Hạ Yên Nhiên cùng Cố lão chủ tịch vào bên trong. Vừa ngồi một lúc thì cửa của phòng gặp người thân được mở ra, Hạ Lương ba của cô được một viên cảnh sát áp giải tới, hai tay còn bị còng lại. Nhìn thấy Cố lão chủ tịch ngồi sau tấm kính, ba cô vô cùng bất ngờ. Ông đến trước mặt của Cố lão chủ tịch, nghiêm trang cúi chào:
"Cố lão chủ tịch!"
"Ngồi xuống đây đi, tài xế Hạ."
"Chủ tịch, giờ tôi đã là phạm nhân rồi không còn là tài xế Hạ trước đây nữa."
Mặc dù làm chuyện có lỗi với Cố Gia nhưng ba cô vẫn được người nhà họ Cố tin tưởng, thậm chí còn không trách móc một chút nào cả. Riêng chỉ có Cố Hiểu Phàm mới ôm nỗi hận thù tận thấu xương tủy ấy bên mình.
"Cậu phải chịu khổ rồi, Hạ Lương. Nếu như hai năm trước tôi có thể cản Hiểu Phàm lại thì cậu đã không bị thằng bé tống vào tù và chịu án 5 năm như vậy."
Ba cô mỉm cười đôn hậu, lắc đầu:
"Không đâu chủ tịch. Cho dù Cố thiếu gia không tống tôi vào tù thì tôi vẫn phải chịu tội, chịu trừng phạt của pháp luật. Tôi vào đây là can tâm tình nguyện."
Đột nhiên cô bật khóc, ba cô ngồi tù như vậy đã mang lại bao nhiêu là tai tiếng, chỉ trích cho cô. Danh con gái của phạm nhân, con gái của kẻ hại chết ba mẹ Cố Hiểu Phàm nó ám ảnh cô suốt cả cuộc đời. Thế mà giờ ông lại nói ông can tâm tình nguyện vào tù, tại sao phải khiến cô phải chịu khổ sở, chịu sự trừng phạt này chứ. Không thể kìm nén được cảm xúc, cô ôm mặt khóc và chạy ra ngoài.
"Yên Nhiên à…"
Ba cô nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô chạy ra ngoài, ánh mắt đượm buồn, trong lòng ông cũng đau lắm nhưng biết làm sao được.
"Chủ tịch, tôi có thể nhờ chủ tịch một chuyện được không?"
"Cậu cứ nói đi, ta đang nghe."
"Chủ tịch có thể thay tôi chăm sóc cho Yên Nhiên được không? Con bé đã phải chịu nhiều cực khổ vì người ba tù tội như tôi rồi, tôi muốn con bé có được hạnh phúc, tôi không muốn nó phải chịu thêm đau khổ nữa."
"Cậu yên tâm. Mọi chuyện cứ để ta lo."
Ngập ngừng một lúc, Cố lão chủ tịch lại nói tiếp:
"Ta xin lỗi vì không thể đưa Hiểu Phàm đến đây để gặp cậu một lần. Thằng bé quá cứng đầu, nó vẫn ôm nỗi hận trong lòng và không có ý định tha thứ."
"Đó là điều đương nhiên, tôi sao có thể trách cậu ấy. Cố lão chủ tịch, nếu như Cố thiếu gia đã hận tôi như vậy xin đừng ép cậu ấy tha thứ cho tôi. Là tôi có lỗi với cậu ấy, với ba mẹ cậu ấy."
Cố lão chủ tịch buồn rầu nhìn tù nhân sau lớp kính. Hạ Lương vẫn là một tài xế hiền lành và trung thành nhất của Cố Gia, trong lòng những người ở Cố Gia chưa bao giờ coi Hạ Lương là phạm nhân cả. Nếu như vụ tai nạn ấy không xảy ra thì có lẽ…
Một lát sau, Cố lão chủ tịch bước ra ngoài, ông nhìn thấy cô đang ngồi một mình dưới thềm bậc thang. Ông bước xuống, ngồi bên cạnh của cô.
"Yên Nhiên, tại sao cháu không nói chuyện với ba mình?"
"Cháu sợ…cháu không kìm nén được cảm xúc. Mỗi lần gặp ba cháu là cháu lại phải cố gắng để không được khóc."
Ông nội nhẹ nhàng nở một nụ cười an ủi, vỗ về đứa cháu dâu ngốc nghếch này. Cô lấy tay lau nước mắt, bỗng dưng hỏi ông nội:
"Ông nội, tại sao ông lại không hận ba cháu?"
"Lí do gì mà ta phải hận ba cháu?"
"Giống như Hiểu Phàm, anh ấy rất hận ba cháu vì đã cướp mất mạng sống của ba mẹ anh ấy. Chẳng lẽ ông nội lại dễ dàng tha thứ cho ba cháu vậy sao?"
Cố lão chủ tịch bật cười:
"Sao ta có thể nhỏ nhen đến mức chỉ vì một vụ tai nạn do vô tình xảy ra mà đem lòng hận thù với người đã trung thành với ta bao nhiêu năm chứ. Nếu nói ta không đau lòng vì mất con trai, con dâu là nói dối nhưng mà…người chết thì không thể sống lại được, với lại ba cháu cũng đã chịu phạt, ta còn lí do gì để hận ba cháu đây?"
Có lẽ cô sẽ cảm thấy ông nội là người rộng lượng. Nhưng ông nội thừa biết một người thận trọng như ba của cô không thể nào lại lái xe ẩu đến thế