Thuỵ Nhiên gọi một chiếc taxi đến chỗ của mẹ.
Trước khi đi, cô đã lấy tiền trong ví của Vĩnh và tự hứa sẽ trả anh khi có cơ hội.
Trên xe, bác tài liên tục liếc gương chiếu hậu đầy vẻ thăm dò.
Một con bé trông chỉ đáng tuổi con gái bác bước ra từ khách sạn vào lúc đêm tối thế này, bắt xe, đi tới một nơi heo hút khác.
Thật khó để không nổi lên những suy nghĩ về thân phận của con bé.
"Cháu đi đâu vào giờ này thế? Chỗ này là nhà cháu à?"
Thuỵ Nhiên không đáp.
Cô mải mê suy nghĩ nên chẳng nghe thấy câu hỏi của bác tài.
Đôi mắt Thuỵ Nhiên đang chăm chú nhìn bất định vào những cảnh vật không ngừng lùi lại trong ánh đèn đường phủ một màu vàng vọt.
Cô không thể nào đoán được ra ai đã kể tất cả mọi chuyện với mẹ.
Chỉ có Vĩnh là biết cô đã sống lại, và chỉ có anh là chịu tin cô.
Chính sự thắc mắc đến mức tò mò của Thuỵ Nhiên đã khiến cô muốn đến chỗ mẹ ngay lập tức.
Mỗi lần nghĩ đến mẹ, lòng Thuỵ Nhiên lại như bị ngấm nước.
Lạnh buốt và ẩm ướt.
Cô vẫn nhớ khoảng thời gian mẹ mới bỏ đi, đêm nào cô cũng mơ thấy bà.
Đêm nào cô cũng gọi bà trong vô vọng nhưng không được đáp lại.
Trong mơ, Thuỵ Nhiên có thể ngửi được mùi vải áo của mẹ, bàn tay của bàn vuốt v e trán cô nhưng không thể nào thấy được khuôn mặt.
Mẹ hát ru khe khẽ, những giai điệu đứt gãy và yếu ớt.
Vết tổn thương dần dần trở thành một cái lỗ rộng ngoác.
Hoặc cũng có thể gọi đó là một nấm mồ hoang.
Cô không biết nữa, nhưng tất cả chỉ còn là một nắm tro tàn.
Khi mọi thứ đã qua đi, cô không còn đủ nồng nhiệt để đau thương khi nghĩ đến mẹ nữa.
Lúc xuống xe, bác tài còn cố hỏi thêm vài câu như để khuyên nhủ cô gái trẻ hãy cố gắng sống một đời thật tốt đẹp.
Thuỵ Nhiên cảm động quá chừng! Cô không ngờ được rằng một người đàn ông xa lạ lại lo lắng cho cô hơn cả người mà cô vẫn gọi là bố và mẹ.
Cuộc sống đen đúa và đầy rẫy những chán chường của cô như vẫn còn chút tia hy vọng.
Mẹ đứng chờ sẵn ở cổng, khi thấy Thuỵ Nhiên xuất hiện dưới tán khế liền chạy ra và ôm chầm lấy cô.
Mẹ r3n rỉ trong tiếng khóc già cỗi.
Tấm lưng gầy của mẹ như muốn gãy đôi sau những cái run nấc không được bật ra một cách thoải mái.
Thuỵ Nhiên đứng yên như một pho tượng, cô không vòng tay ôm lại mẹ.
Có một sự ngăn cấm trong cô nổi lên.
Lần đầu tiên kể từ khi rời xa mẹ, Thuỵ Nhiên mới được bước chân vào ngôi nhà của bà.
Đó là một không gian kín đáo, dịu dàng và ấm cúng.
Phải rồi, mẹ là một người phụ nữ rất khéo léo và đầy tính nữ.
Bà đan lát, thêu thùa, nấu ăn giỏi...!Thuỵ Nhiên nhớ đến những chiếc khăn mùi xoa được mẹ thêu hoa để mang đến trường nộp bài tập Lao Động Kỹ Thuật.
Cô giáo biết chiếc khăn ấy không thể là Thuỵ Nhiên thêu, nhưng vì quá đẹp nên đã chấm điểm mười và không bóc trần cô trước lớp.
Bà Bích không vội vàng, dù trong lòng bà khấp khởi những vui mừng xen lẫn hoang mang và hỗn độn nhiều lời kể.
Bà chọn cách đi pha trà để bắt đầu một đêm dài với đứa con gái có ngoại hình xa lạ.
Bà nói: "Trông con trong hình dáng này mẹ lại thấy như những thiếu xót về ký ức mười bảy tuổi của con được bù đắp."
Thuỵ Nhiên nhìn mẹ bưng trà ra, mùi trà thơm nồng vờn quanh cánh mũi.
Tuy nhiên, cô không thích uống trà.
"Con thấy trong người thế nào?"
"Tốt ạ.
Tại sao mẹ lại biết mọi chuyện?" Thuỵ Nhiên không muốn chờ đợi nữa nên hỏi thẳng vào vấn đề.
Bà Bích nghiêng đầu suy tư như nhớ lại: "Có một cậu trai đã đến đây và nói."
"Cậu trai ư?" Lòng Thuỵ Nhiên dậy sóng, liệu đó có phải là Q.
không? "Anh ta trông như thế nào?"
"Mẹ không còn nhớ chính xác nữa, chỉ biết cậu ta có một vẻ thản nhiên rất khó để miêu tả.
Một vẻ đẹp phi giới tính."
"Mẹ không hỏi anh ta là ai ư? Mẹ không chửi anh ta là kẻ điên sao?"
Bà Bích ngẩn ra, nhớ lại khoảnh khắc nghe biết tin con gái mình còn sống.
Có lẽ cậu ta đã làm bà vui mừng, và thêm cả cái vẻ bí hiểm, đôi mắt thu hút khó cưỡng của cậu nữa.
Cậu ta có một mê lực khiến bà không thể thô lỗ, hay nói chính xác hơn là không dám.
Y như lúc bà đứng dưới chân tượng Phật, thứ duy nhất bà có thể làm là cầu nguyện, tin tưởng và van lơn.
Thuỵ Nhiên nắm chặt tay: "Anh ta đã nói gì để mẹ tin là con còn sống?"
"Có thể cậu ấy lợi dùng sự mong nhớ con của mẹ để khiến mẹ tin.
Nhưng cậu ta có đưa ra một bức thư.
Bức thư viết cho bố của con.
Những chi tiết mà con viết trong thư có thể minh chứng điều đó."
"Con có thể xem bức thư ấy được không?"
Bà