Bản thân cô vẫn còn đang ám ảnh với nó, ngồi ngây ngốc nhớ những chuyện xảy ra cô cũng quên hẳn mình đang ở một nơi rừng cây bóng tối, âm u lạnh lẽo, lúc này Chi Nguyệt mới cảm thấy sợ.
Mang trên người với chiếc áo mỏng manh còn lại, trời đêm khuya rất lạnh, đến nỗi có thể nghe được tiếng giọt sương rơi trên lá.
Chi Nguyệt nhìn sang Vĩ Quân thăm chừng rồi xuýt xoa bàn tay giữ ấm.
Bỗng nhiên giọng anh cất lên giữa lúc yên ắng làm cô giật mình.
" Đừng......đừng........đừng mà..."
Cùng với tay chân huơ loạn xạ thật sự rất lạ, có lẽ anh ta đang gặp phải ác mộng!
Cô nhích lại gần anh hơn chỉ muốn giúp anh động an tinh thần, cứ tiếp tục e rằng vết thương lại bị động thì toi.
Không ngờ, Chi Nguyệt có ý tốt muốn giúp lại bị bàn tay anh đưa qua bóp chặt cổ cô.
Cô hoảng sợ vội kéo tay anh ra, nhưng tâm khí anh hiện giờ cứ như muốn giết cô cho bằng được.
" Buông tôi ra, anh căm ghét tôi đến nỗi muốn gi3t chết tôi vậy sao?"
Cô càng nói, đôi bàn tay anh càng xiết chặt, cổ Chi Nguyệt bây giờ đã bị anh xiết đến sắp nghẹt thở rồi.
Cô vùng vẫy dùng sức vừa kéo bàn tay anh ra khỏi cổ mình vừa nghèn nghẹt nói.
" Buông tôi...ra, Phương tổng.
Tôi đã giúp anh kia mà, sao anh...lại muốn giết...!tôi...."
Giọng nói càng lúc chậm đi, cô nghĩ cuộc đời mình sắp kết thúc vào tay của người đàn ông tàn ác này.
"Phương......!Phương tổng!....Vĩ.....Quâ....n..."
Trong không gian ảo tưởng của anh dường như cảm nhận được ai đó gọi tên mình, từ từ buông lỏng bàn tay xuống rời khỏi cổ cô.
Chi Nguyệt sặc sụa thở không ra hơi cố lấy lại dưỡng khí bị thiếu hụt, cô đưa mắt qua dè chừng anh một phen hoảng sợ.
Không ngờ anh lại có thể ra tay muốn giết cô, thật ra trái tim và con người anh là bằng gì mà lại vô tình, máu lạnh đến vậy.
Định thần lại một chút Chi Nguyệt ngồi cách xa anh với lòng kinh sợ thật sự.
" Đừng.....đừng..mà....! Vĩ Quân lại tiếp tục buông ra những lời bị ảo giác làm cho mất ý thức, kì lạ lại còn rơi nước mắt.
Nhìn người đàn ông này có đánh chết cô cũng không thể tin là anh rơi nước mắt khóc, nhưng sao cô thấy quá chân thực.
Do dự một lúc cô mới nhích nhè nhẹ qua gần chỗ anh, động tác rất cẩn trọng, nếu không anh lại nổi tính khí ác nhân lên mà muốn giết cô nữa.
Người đàn ông lạnh cảm đang khóc lóc trước mặt, cô nhìn mà dễ xa lòng.
Chi Nguyệt đưa ngón tay đẩy vào tay anh thẻ hỏi.
" Phương tổng, anh không sao chứ?
Người đàn ông mặt lạnh không trả lời cô mà một phát đưa tay kéo cô vào người, ôm thật chặt đến nỗi Chi Nguyệt không thể rời khỏi được.
Giây phút Chi Nguyệt vội đẩy anh ra là giây phút anh mở giọng dịu dàng nói.
"Đừng rời bỏ tôi...."
Vòng tay cứ ôm chặt lấy người cô không buông, miệng không ngừng lời nói.
"Đừng...!đừng....rời bỏ tôi!.....Đừng đi..."
Không biết gì điều gì khiến anh tâm lý bất ổn thay đổi đến khó ngờ, nhưng lúc này cô không thể ghi chuyện cũ mà bỏ mặc anh.
