Chi Nguyệt về tới bệnh viện thì cũng gặp Chi Ninh vừa đi tới.
Chi Nguyệt liền cất giọng gọi.
- Chị Chi Ninh.
Vốn Chi Ninh đâu ưa gì Chi Nguyệt, nên không cần không phải trả lời con nhỏ mình ghét, Chi Ninh bước đi nghênh ngang.
Chi Nguyệt gấp gáp sảy chân chạy tới nắm vội tay Chi Ninh nhưng bị Chi Ninh hất ra xa nhanh chóng.
Rồi dừng chân đột ngột, quay lại bộ mặt chán ghét cằn giọng.
- Có chuyện gì?
- Em đã gọi cho chị nhiều lần mà không được, mẹ bị ngất đang nằm trong phòng bệnh 109, hiện tại thì sức khỏe của mẹ đã ổn định rồi.
Chi Ninh liếc cặp mắt đen láy nhìn Chi Nguyệt không muốn nói chuyện, xong đã ngoảnh mặt bỏ đi, không cần thiết phải đứng lại đây lâu với một đứa chướng mắt.
" Cạch...
Tiếng mở cánh cửa phòng vang lên, Chi Nguyệt từ bên ngoài bước vào chạm phải bà Lâm bên trong bước ra.
- Nguyệt tiểu thư.
Ông Lăng mới vừa chộp mắt không muốn gây ồn ào không gian yên tĩnh, nên bà Lâm nắm lấy tay Chi Nguyệt ra hàng ghế ngồi xuống nói chuyện.
- Dường như cô có chuyện gì buồn phiền thì phải.
Chi Nguyệt im lặng nhẹ lắc đầu, bởi cô cũng không muốn ai cũng bận lòng về chuyện của mình.
Nhưng qua ánh mắt quan sát của bà Lâm, Chi Nguyệt không thể giấu được bà rồi, người thấu hiểu tâm ý cô nhất.
- Có chuyện gì Nguyệt tiểu thư có thể chia sẻ với tôi, đừng để trong lòng buồn bã một mình.
Dứt câu nói đó bà Lâm đã nhìn thấy màn nước lóng lánh trong mắt Chi Nguyệt dâng lên, không kìm được cảm xúc Chi Nguyệt ôm bà Lâm bật khóc.
Cứ nghĩ cô sẽ dễ dàng quên chuyện bảo lưu điểm, bản thân mạnh mẽ vượt qua, nhưng sự thật trong thâm tâm cô vẫn chưa làm được.
Bà Lâm ôm Chi Nguyệt vào lòng nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô giúp cô xoa dịu đi nổi buồn.
Những lúc lòng gục ngã cô rất cần vòng tay ấm áp, hiền hòa của một người mẹ.
Bà Lâm trước giờ luôn là người đưa vòng tay ấm áp ra ôm cô, thay thế một người mẹ, mà từ lâu Chi Nguyệt vẫn luôn khao khát tìm kiếm.
Mặc dù trong trí nhớ của Chi Nguyệt hình ảnh người mẹ ruột đã bị mờ nhạt không còn rõ nét, nhưng từng ngày cô vẫn cố nhặt lại trong tâm khảm từng mãnh vụn nhỏ ghép nguyên vẹn hình ảnh người mẹ trong trí nhớ.
Cho cô được nhớ, được yêu thương dù là trong giấc mơ chỉ vài giây ngắn ngủi.
Đợi cô nguôi đi cảm xúc, bà nhẹ nhàng nói.
- Nguyệt tiểu thư, tôi cũng không biết giúp gì được cho cô, nhưng tôi tin rằng ông trời sẽ không khắc khổ mãi lên một người tốt như cô đâu.
Chi Nguyệt đưa tay lau sạch đi hàng nước trên khóe mắt, lấy lại sự mạnh mẽ bản thân bộc bạch với bà Lâm.
- Hôm nay con đã đến trường gặp hiệu trưởng Kim để bảo lưu số điểm của mình, con sẽ đi làm.
Bà trưng hững, sắc mặt sậm xuống bao đường nét gấp.
