Hạ Yên Nhiên vội vàng cài lại cúc áo, vốn dĩ không định để ý đến câu hỏi của Nhan Điềm nhưng cô cũng tò mò điều đó.
"Giám đốc Nhan đang muốn nói điều gì?"
Nhan Điềm đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, vênh mặt lên để kể từng chi tiết một cho cô nghe:
"Hôm qua Hiểu Phàm cùng tôi ở trong căn phòng này với nhau.
Lúc đó ngoài chúng tôi ra thì chẳng có ai nữa cả, cô thử nghĩ xem cô nam quả nữ ở trong một phòng thì làm những gì?"
Nhan Điềm đúng là nói dối trắng trợn, mặc dù cô biết những lời nói ấy là cô ta cố tình đả kích nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Dù gì trước đây họ cũng từng yêu nhau, nảy sinh tình cảm nhất thời là điều không thể tránh khỏi.
Cô vuốt lại tóc, chỉn chu lại quần áo trước khi ra ngoài.
Cô không muốn nghe tiếp và cũng chẳng quan tâm điều Nhan Điềm muốn li gián.
Cô lướt qua cô ta, vờ như không ghen.
"Hạ Yên Nhiên, cô đừng tỏ ra mình cao sang nữa.
Thật khiến người khác càng ghét cô hơn thôi."
Cô dừng bước khi nghe câu nói ấy.
Cô tỏ ra cao sang sao? Không phải, cô chỉ muốn ngó lơ những lời nói có thể khiến cô bị tổn thương mà thôi.
"Giám đốc Nhan…ghét tôi sao?"
"Haha, cô hỏi câu nào khôn một chút đi.
Tôi không chỉ ghét cô đâu mà tôi còn hận cô nữa kìa."
"Thật sự xin lỗi cô nhiều.
Mẹ tôi sinh tôi ra không có nghĩa vụ phải vừa mắt cô.
Nếu cô ghét tôi thì cứ việc tiếp tục, tôi sẽ không hỏi lí do cũng không xin cô ngừng ghét tôi.
Nhưng tôi sẽ không để yên nếu cô động chạm đến danh dự của tôi đâu."
"Cái gì?"
"Chào cô."
Cô cứ thế đi ra ngoài và đóng rầm cửa lại.
Nhan Điềm thật không ngờ cô lại cứng miệng như vậy.
Nói ra mấy lời này đúng là càng khiến ả ghét cô nhiều hơn.
Nếu cô đã muốn tôi ghét cô, vậy thì tôi sẽ càng ghét cô đến mức muốn cô…chết!
Có âm mưu, thủ đoạn nào mà Nhan Điềm không làm được chứ.
Để loại bỏ cô khỏi cuộc đời của Cố Hiểu Phàm, Nhan Điềm sẽ không từ thủ đoạn, nếu cô muốn thì ả có thể khiến cô từ từ nếm trải từng tí một.
…
Cửa hàng thời trang Dương Linh,
Hạ Yên Nhiên không muốn chạm mặt anh ở chỗ làm nên mới lén trốn ra ngoài trong giờ làm việc để đến gặp Tiểu Linh - bạn thân của cô.
Tiểu Linh có sắp xếp cho cô một chỗ trống để cô ngồi đó đợi mình làm xong việc sẽ cùng tán gẫu.
"Phù.
Hôm nay thực sự nhiều khách, mình tiếp đến mệt lừ cả người."
Dương Tiểu Linh nằm dài ra bàn, thở hổn hển.
Cô thấy vậy bèn xoa bóp cho cô bạn của mình, mỉm cười cổ vũ:
"Cậu có nhiều khách thì sẽ bán được nhiều đồ, đến lúc cậu có nhiều tiền thì nhớ đưa mình đi du lịch đấy nhé."
"Thôi đi Cố thiếu phu nhân của tôi.
Cậu bây giờ đã trở thành nữ chủ nhân của biệt thự Hanarix nổi tiếng nhất thành phố này mà vẫn còn muốn dựa dẫm vào người bạn nghèo khổ này của cậu sao? Đáng lẽ cậu phải là người đưa mình đi du lịch mới đúng."
Nhắc đến Cố Gia là cô lại không thoải mái.
Trên giấy tờ cô đúng là nữ chủ nhân của Hanarix nhưng thật sự đến quyền hạn của một thiếu phu nhân cô cũng không có.
Đúng lúc này cửa hàng lại tiếp tục có khách, một tiếp viên khác của cửa hàng vội vã chạy ra đón khách.
"Chào mừng quý khách đến với cửa hàng thời trang Dương Linh."
Thật bất ngờ, hai người bước vào lại là Cố Hiểu Phàm và Nhan Điềm.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô đã đến tận đây để tránh mắt hai người họ nhưng giờ lại phải đối mặt nữa sao?
"Kia…không phải là chồng cậu sao Yên Nhiên? Còn người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai? Chẳng lẽ chồng cậu có tình nhân bên ngoài."
Cô gượng cười: "Không phải đâu, cô ấy là đồng nghiệp của anh ấy thôi."
Tình nhân sao? Nhan Điềm rốt cuộc là gì của anh ấy cô cũng không biết.
"Vậy sao? Để mình ra đó xem thế nào?"
Tiểu Linh định đứng lên thì đột nhiên cô vươn tay ta giữ lấy Tiểu Linh rồi nói:
"Cậu đừng nói là mình đang ở đây nhé, đừng nói với họ."
"Hả? À…được, mình biết rồi."
Cô không muốn hai người đó nhìn thấy cô đang ngồi ở đây.
Nhưng thật ra ngay từ khi bước vào cửa hàng này Nhan Điềm đã nhìn thấy cô rồi, ả muốn kéo anh vào đây là để gây chuyện.
Thiệp mời của Philips - người quản lý Triển lãm Thời trang Eva đã được gửi đến tập đoàn KJB.
Nhan Điềm chính là người cùng anh đại diện công ty để tham dự buổi Triển lãm đó.
Cô ta