Biết rằng cô có dùng sức cũng không thoát khỏi vòng tay sức lực này, nên tạm thời yên người cho tâm lý anh được nguôi ngoai xuống một chút.
" Một người như anh mà cũng gặp phải ác mộng nữa sao?".
Chi Nguyệt thở dài an phận trong lòng anh nói.
Vĩ Quân vòng tay giữ chặt cô vào người, nhanh chóng tìm một nơi thoải mái để tựa đầu vào, bờ vai mãnh khảnh của cô lúc này là nơi tốt nhất với anh.
Tránh phải chạm mặt nhau, Chi Nguyệt luôn để mặt mình theo hướng nghịch với anh.
Bên tai cô cứ thì thầm nhỏ nhẹ giọng Vĩ Quân.
"Đừng đi.....đừng rời bỏ tôi lại...!"
Cô muốn anh được an tâm giữ yên lặng nên dịu dàng phối hợp.
"Được..được! Tôi sẽ không đi, tôi ở lại đây với anh".
Xem ra như vậy anh mới chịu yên ổn ngủ.
...................
Một diễn biến khác ở tại thôn Hiến Châu, sau khi Quế Lâm quay thì gặp Thẩm Thiên trước cửa cổng thôn, cô vui mừng gọi.
" Thầy Thẩm"
Thấy Quế Lâm một mình đi tới liền hỏi.
"Sao em đi một mình? Chi Nguyệt và mọi người đâu?"
"Em và Chi Chi Nguyệt đi tìm chung, nhưng không may đi giữa đường thì đèn hết pin.
Chi Nguyệt bảo em quay lại lấy đèn khác tới, cậu ấy còn đang đứng đợi ở đó một mình".
Nghe Quế Lâm nói xong, anh đưa mắt nhìn về phía đoạn đường đó trong lòng không an.
"Đoạn đường đó rất vắng lại tối nữa, Chi Nguyệt đứng đó một mình e rằng rất nguy hiểm, em cùng tôi đến đó đi".
Không chờ thêm một giây hai người vội vàng đến chỗ Chi Nguyệt, nhưng khi hai người tới nơi thì không thấy Chi Nguyệt đâu.
Quế Lâm hụt hẫng luống cuống.
"Thầy Thẩm, sao lại không thấy Chi Nguyệt vậy? Có khi nào cậu ấy đã bị ma bắt rồi không?"
Không cho Thẩm Thiên đáp một lời, Quế Lâm lại nôn nóng nói.
"Hay là cậu ấy gặp phải bọn bắt cóc rồi, hoặc là bọn quái đãng nào đấy.
Lúc đó là mình có dự cảm không tốt rồi, vậy mà lại nghe lời cậu ấy quay về thôn.
Thầy Thẩm, bây giờ phải làm sao? Thầy Thẩm giúp em tìm Chi Nguyệt với, cậu ấy có chuyện gì đời này em sẽ sống trong gai rứt mất".
Anh cố tỏ vẻ bình tĩnh chấn an Quế Lâm.
"Em hãy bình tĩnh đi, tôi và em đi tới phía trước tìm Chi Nguyệt thử, có khi Chi Nguyệt quay về thôn rồi cũng nên".
Hai người liền rời khỏi chỗ đó đi tìm Chi Nguyệt, cũng đã đi mấy vòng quanh khu vực đó nhưng vẫn chưa tìm ra người.
Thẩm Thiên lòng thầm lo lắng nhưng giữ bình tĩnh trước mặt Quế Lâm nếu không cô lại cuống cuồng lên anh cũng rối não.
Quế Lâm không giữ bình tĩnh được nữa hi hít khóc lóc nói.
"Đi quanh chỗ này rồi mà vẫn chưa thấy Chi Nguyệt đâu, thầy Thẩm chúng ta biết tìm ngõ nào bây giờ".
Phía trước có ngã trái Quế Lâm bảo anh đi vào tìm thử, đi được một đoạn là ngõ cụt tối om.
Quế Lâm quay đầu lại vô tình dưới chân đạp phải thứ gì đó, cô vội cúi người xuống xem thử thì ra là điện thoại của Chi Nguyệt.
Sao lại ở đây?
Vừa nói ra câu đó, mắt Quế Lâm đã trợn chừng lên lay tay Thẩm Thiên.
"Thầy Thẩm, là điện thoại của Chi Nguyệt, cậu ấy gặp chuyện rồi".
Mặt anh vấn lên sự lo lắng