- Sao cô lại quyết định quản lại việc học như vậy? Lão gia mà biết, chắc chắn ông ấy sẽ không vui đâu.
- Xin Dì đừng vội nói cho ba biết chuyện này, có cơ hội thích hợp con sẽ nói với ba sau.
Căn nhà vài hôm nữa sẽ bị họ tịch thu đem đi đấu giá, tiền bạc chi trả khắp nơi, cho nên Dì Lâm! Con xin lỗi vì không thể giữ dì ở lại Lăng gia được nữa, con không thể làm phiền tới dì mãi được.
Mặc dù Chi Nguyệt không hề muốn bà Lâm đi chút nào nhưng tình cảnh hiện tại cô không còn cách nào khác.
Cô chỉ mong bà Lâm hiểu cho nổi lòng của cô, nước mắt cô rơi nhanh xuống má.
Chi Nguyệt cầm lấy tay bà Lâm nói tiếp.
- Con đã tìm được việc làm, nhưng phải ở lại nơi làm việc một thời gian.
Con sợ rằng không đủ thời gian để gom đủ tiền giữ lại được căn nhà đó.
Chi Nguyệt nói mà không kìm được nước mắt, khuôn mặt ửng đỏ lấm lem hết cả rồi.
Bà rất hiểu hoàn cảnh Lăng gia lúc này, hiểu cho Chi Nguyệt không phải suy nghĩ nhiều bà Lâm quyết định.
- Tôi vào Lăng gia làm việc đã ngần ấy năm rồi, lão gia từng giúp đỡ tôi rất nhiều.
Bây giờ Lăng gia gặp khó khăn tôi không thể ngơ mắt bỏ đi được, tôi sẽ ở lại chăm sóc lão gia và phu nhân thay cô Chi Nguyệt một thời gian, cho nên cô cứ yên tâm làm việc.
Khi nào Lăng gia ổn định hơn thì tôi mới đi.
Chi Nguyệt rất trân quý tấm lòng của bà Lâm dành cho Lăng gia, Chi Nguyệt chỉ cúi đầu lê thê những giọt nước mắt cảm ơn bà Lâm.
Thật sự không muốn liên quan gì đến Phương Vĩ Quân kia nữa, nhưng vì Lăng gia Chi Nguyệt chấp nhận hạ thấp lòng tự trọng tìm tới anh một lần nữa.
Dẫu biết là không dễ dàng nhưng có lẽ đây là cách duy nhất có thể giữ lại được căn nhà của nhà họ Lăng.
Nói chuyện với bà Lâm xong Chi Nguyệt đi ngay.
Bà Lâm nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia thở dài xót thương, con bé chắc là vất vả nhiều rồi, bản thân đã kiệt sức nhưng còn cố gượng để mọi người được yên tâm.
...........
Tại phòng bệnh 109, Lăng Chi Ninh mở cửa bước vào.
Vừa vào nhìn thấy bà đang ngồi trên giường bệnh sắc mặt có vẻ đã ổn rồi, riêng bản thân cô cũng chẳng lo lắng nhiều, vì cô biết ở đây đã có y tá, có bà Lâm và cả con nhỏ Chi Nguyệt kia lo rồi nên cô không nhất thiết phải ở lại chăm sóc.
Nghe mùi bệnh viện cô đã thấy mắc ói, huống hồ là ở lại chôn chân trong này chăm sóc.
Lăng Chi Ninh bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh bà Lăng ngồi, bộ dạng uể oải với cuộc sống hiện tại không còn gì nữa cả lướt ánh mắt chán ngán nhìn xung quanh.
Kể cả phòng bệnh cũng không được một nơi rộng rãi, thoáng mát!
Từ nhỏ cô đã sống trong danh hiệu tiểu thư cao quý được người tôn kẻ hạ, thấm nhuần tư tưởng một cuộc sống nhàn hạ, sung sướng chẳng chút bận tâm lo lắng gì.
Bây giờ bao nhiêu thứ đó một khắc bị cuồn phong cướp đi mất, đương nhiên cô khó lòng chấp nhận được sự thật.
Càng không cam tâm chịu thua với cuộc sống vất vả, cô cũng không ngu dại gì đâm đầu