Hai người rất hợp ý, vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ.
Nhờ có thêm đôi tay của Chi Nguyệt giúp nên rất nhanh đã lựa xong cả một nia cánh hoa, Chi Nguyệt còn giúp bà thu dọn chỗ đó rất gọn gàng.
Xong việc ở đây cũng tới giờ thu hoạch hoa cúc ở sau thôn, Chi Nguyệt không ngần ngại mà đi theo giúp bà một tay.
Khi vừa bước chân tới khu trồng hoa Cúc ở thôn, cô như lạc vào một thế giới của loài hoa Cúc mênh mông.
Thật không ngờ trên mãnh đất khô cằn thời tiết thì nóng bức lại có thể trồng ra loài hoa Cúc Sao băng tốt đến như vậy, bản thân cô vô cùng thích thú, được tận mắt nhìn thấy một khung cảnh đẹp như tranh.
Một vùng màu vàng ươm óng ả khi mặt trời vừa hé lên ánh nắng ấm!
Chi Nguyệt vội vàng hòa mình vào khu đất trồng hoa, dang đôi tay chạm nhẹ nhàng trên những đóa hoa đang vương mình lung lay trong gió.
Không có từ nào diễn tả được cảm giác lúc này của cô, từ nhỏ tới lớn nếu như không ở nhà thì là ở trường, bản thân cô chưa từng được đi đâu cả, để có thể ngắm một khung cảnh đẹp như hiện tại là điều rất hiếm hoi.
Dáng dấp mãnh mai, nụ cười hồn nhiên của Chi Nguyệt say sưa ngắm hoa, bỗng làm bà nhớ đến một hồi ức đã qua.
Ba mươi năm trước!
Cũng ở khung cảnh này có hai chị em rất yêu thương nhau sống lạc quan và vui vẻ, chẳng chút ưu phiền.
Mặc cho bên ngoài kia có ra sao nhưng tình cảm hai chị em vẫn luôn khắng khít.
Bỗng đâu một hôm có người đàn ông xa lạ bước chân đến đây đã làm mọi chuyện đảo lộn cả lên, ngày tháng càng trở nên tồi tệ hơn vì chuyện tình cảm của đứa em yêu nhầm một người đàn ông đã có vợ.
Mặc dù người chị đã cố gắng khuyên ngăn nhưng không được, vì thế từ mặt đứa em gái không nhìn tới nữa.
Người em gái bỏ đi trong khi đang mang trong mình giọt máu của hắn ta, sau một thời gian dài người chị vô cùng hối hận vì đã quá vô tình với người em gái duy nhất của mình.
Vừa nhớ thương em vừa tự trách bản thân mình mặc dù đã tìm cách để liên hệ, tìm kiếm nhưng chỉ vô công, thấm thoát đã ngần ấy năm trôi qua mà vẫn không có tin tức gì....
Chi Nguyệt quay lại nhìn thấy sắc mặt bà sao đượm buồn, từ sâu trông đôi mắt bà còn ngấn lệ.
Chi Nguyệt lo lắng đi tới chỗ bà.
" Dì ơi, có phải dì không được khỏe chỗ nào không?"
Bà vẫn đinh ninh im lặng, Chi Nguyệt lung lay vài cái bà mới tỉnh giác, tan dần hồi ức ngày xưa trở lại với thực tại.
Nhưng trong đôi mắt bà còn vướng đọng lại u buồn, nén nó vào trong bà nhẹ nhàng cười với cô.
"Dì không sao, chỉ là đôi khi nhớ lại một chút chuyện buồn đã qua, có phải đã làm con lo lắng rồi không?"
Cô cười lắc đầu, gạt đi nổi buồn qua một bên bà tiếp tục công việc hái hoa, cũng vừa chỉ dẫn cho Chi Nguyệt cách hái.
"Những cánh hoa tươi to tròn này có nghĩa là nó đang phát triển rất tốt, để có một loại trà ngon cần phải lựa chọn những bông to tròn màu vàng ươm thế này.
Những cánh hoa nhỏ xen kẽ vào nhau thế này thì chúng ta sẽ để lại cho nó tiếp tục phát triển".
Chi Nguyệt vừa lắng nghe bà chỉ dẫn vừa nhìn vào từng cánh hoa để học hỏi kinh nghiệm.
Cô không nghĩ rằng để có được một loại trà ngon lại mất nhiều thời gian tốn công như vậy, nhất là trong việc lựa chọn tỉ mỉ từng cánh hoa rồi mang phơi xong đem đi sao phải trải qua nhiều công đoạn, công sức thì mới ra được một thành phẩm trà hoa cúc.
