Tập đoàn Phương Duệ
Trong phòng làm việc của Vĩ Quân có tiếng gõ cửa bên ngoài, thư ký Ly bước vào đưa anh các bộ dự án gần đây.
" Phương tổng, các bộ dự án gần đây anh hãy xem qua ạ"
"Để đó đi"
Phương Vĩ Quân buông ra một câu, ánh mắt vẫn đang tập trung vào những hợp đồng trên bàn xem xét.
Thư ký Ly đặt bộ dự án xuống bàn định bước ra ngoài, thì Vĩ Quân liếc sơ bộ dự án cò đưa rồi nói:
" Cô gọi Hải Đồng vào đây giúp tôi "
" Vâng, Phương tổng.
Một lúc sau, Hải Đồng gõ cửa đi vào.
" Phương Tổng, anh cho gọi em "
Phương Vĩ Quân ngừng tay lại, nhìn lên Hải Đồng giao phó việc.
" Trên bàn của tôi là những dự án của Lăng gia, nhanh chóng giải quyết sớm cho tôi.
" Phương Tổng, có quá vội vàng hay không?
Lúc này đôi mắt Vĩ Quân đang hiện ra hình viên đạn chuẩn bị hướng tới Hải Đồng bắn, nhanh chóng Hải Đồng tự giải vây cho mình:
" Phương Tổng, em sẽ đi làm ngay.
Em chỉ lo rằng sau chuyện này hôn sự của anh và Lăng tiểu thư sẽ khó giao hòa.
" Một khi Lăng gia đã chọn cách lừa dối, thì tôi không có lý gì mà không giúp họ được toại nguyện.
Sắc mặt kia của Phương Vĩ Quân đang chuyển màu u ám.
Hải Đồng nhận thấy, cậu chỉ sợ nếu còn đứng đây e rằng cậu cũng sẽ bị lạc đạn, nên nhanh chóng tìm lý do thoát thân.
.........
Những chuyện rắc rối bắt đầu xảy ra với Lăng Thị, sau khi trợ lý của Phương Vĩ Quân, Ngưu Hải Đồng đến gặp ông Lăng:
"Tập đoàn Phương Duệ chúng tôi sẽ dừng mọi hợp đồng đã được ký kết, lẽ đó Phương Duệ sẽ chịu mọi khoản bồi thường như trong thỏa thuận hợp đồng đã ký.
Ngày mai chúng tôi sẽ cho luật sư sang bàn luận với chủ tịch Lăng về chuyện này được rõ ràng hơn.
Xin phép, chủ tịch Lăng.
Ngưu Hải Đồng đứng dậy bước chân đi, câu hỏi của ông Lăng khiến Hải Đồng dừng bước:
"Tại sao Phương Duệ lại hủy hợp đồng với Lăng Thị chúng tôi mà không có một lý do chính đáng.
Có phải đã gây ra sự hiểu lầm gì rồi không?
Hải Đồng không ngại mách bảo ông biết:
"Tôi nghĩ ngài nên quay về nhà rồi hỏi vị tiểu thư của mình thì sẽ cụ thể hơn đó.
Vị tiểu thư Lăng gia đã làm gì với Phương tổng chúng tôi, có lẽ đó mới là câu trả lời chính xác ông cần.
Buổi tối sau khi ở Lăng Thị trở về nhà, vẻ mặt ông hừng hừng như nổi lửa, ném chiếc cặp trên tay xuống ghế sofa rất mạnh.
Lao xuống ghế cởi vội chiếc cà vạt ra cho thoáng khí, vì lúc này cơ thể ông như đốt.
Vừa lúc vợ ông trên lầu đi xuống, bà đã nghe giọng ông inh ỏi gọi bà Lâm:
" Chị Lâm, Chị Lâm đâu.
Bà Lâm không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến ông phát cơn giận dữ đến vậy.
Nhưng cũng đoán ra sẽ có chuyện chẳng lành, bà hoảng sợ từ phòng bếp chạy tới phòng khách, lúc này giọng ông Lăng lớn tiếng:
"Mọi người trong nhà này đâu cả rồi.
"
Bà Lâm giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang run rẩy:
" Lão gia, phu nhân và Nguyệt tiểu thư đang ở trên phòng còn Ninh tiểu thư đi ra ngoài vẫn chưa về.
