/Tin nhắn của bạn đã được gửi/
Sau khi gửi tin nhắn cho anh, cô liền tắt máy đi và cất vào trong túi.
Đúng lúc đó có ba người đàn ông, ăn mặc lịch lãm nhưng có một điều kì lạ cả ba người họ đều đeo mặt nạ.
Cô đứng một mình bên ngoài bữa tiệc nên không tránh khỏi bị người khác để ý.
"Đại ca, anh nhìn kìa."
Trong số ba người đó có một tên nhìn thấy cô rồi chỉ tay về phía của cô.
Tên được gọi là đại ca liền lấy bức ảnh của cô trong điện thoại của hắn ra rồi nhìn qua một lượt.
"Đúng là cô ta rồi, không ngờ lại có thể dễ ăn như vậy."
"Đại ca, chúng ta bắt đầu luôn chứ?"
Tên đại ca liếc nhìn xung quanh, ngoài những người tham gia bữa tiệc đang vui vẻ ở bên trong khách sạn thì ở bên ngoài lại không có một người nào hết.
Thời tới…cản không kịp.
"Triển luôn đi."
"Vâng."
Cả ba người họ đi đến chỗ của cô, ban đầu còn tỏ ra lịch sự, bắt chuyện với cô vô cùng tử tế.
"Không biết vị tiểu thư xinh đẹp đây là đang đợi ai mà không vào tham dự bữa tiệc."
Đột nhiên có ba người đàn ông lạ mặt tới bắt chuyện, cô bất giác giật mình.
"À…tôi đang đợi một người."
"Nếu cô còn không vào thì chắc là bữa tiệc sẽ kết thúc mất.
Hay là…cô làm bạn đồng hành cùng tôi đi, được không?"
Cô tròn mắt nhìn người đàn ông đang đưa tay về phía mình.
Cảm giác có gì đó không ổn nhưng những người này lịch sự như vậy cũng khiến cô không hề cảnh giác.
Nếu cô đưa tay cho hắn chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra...!
Tập đoàn KJB, văn phòng chủ tịch.
Nhan Điềm vẫn ngồi cạnh anh, kể cả những tin nhắn những cuộc điện thoại mà Yên Nhiên gọi tới cô ta đều biết hết.
Đúng lúc đó Cố Hiểu Phàm sau một tiếng ngủ mê mệt cũng tỉnh dậy, cơ thể tuy yếu nhưng anh vẫn gượng ép thức dậy.
"Hiểu Phàm, anh tỉnh rồi."
Anh quay sang thì nhìn thấy Nhan Điềm, liền vội vàng hỏi:
"Tôi đã ngủ được bao lâu rồi?"
Nhan Điềm nhìn đồng hồ: "Tầm một tiếng."
Bây giờ đã là 2 giờ 45 phút, anh phải chuẩn bị để đến bữa tiệc ở khách sạn Anna kia nữa.
Lúc anh đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, Nhan Điềm vội vã đỡ lấy anh.
"Nếu anh thấy mệt thì không cần phải đi dự tiệc đâu."
"Kệ tôi, tôi không sao cả."
Anh vẫn cố tình tới đó.
Nếu anh đã muốn tới đó thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với một màn kịch hay mà Nhan Điềm đã dàn dựng.
Ngồi ở văn phòng của anh một lúc Nhan Điềm mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi ra còn vô tình chạm mặt với Cố Tinh Nhi.
"Văn phòng chủ tịch làm như phòng ngủ của cô ý nhỉ? Giám đốc Nhan, cô không biết thế nào là xấu hổ sao?"
"Chị nói vậy là có ý gì?"
"Sao cô cứ ve vãn em trai tôi thế? Nó là đàn ông đã có vợ và nó vô cùng yêu vợ của mình cho nên tôi mong cô biết điều một chút mà tránh xa em trai tôi ra, kẻo lại bị nói là người thứ ba lúc đó xem cô xấu hổ đến thế nào."
Nhan Điềm đột nhiên che miệng cười trừ:
"Haha, chị đúng là không biết gì cả.
Hiểu Phàm yêu vợ của anh ấy thật sao? Chị có biết vừa nãy tôi và anh ấy cùng nhau làm gì trong phòng không?"
"Cái…cái gì?"
"Tốt nhất chị bớt tưởng tượng cái hôn nhân lãng mạn giữa Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên kia đi.
Hai người họ không hề thích nhau và tôi sao có thể trở thành người thứ ba được chứ."
"Nhan Điềm, cô nói vậy là có ý gì?"
"Em trai chị, anh ấy vẫn còn yêu tôi nhiều lắm.
Người mà bây giờ chị nên lo lắng là Hạ Yên Nhiên kia mới đúng.
Cẩn thận nếu không có một ngày tôi lại trở thành em dâu chị đấy, chị chồng à."
Nhan Điềm lướt qua Cố Tinh Nhi, vênh váo bước đi.
Cố Tinh Nhi bị ả ta chọc cho tức muốn chết.
Không ngờ trên đời này lại có loại trà xanh mặt dày như Nhan Điềm.
"Ả trà xanh không biết xấu hổ, không bao giờ tôi chấp nhận một kẻ như cô làm em dâu của tôi, không đời nào."
Khách sạn Anna,
Cô vẫn chần chừ không muốn đưa tay ra đằng trước.
Ba tên kia đứng lâu như vậy cũng đang dần mất hết kiên nhẫn.
Đột nhiên cô đứng dậy, né tránh bàn tay của tên đại ca đang chìa ra.
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi đã có người đồng hành rồi."
Cô xách váy lên, định giữ khoảng cách với bọn họ một chút.
Đột nhiên tay cô bị tên kia nắm chặt lấy.
"Anh làm gì vậy? Mau thả tay tôi ra."
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nhìn cô có vẻ mong manh,