Chi Nguyệt không nghĩ rằng mẹ mình lại có ý nghĩ này, chẳng khác nào xem người khác như một thứ công cụ trục lợi mục đích riêng.
Có thể trong hoàn cảnh này bà không còn cách gì khác nên mới nói như vậy.
Đợi cho tinh thần bà nguôi xuống một chút, Chi Nguyệt chậm rãi phân bày.
- Tiền viện phí của ba, thầy Thẩm đã chi trả rồi mình không thể mắc nợ người ta được.
Vả lại chuyện bồi thường hợp đồng cho các chủ thương gia cũng không thể hứa hẹn trì hoãn thêm nữa, cho nên mình tạo lòng tin chi trả cho họ một ít được không mẹ?
Bà chưng bộ mặt tức cười ra, chỉ tay vào đầu Chi Nguyệt mà nói.
- Mày động cái não ngu dốt của mình lên xíu đi được không? Những ngày tháng sau này còn không có tiền để mà sống, huống hồ đem hết đi đưa cho người ta.
Nhìn cả nhà đi ra ngoài đường ăn xin mày mới vừa lòng hả dạ hả?
Chi Nguyệt im lặng, bà không để cô được yên tai, tiếp tục chửi mắng.
- Mày là cái đứa đã gây ra mọi chuyện của ngày hôm nay thì mày một mình mà giải quyết, đừng có nói gì với tao nữa.
Tốt nhất là mày nên nghĩ ra cách để lấy lại Lăng Thị, nếu không 308 đời tổ tông Lăng gia sẽ không tha thứ cho mày đâu.
Bà nói xong định bỏ đi, nhưng từ xa có hai người đàn ông tiến tới.
Với bộ âu phục màu xanh đen tươm tất và chỉnh chu, trên tay còn xách theo một chiếc cặp màu nâu đất.
Hai người gật đầu chào theo cách lịch sự.
Người đàn ông trẻ, nhìn bà Lăng hỏi.
- Có phải bà là Lăng phu nhân không?
Bà cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vẫn khẳng định.
- Phải, hai người là....
- Tôi là luật sư Trịnh và trợ lý của tôi Tô Hiệu, người được ngân hàng L.B đại diện để nói chuyện với Lăng phu nhân về số tài khoản ngân hàng mà Lăng Thị chi trả, nay đã đến kì gia hạn.
Vả lại chủ tịch Lăng đã thế chấp căn hộ đang ở với số tiền đã quá hẹn, xét thấy Lăng Thị không thể chi trả nổi cho L.B, buột lòng chúng tôi phải tịch thu căn hộ của mọi người, mong Lăng phu nhân hợp tác.
Trợ lý Tô Hiệu liền mở chiếc cặp ra lấy bộ hồ sơ và đưa cho bà Lăng, đôi mắt bà sững sốc nhìn hai người khó tin.
Sắc mặt bà thoáng qua tái nhợt.
Chi Nguyệt chấn động tinh thần, tuy biết rằng Lăng Thị đã bị người khác thu mua, phải đối mặt với mọi chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng cô không nghĩ rằng căn nhà cũng bị họ tịch thu ngay lúc này luôn.
Cuối cùng luật sư Trịnh thông báo cho hai người chuẩn bị.
- Ngày mai mong Lăng phu nhân thu dọn đồ đạc cá nhân sớm nhất để bên L.B chúng tôi đưa căn hộ ra đấu giá đúng như dự kiến.
Miễn cưỡng bản thân nhận lấy bộ hồ sơ, tay bà run run chẳng còn chút sức lực.
Chi Nguyệt đưa đôi mắt long lanh ngấn lệ, giọng thiết tha bất lực nói.
- Luật sư Trịnh, xin ông hãy cho chúng tôi thời gian một tuần có được không? Ngày mai đối với chúng tôi là quá gấp gáp, chúng tôi không thể thu xếp hết được, mong ông hiểu mà cho chúng tôi thời gian.
Luật sư nhìn Chi Nguyệt một lúc, bản thân cũng rất khó xử giữa tình người và luật lý nhưng cũng mũi lòng chấp nhận lời nài nỉ của cô.
