Nam Anh là một người thú vị hơn Thuỵ Nhiên tưởng.
Cậu ta không rụt rè, cũng không đần độn.
Cậu ta hiểu rộng, biết quan sát và biết bản thân mình là ai để tránh phiền hà.
"Đó là phương thức sống sót của một tên mập có nguy cơ sẽ bị bắt nạt giữa chốn học đường này." Nam Anh nói.
"Chị không biết đâu, bạo lực học đường là thứ đáng sợ và nó có thể theo người ta mãi sau này."
"Chị cũng không rõ, nhưng có lẽ chị từng là người làm điều đó." Hồi cấp ba, Thuỵ Nhiên có thể vùi dập bất cứ ai làm trái ý cô, hoặc là cố tình muốn hơn thua với cô.
"Chị có bao giờ thấy hối hận không?" Nam Anh hỏi.
Thuỵ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Chị có." Nhưng đó là khi người ta phải gặp biến cố về cuộc sống thì những dằn vặt lương tâm mới trỗi dậy.
Cô nói tiếp: "Nếu em bị ai đó đánh em hãy cứ phản kháng lại.
Bằng bạo lực, bằng sự nhân từ hay bằng bất cứ cách nào khác là quyền lựa chọn của em.
Nhưng em đừng bao giờ im lặng và chờ cho cái đám khốn nạn đó ăn năn hối lỗi về điều mà chúng đã làm."
"Nhưng chị nói chị có hối hận mà?"
"Đó là vì chị đã bị dạy cho một bài học nhớ đời."
"Là việc này sao? Hoán đổi thân xác ấy."
"Đúng thế."
Thuỵ Nhiên đã kể hết mọi chuyện cho Nam Anh.
Cô không giấu cậu ta điều gì kể cả chuyện cô vốn không phải con ruột của ông Vua Ngành Thép.
Có cảm tưởng Nam Anh là một cái hố đen, và Thuỵ Nhiên cứ đáp hết mọi chuyện vào đó.
Dù Nam Anh có đem những chuyện hôm nay nghe được đi kể, thì cô tin chắc cũng sẽ không có ai tin cậu ta.
"Còn chuyện của bố em thì như thế nào?"
"Bố em đã chết rồi." Nam Anh nhìn vào khoảng không vào nói.
Khuôn mặt cậu đượm buồn.
Điều đó làm Thuỵ Nhiên hiểu được bố của cậu dù đã được trở về thân xác hay chưa thì cũng không còn trên cõi đời nữa.
"Có một đợt bố em ho rất nhiều, nhưng cứ nghĩ chỉ là cảm cúm thông thường nên không đi khám.
Ấy thế mà cơn ho mãi không dứt.
Đến khoảng ba tháng sau, mẹ em nhận ra dáng đi của ông hơi lệch, bà lo sợ ông bị tổn thương gì đó về cột sống nên mới đưa ông đến một phòng khám về xương khớp để kiểm tra.
Khi chụp XQ, bác sĩ thấy dịch phổi bị tràn và có một khối u bất thường.
Ông ta khuyên mẹ nên đưa bố ra viện ung bướu để chọc dịch xét nghiệm."
"Vậy là bố em cũng bị ung thư?"
"Cùng là sao? Trước khi sang cơ thể của Ngọc, chị là bị K.
à?"
"Đúng thế.
Ung thư dạ dày."
Nam Anh suy nghĩ gì đó rồi lấy giấy bút ra viết.
Đột nhiên Thuỵ Nhiên có một cảm xúc rất lạ lùng dâng lên.
Một sự thay đổi nhanh chóng đến mức chính cô cũng không nhận ra.
Cô đã dần dần tiếp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình như một lẽ đương nhiên.
Trước kia, cô coi thường tất cả.
Ngay cả đám nhà giàu cô cũng không để vào mắt.
Cô giống như cái dạ dày yếu đuối của chính mình, không thể dung nạp được quá nhiều đồ ăn.
Vậy mà từ khi sống trong thân xác của Ngọc, tiếp nhận một cuộc sống khác hoàn toàn với cuộc sống trước kia, Thuỵ Nhiên cứ thế bước từng bước.
Không cưỡng cầu, không vùng vẫy chối bỏ.
Đây chính là khả năng thích nghi của con người đó sao?
"Những người bị hoán đổi đều sẽ mang một căn bệnh quái ác." Nam Anh kết luận.
"Vậy người hoán đổi với bố em là ai?" Thuỵ Nhiên hỏi.
"Một người đàn ông xa lạ không hề thân thiết với bố em.
Ông ấy là một nhà thơ, sống một mình trong một căn hộ khá xa hoa ở khu The Garden."
"Mẹ chị có một căn ở đó.
Đó là khu của người Hàn.
Giá mỗi căn hộ lên đến vài chục tỉ."
"Vâng, bố em cũng nói thế.
Em nhận ra là hai người hoán đổi thân xác cho nhau sẽ phải khác nhau hoàn toàn về gia cảnh, thể trạng."
Thuỵ Nhiên gật gù, cô nhìn quả bóng đang được những cậu học sinh chuyền qua lại.
Như đã nói, cơ thể của Ngọc mang một sức sống tốt hơn cô.
Từng tế bào, mạch máu của cô bé đó như một đoá hoa đương kỳ nở rộ.
Khả năng cầm máu và lành vết thương của Ngọc cũng đáng nể.
Những vết bầm tím, hoặc những