cô thích Dịch Ngạo Xuyên, vì vậy những gì cô ta nói với Dịch Ngạo Xuyên chắc là chuyện này.
Nhưng nếu đây là những gì cô ta nói, thì Dịch Ngạo Xuyên nên vui mừng nếu anh biết rằng cô thích anh, tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?Vậy chắc không phải điều này, Diệp Tình không thể đoán ra Lưu Hinh Nguyệt đã nói gì với Dịch Ngạo Xuyên.
Buổi tự học buổi chiều vừa kết thúc, Diệp Tình đã đi tìm Lưu Hinh Nguyệt để đòi lại tập vẽ.
“Trả tập vẽ cho tôi.
” Cô đứng bên cạnh chỗ ngồi của Lưu Hinh Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc, sự dịu dàng luôn tồn tại trong đôi mắt hạnh của cô ấy đã không còn.
Trộm cắp là một hành vi rất xấu, cô cũng sẽ nổi giận cho dù có tốt tính đến đâu.
Lưu Hinh Nguyệt sửng sốt một lúc, vẻ mặt bối rối: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"Diệp Tình không nói chuyện với cô ta, thò tay vào ngăn kéo lấy tập vẽ ra, hỏi cô ta: “Tập vẽ này là của tôi, trên bìa có tên tôi, tại sao lại ở trong ngăn kéo của cô?”Tập vẽ này là do chính cô ta trộm, làm sao có lý do để giải thích đây? Nhưng Lưu Hinh Nguyệt không chịu thừa nhận, chọn cách giả ngu:"Liên quan gì đến tôi? Làm sao tôi biết tại sao bức tranh của cậu lại ở trong ngăn kéo của tôi?"Cô ta né tránh ánh mắt của Diệp Tình, Diệp Tình chỉ vô cảm nhìn, từ ánh mắt né tránh cùng khuôn mặt hơi ửng hồng của cô ta liền