Làm theo cách chỉ dạy nhiệt tình của bà, Chi Nguyệt đã có thể biết lựa chọn hoa và hái hoa.
Cô cùng bà xách giỏ đi hái hoa, trong lúc đang hái bà có nhã ý muốn rủ cô cùng đi chợ sau khi hái hoa xong.
Không chần chờ Chi Nguyệt đồng ý ngay vì đó là sở trường của cô mỗi ngày ở nhà mà.
Ở phía bên kia cánh đồng hoa cúc, cách hai người cũng không xa, tình cờ ông trưởng thôn và Vĩ Quân cũng đang ở đó.
Sáng hôm nay ông đưa Vĩ Quân đi xem một vòng nơi đây và giới thiệu anh biết về khu đất trồng hoa cúc này nhiều hơn.
Anh lướt xem nhanh cánh đồng hoa cúc một lượt, bất chợt lọt vào tầm nhìn của anh là hình ảnh của Chi Nguyệt cùng với bà trưởng thôn đang hái hoa.
Đột nhiên anh lại nổi hứng thú muốn xem cô ta đang diễn trò gì ở đó.
Vĩ Quân cùng ông trưởng thôn đi tới, vừa đến ông đã giới thiệu cho Vĩ Quân biết.
"Phương tổng! Đây là vợ của tôi - Ngọc Mỹ".
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen |||||
Nghe ông chồng gọi hai tiếng Phương tổng, bà đã biết người đàn ông trẻ trước mặt chính là chủ tịch Phương mà ông chồng bà đã có nói trước đó rồi.
Bà lịch sự chào Vĩ Quân, anh nhếch môi đáp lại câu chào của bà.
Chi Nguyệt đứng đối diện mỉm cười với ông trưởng thôn xong, sau đó thì im lặng không nói gì nữa.
Nhưng anh vẫn không vì thế mà bỏ qua cho cô, cố tình lên tiếng khéo để tạo ra không gian riêng tư để áp đặt sự vô lý của mình lên người Chi Nguyệt.
"Nếu như bà trưởng thôn có việc bận thì cứ đi đi, tôi sẽ cùng cô Chi Nguyệt đây hái hoa cũng được".
Bà không hiểu vừa định nói không cần Phương tổng bận tay thì ông trưởng thôn đã hiểu ra ý của Vĩ Quân, vội vàng đưa tay ra đẩy bà đi vào trong vừa nói.
"Đúng rồi, chúng tôi còn phải đi lựa cánh hoa nữa.
Vậy phiền Phương tổng và cô Chi Nguyệt đây hái hoa giúp chúng tôi".
Bà hoàn toàn không hiểu còn thản nhiên trả lời.
"Lúc nãy tôi và cô Chi Nguyệt đây đã nhặt xong hết cả rồi".
Ông trưởng thôn muối mặt với bà vợ mình luôn muốn cứng họng trước câu nói này, sượng mặt tìm đại lý do kéo bà đi.
"Làm rồi thì làm nữa, còn nhiều hoa để nhặt mà..."
Nói xong ông trưởng thôn đã không cho bà cơ hội được nói thêm câu nào, đã nắm tay bà vợ mình trở vào nhà.
Bây giờ chỉ còn không gian trống trải cho hai người ở một cánh đồng ngập tràn hoa Cúc.
Nếu như là cặp đôi yêu nhau thì không gian này nó rất thích hợp và lãng mạn, còn hiện giờ giữa hai người là đối ngược nhau chẳng khác gì kẻ thù nhau.
Chi Nguyệt chỉ thấy cảm giác lo lắng không an toàn, mỗi khi chạm mặt Vĩ Quân.
Mặc kệ anh làm gì, cô cứ làm công việc của cô không quan tâm.
Thái độ lãng tránh đó của cô làm anh không hài lòng, khó chịu.
Cứ như Chi Nguyệt đang cố tình khiêu khích anh vậy, đôi tay đang mãi mai hái hoa của cô bất ngờ bị anh bắt lấy dùng sức mình bóp chặt làm cô đau buột Chi Nguyệt phải dừng ngay.
Chi Nguyệt chợt nhíu mày vì anh mạnh tay chạm vào vết bỏng của cô, nhưng Chi Nguyệt che giấu đi cảm giác đau đớn của mình ở trước mặt của anh.
Vốn cô rất hiểu nếu như tỏ ra yếu đuối anh lại nghĩ cô mong chờ được người khác thương hại.
Đối đãi với cô Vĩ Quân chưa bao giờ dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà chỉ dùng những từ ngữ rất khó nghe.
" Ở đây chỉ có tôi và cô thôi, mau cởi bỏ lớp vai diễn người tốt của cô ra đi, cô không cảm thấy mệt mỏi hả?