Phía xa vợ ông nghe đến đã lên tiếng, đi tới nói:
" Tôi đây, có chuyện gì xảy ra với ông vậy?"
" Chuyện lớn xảy ra trong cái nhà này như vậy bà vẫn chưa biết tới là sao? Bà quản giáo dạy dỗ hai đứa con như thế nào, mà lại để tụi nó đi ra bên ngoài gây họa hả?".
Bà ngỡ ngàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, mạnh miệng nói với ông Lăng:
" Tôi quản lý dạy dỗ chúng là một chuyện, còn chúng có nghe tôi hay không lại là một chuyện, nhất là cái con Chi Nguyệt nhà này, nó ương bướng lắm".
Bà Lăng như muốn mượn cớ nhắm vào Chi Nguyệt đổ lỗi, rồi xoay qua nói với bà Lâm:
" Bà lên phòng gọi con Chi Nguyệt xuống đây, rồi mau chóng gọi điện cho Chi Ninh về nhà nữa đấy.
"
Một lúc sau Chi Nguyệt từ trên phòng đi xuống tới phòng khách, tai cô đã nghe thấy được cuộc nói chuyện qua lại của ba mẹ cô không được vui.
Bầu không khí căng thẳng như quả bóng sắp vỡ, Chi Nguyệt đi tới chỗ ông bà đứng sang một bên nhỏ giọng:
" Ba mẹ, gọi con."
Ánh mắt của bà Lăng như đang chứa đựng một lực sát khí đáng sợ, ghim thẳng vào người Chi Nguyệt:
" Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chi Nguyệt mím chặt cánh môi muốn gớm đỏ, bàn tay ra sức bóp chặt chiếc váy trên người, bởi vì quá lo sợ.
Giọng nói cũng ấp úng ngập ngừng, lúc này bà Lăng không kiên nhẫn được nữa nổi giọng lớn tiếng:
" Mau nói đi".
" Con...con...thay chị Chi Ninh đến gặp Phương thiếu gia".
Bà Lăng to chừng đôi mắt lên nhìn Chi Nguyệt chỉ nhìn thấy phẫn nộ.
Bộ mặt từ bấy lâu bà vẫn đang cố thể hiện là một người mẹ tốt trước mặt mọi người, nay một khắc lộ rõ nội tâm:
" Cái gì? Hôm trước là mầy đi gặp Phương Vĩ Quân, chứ không phải Chi Ninh nhà tao sao?
Bà cười biếm, quay sang ông Lăng châm ngòi.
Đổ dầu vào lửa khích động ông:
" Đó, ông đã nhìn rõ đứa con gái bên ngoài của ông chưa? Đừng trách tôi là không dạy dỗ nó không đoàn hoàn.
Rốt cuộc thì nó cũng giống với con mẹ ruột của nó thôi, vẫn thích lấy chồng của người khác, vẫn thích chiếm đoạt hạnh phúc của người ta.
Đúng là mẹ nào con nấy, hứ".
Đống lửa sắp tàn tự nhiên như có thêm gió.
Ông Lăng tức giận vì đứa con gái ông vẫn luôn nghĩ nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện mà đột nhiên lại đổ đốn hỏng tính.
Ông đưa tay tát vào mặt Chi Nguyệt, khiến cô ngã xoảng xuống sàn.
Trong lòng Ông cũng xót xa không ít, nhưng phải dạy dỗ Chi Nguyệt nên thân.
Đôi mắt ứ đọng nước đang lăn dài từ trên vành mi rơi xuống má, Chi Nguyệt cắn răng bật khóc không ra tiếng.
Bà Lăng ngồi cạnh không giấu được nụ cười thỏa mãn, bĩu môi một cách trắng trợn đầy hả hê.
Ông Lăng kìm nén nổi đau đánh con vào lòng, nghiêm khắc dạy dỗ Chi Nguyệt:
"Tại sao con lại không nghe lời dạy dỗ của ba mẹ, mà lại đổi tính làm càng.
Từ lúc nào con lại không biết nghe lời ai dạy dỗ vậy hả?
Được đà bà Lăng lấn tới, xói móc chuyện quá khứ ngày xưa cũng là nỗi đau vết thương trong lòng của Chi Nguyệt:
" Mày tưởng được ở trong cái nhà này thì đã là tiểu thư rồi à? đừng viển vông nữa, mày mãi là đứa