Chi Nguyệt vui mừng cúi đầu cảm ơn tới luật sư Trịnh, không náng lại thêm, hai người rời khỏi đó.
Bà Lăng ngồi bệch xuống ghế, đột nhiên ngất ngang may mà Chi Nguyệt nhanh tay đỡ lấy.
Thế là bà được đưa vào phòng cấp cứu.
Cô một mình ngồi bên ngoài hàng ghế đợi với muôn vàng lo lắng, cơ thể nặng trĩu vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại những chuyện xảy ra.
Lúc này Chi Nguyệt chỉ biết vương đôi mắt đọng nước nhìn đăm đăm vào cửa phòng cấp cứu.
Bỗng từ xa Quế Lâm đi tới, thấy Chi Nguyệt ngồi trước phòng cấp cứu Quế Lâm chân bước nhanh tới.
- Chi Nguyệt, Bác Lăng sao rồi? Sao chỉ có mình cậu, chị Chi Ninh đâu?
Chi Nguyệt dáng vẻ thẩn thờ đáp..
- Mình đã gọi nhiều lần cho chị ấy rồi nhưng mà không được, mẹ mình vẫn đang cấp cứu không biết thế nào.
Quế Lâm buông giọng thở dài, vừa tức giận thay Chi Nguyệt vừa xót xa khi nhìn đứa bạn thân của mình.
Chỉ mấy hôm không gặp mà đã tiều tụy đi nhiều, đôi mắt cũng sắp hóa thành gấu trúc.
Quế Lâm ngồi xuống ôm lấy Chi Nguyệt an ủi.
- Cố gắng lên Chi Nguyệt, vẫn còn có mình bên cạnh cậu mà.
Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, tin mình đi.
Nói xong Quế Lâm buông khỏi người Chi Nguyệt, lấy trong chiếc túi xách ra một phong bì.
- Đây là số tiền của mình có được, tuy không nhiều nhưng nó có thể giúp cậu chi trả một khoản nào đó cần thiết.
Chi Nguyệt không nhận đẩy bao phong bì về lại tay Quế Lâm, vì cô biết đây là số tiền mà Quế Lâm đã tích lũy từ nhiều năm nay để chuẩn bị cho chuyến du học sắp tới sau khi tốt nghiệp.
Cô không thể vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến những người xung quanh nữa, số tiền này là ước mơ duy nhất của Quế Lâm mong muốn, cô không thể ích kỷ đoạt đi hy vọng đó của Quế Lâm.
Hai người đang cằn cưa qua lại bao phong bì trên tay thì cánh cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ bước ra, hai người vội đứng dậy.
- Bác sĩ ơi, mẹ con sao rồi ạ?
Vẻ mặt vị bác sĩ không tỏ ra căng thẳng mà giản nở nụ cười lịch sự.
- Cô đừng quá lo lắng, hiện giờ tình trạng sức khỏe bà đã ổn.
Chỉ là do sốc tâm lý bà nên dẫn tới tình trạng bị ngất đột ngột như vậy, sau khi truyền xong dịch bà sẽ tỉnh lại thôi.
Chi Nguyệt gật đầu cảm ơn bác sĩ, kết thúc lời nói ông cũng vội đi ngay.
Quế Lâm cũng đỡ lo hơn, quay qua đặt tay lên vai Chi Nguyệt động viên.
- Cậu đừng lo lắng nữa, bác Lăng đã không sao rồi.
•••
Ở một nơi khác ở quán bar, Chi Ninh đang ngồi bên quầy bar uống rượu.
Từ lúc Lăng Thị bị người khác thu mua, ông Lăng vào bệnh viện Chi Ninh hay lui tới quán bar để uống rượu, hôm nay cũng vậy.
Chi Ninh ngồi với tâm tư chán trường buồn bã, hưởng thụ từng ly rượu whiskey một mình.
La Triệt từ xa quan sát cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống cạnh Lăng Chi Ninh.
La Triệt anh ta là một người đàn ông được mệnh