Cánh cổng lớn mạ vàng tự động mở ra, chiếc Bentley từ từ tiến vào khoảng sân rộng và đi vòng qua một cái đài phun nước lớn bằng đá mỹ nghệ.
Cách đó không xa là căn biệt thự màu xám be, mái xanh với thiết kế cổ điển Pháp.
Hai lối đi toả ra hai bên bằng những bậc thang thoai thoải.
Phần sảnh chính có bốn trụ bao quanh, trực diện với đài phun nước.
Xung quanh căn biệt thự cũng được dựng các cột trụ khác tạo nên một nét đối xứng đặc trưng trong các kiến trúc cổ điển.
Ở ban công chính có một tượng đá mô phỏng theo bức tượng Venus De Milo nổi tiếng, trên các ban công là những bồn cây nhỏ cũng được đặt ở một khoảng cách có tính toán để tạo nên sự cân bằng.
Các ô cửa sổ đều sáng đèn, nhưng cửa thì đóng kín và không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Vĩnh không đánh thức Thuỵ Nhiên vội, anh lặng im để cô ngủ thêm một chút nữa.
Phía trước xe của anh có một chiếc xe hiệu Nissan màu trắng chắn lối, hình như đã ở đây từ khá lâu rồi.
Đó là xe của ông Việt Quang mua cho cô Thạch Thảo.
Thạch Thảo chỉ lớn hơn Thuỵ Nhiên một tuổi, và rõ ràng là hai người không có mối quan hệ tốt đẹp gì.
Vĩnh không cố đánh giá ai trong hai người họ, anh chỉ cảm thấy nếu Thuỵ Nhiên vào nhà lúc này thì sẽ lại có chuyện xảy ra, nên anh để cô ngủ thêm một chút nữa.
Biết đâu trong khoảng thời gian đó, Thạch Thảo sẽ rời đi trong im lặng.
Nhưng mọi chuyện không tốt đẹp như vậy.
Ngay khi Vĩnh hạ phanh tay xuống thì cũng là lúc mà Thuỵ Nhiên dậy.
Chết tiệt thật! Cô ta thính ngủ như một con mèo vậy.
Vĩnh đã thấy cái cau mày của Thuỵ Nhiên khi nhìn chiếc xe ô tô trước mặt.
Cô ta lẩm bẩm gì đó, khoác áo rồi quay cái đầu nhỏ nhắn, quắc mắt với Vĩnh: "Anh còn ngồi đó? Không mau mở cửa cho tôi?"
Vĩnh gật đầu vâng lời.
Đáng ra anh không nên lo lắng cho cái gia đình vốn đã có nhiều mâu thuẫn của cô ta sẽ xảy ra chuyện không vui.
Đôi khi cái lòng trắc ẩn của anh vẫn hiện lên vô lý như thế.
Anh đã phải trả giá bằng cả một sự nghiệp Karate của mình nhưng nó vẫn nổi lên bất chợt, trêu tức anh, khiến cho anh lại thấy mình là một kẻ yếu đuối.
Vĩnh vừa kéo tay nắm cửa đã bị Thuỵ Nhiên đẩy một cái rất mạnh.
Cô ta không thèm xin lỗi hay để ý gì đến chuyện đó mà hùng hổ đi vào nhà.
Vĩnh nhún vai, nhìn theo Thuỵ Nhiên.
Rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, phân vân một vài giây với nó, cuối cùng anh đành cất bao thuốc đi và chạy vào bên trong căn biệt thự.
Đây là công việc của anh mà, kéo cô ta ra mọi chuyện là công việc mà ông chủ đã giao cho anh.
Nếu anh không thể ngăn cô ta đánh người tình của ông chủ, rất có thể anh sẽ không được trả tháng lương này.
"Cô chủ đã về." Bà quản gia ngoài ngũ tuần với mái tóc ngắn, khuôn mặt bình thản của một người hiểu biết, cúi đầu chào khi thấy Thuỵ Nhiên.
Cô chẳng thèm để tâm đến lời chào vô vị đó mà bước lên bậc thang.
Tâm trí của cô giờ đây đổ dồn vào ý định cho con nhỏ kia một cái bạt tai vì dám ngang nhiên xuất hiện trong căn nhà của cô.
Nó chỉ là một kẻ thấp hèn! Đó là suy nghĩ của Thuỵ Nhiên về Thạch Thảo.
Nếu không phải vì đêm đó nó bị cô đánh, khóc lóc van xin cô, trưng cái vẻ đẹp u buồn tội nghiệp đó ra thì bố đã không bao giờ để mắt đến.
Những bước chân của Thuỵ Nhiên cuồng lên, gót giày gõ xuống mặt đá lộp cộp như một bản độc tấu.
Căn nhà rộng chết tiệt này khiến Thuỵ Nhiên tức điên lên! Nó vô dụng và luôn là thứ cản trở cô làm mọi việc.
Bậc thang được điêu khắc tinh xảo, nhưng cô chẳng bao giờ thèm nhìn.
Tay vịn được làm từ gỗ quý, cô cũng không thể dỡ nó ra mà đắp lên người.
Tất cả những sự sa hoa này đều chỉ là một sự trang trí sáo rỗng.
Vậy mà không có chúng, thì Thuỵ Nhiên cũng chẳng là ai cả.
Thật nực cười làm sao khi nói chúng định giá cô.
Thuỵ Nhiên đến trước cửa phòng của bố, khác với vẻ hùng hổ vừa rồi, giờ cô chỉ đứng yên trước cửa.
Như thể có một cái phanh đang hãm cô lại.
Mất chừng hai giây, Thuỵ Nhiên co quắp các ngón tay vào, mãi sau cô mới gõ cửa phòng.
"Ai đấy?" Tiếng của ông Việt Quang vọng ra.
"Là con." Thuỵ Nhiên lên tiếng.
Vĩnh cũng vừa đuổi kịp đến, thấy mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta sợ bố mình.
Từ khi làm cho Việt Quang, anh chưa bao giờ thấy Thuỵ Nhiên dám tự ý xông vào phòng riêng của ông ta.
"Có chuyện gì?" Ông Việt Quang vẫn không chịu mở cửa.
"Bố mở cửa được không?"
Không có tiếng đáp lại, Thuỵ Nhiên nín thở chờ đợi.
Cô không thể nào chịu đựng được khi nghĩ đến chuyện Thạch Thảo đang ở đây.
Đó là một nỗi ô nhục của cô.
Vì ngay đến mẹ cô còn chưa một lần được bước chân vào phòng riêng của ông, vậy mà Thạch Thảo ngay từ lần đầu đến đây, nó đã được bố tự mình dẫn vào phòng.
Họ có thể làm gì trong ấy chứ? Chuyện gì có thể xảy ra? Càng nghĩ cô càng muốn bức tóc con nhỏ đó, ném tất cả mọi thứ kinh tởm vào người nó.
Cánh cửa từ từ hé ra, người mở cửa chính là Thạch Thảo.
Cô ăn mặc rất giản dị, chỉ là áo sơ mi kẻ nâu đỏ và quần bò đã sờn.
Thuỵ Nhiên khinh bỉ cái gu thời trang quê mùa này.
Khuôn mặt của Thạch Thảo nhuốm một sự